Vương Phi Cường Hãn

Chương 127: Chương 127: Nóng vội






Tiêu Dao Vương phủ

“Cái gì?”

Bắc Tiểu Lôi ngồi ở bên cạnh Dạ Tinh Thần, đôi mắt sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm hai thị vệ quỳ trên mặt đất. Kéo theo váy đỏ, gió thổi tóc bay, giống như đang bày tỏ vẻ không thể tin được trong lòng nàng.

“Ngươi lặp lại lần nữa.” Nàng vừa nghe thấy gì? Hai người bọn họ là nói không thấy Tinh Nhi, Nguyệt Nhi à? Làm sao có thể?

“Lôi Nhi.” Dạ Tinh Thần giữ Bắc Tiểu Lôi đang kích động lại, tuấn mi cũng nhíu lại. Mắt sáng nhìn về phía hai thị vệ, lãnh lệ trong con ngươi như mũi tên bắn ra.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Hồi vương gia.” Dưới ánh mắt lãnh khốc của Dạ Tinh Thần, thị vệ Giáp chắp lại hai tay, run run rẩy rẩy báo cáo.

“Hai người thuộc hạ cùng đi theo tiểu thế tử, quận chúa xuất phủ, tiểu quận chúa nói đói bụng, thế tử liền dự định mang theo quận chúa đến tửu lâu. Sao biết ở trên đường lại bị một đám người xô đẩy tách ra. Đợi đám người tản ra, bọn thuộc hạ mới phát hiện không thấy tiểu chủ tử đâu nữa.”

Hắn kể lại đầu đuôi mọi chuyện, trong lòng càng không ngừng loạn run. Vốn lúc ấy bọn hắn phát hiện không thấy hai chủ tử, cũng đã tìm kiếm khắp nơi rồi. Thật sự là không có cách gì tìm được, mới bất chấp quay về vương phủ bẩm báo.

“Xem ra đám đông đột nhiên xuất hiện kia rất có vấn đề.”

Nghe thị vệ báo cáo, tuấn mi của Dạ Tinh Thần càng nhíu chặt lại, chỉ sợ là người có tâm cố ý gây nên, mục đích chính là tạo ra hỗn loạn, nhân cơ hội bắt đi Tinh Nhi, Nguyệt Nhi. Nhưng sẽ là ai đây?

“Tinh Nhi, Nguyệt Nhi chưa từng một mình đi ra ngoài, hôm nay vì sao lại xuất phủ chứ?”

Bắc Tiểu Lôi đột nhiên lên tiếng, lông mày xinh đẹp cũng gắt gao nhăn lại. Nàng căn bản không rõ hai đứa nhỏ vốn rất hiểu chuyện, tại sao lại đột nhiên muốn ra khỏi phủ? Chẳng lẽ bên trong chuyện này có nguyên do đặc biệt nào ư?

Nghe nàng nói như vậy, Dạ Tinh Thần cũng suy tư.

“Ngươi, đi tìm ma ma chăm sóc tiểu thế tử, tiểu quận chúa đến đây.” Hắn phân phó với nha hoàn châm trà ở một bên.

“Vâng.” Nha hoàn phúc thân, xoay người rời đi.

Một lát sau, hai ma ma áo ngắn màu nhạt vội vàng chạy đến.

“Khấu kiến vương gia, vương phi.”

Hai người phúc thân, trong lòng đều không rõ có chuyện gì mà vương gia lại cho người gọi hai bà đến đây, không khỏi thấp thỏm không yên.

“Ừ.” Dạ Tinh Thần thản nhiên khoát tay, Bắc Tiểu Lôi lại kích động rất nhiều.

“Các ngươi có biết vì sao tiểu thế tử, tiểu quận chúa xuất phủ không?” Đôi mắt long lanh giờ phút này lóe ra lo âu, có chút ảm đạm.

Hai lão ma ma đưa mắt nhìn nhau, hoảng sợ, nhìn vẻ mặt vương gia, vương phi, sợ là hai tiểu chủ tử đã xảy ra chuyện rồi. Đông một tiếng, hai người ngay ngắn quỳ xuống trước mặt họ.

“Vương gia, vương phi thứ tội, là chúng lão nô không chăm sóc tốt cho tiểu chủ tử.” Thân thể run rẩy a run rẩy, như lá rụng gió thu, bất an vô cùng. Có người nào không biết hai tiểu chủ tử là bảo bối của vương phi, mà vương gia lại cưng chiều vương phi như mạng, nếu như hai tiểu chủ tử thật sự có chuyện, các bà dù cho có một trăm cái mạng cũng đền không đủ.

“Được rồi, được rồi, đứng lên đi.” Bắc Tiểu Lôi vốn đang lo lắng cho hai đứa nhỏ, hiện tại bị hai ma ma này quỳ xuống, tâm tình càng thêm buồn bực, không khỏi mất kiên nhẫn mà khoát tay với hai người, “Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết vì sao chúng xuất phủ là được rồi.” Có lẽ nguyên nhân xuất phủ cùng với việc mất tích có quan hệ với nhau.

Hai ma ma nghĩ nghĩ, cuối cùng do ma ma mặc áo ngắn màu lam nhạt mở miệng.

“Hồi vương gia, vương phi, mấy ngày trước, nô tỳ ngẫu nhiên nghe được tiểu thế tử nói với tiểu quận chúa sắp đến sinh nhật của người rồi, hình như nên chuẩn bị lễ vật tặng cho người.”

“Cái gì?” Bắc Tiểu Lôi sửng sốt, vạn lần không dự đoán được hai đứa nhỏ xuất phủ lại là vì mình, trong lòng vừa kinh hỉ vừa nôn nóng, lại càng thêm tự trách. Đều là vì mình nên hai đứa nhỏ mới muốn ra bên ngoài, mới có thể bị mất tích. Kiều nhan càng thêm lo âu muôn phần.

“Đúng vậy, vương phi. Hôm nay tiểu thế tử ở trong Ngọc Khí Hành chọn một cái vòng ngọc có giá trị xa xỉ.” Thị vệ Giáp cũng mở miệng nói.

Bắc Tiểu Lôi càng kinh ngạc, lảo đảo một cái ngã ngồi xuống ghế. Quả nhiên là vì nàng.

“Ta muốn đi tìm bọn nhỏ.”

Bỗng, nàng đột nhiên đứng lên, kéo theo váy áo đỏ rực, vẻ mặt kích động.

“Lôi Nhi—“ Dạ Tinh Thần ngăn nàng lại, lắc lắc đầu.

“Buông ra.” Con ngươi Bắc Tiểu Lôi phun ra ngọn lửa, hiện tại nàng đã không có cách nào yên lặng ngây ngốc ở trong này nữa rồi. Chỉ cần vừa nghĩ tới hai đứa nhỏ có thể gặp phải nguy hiểm, trong lòng nàng liền lạnh lẽo.

“Nàng có biết bọn nhỏ đang ở nơi nào không?” Dạ Tinh Thần hiểu rõ lo lắng của Bắc Tiểu Lôi, cũng thấy sự khổ sở của nàng. Chính hắn cũng không dễ chịu gì, nhưng mà xúc động cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Bắc Tiểu Lôi mím môi không nói lời nào, nhưng ý nghĩ trong lòng vẫn không thay đổi.

Dạ Tinh Thần sao không nhìn ra tâm tư của nàng được, nhẹ giọng thở dài, động tác tay từ ngăn cản chuyển thành ôm lấy nàng, tựa như muốn truyền sức lực sang cho nàng.

“Ta cùng đi với nàng.” Nói xong, phân phó với Ngô tổng quản đang tiến đến.

“Gọi thị vệ, theo bổn vương cùng đi tìm thế tử, quận chúa.”

“Vâng.” Ngô tổng quản gật đầu, rời đi.

Gió nhẹ thổi qua, quấn lên sợi tóc của hai người.

Tâm tình Bắc Tiểu Lôi bất an, cắn chặt hàm răng, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn luôn sáng rỡ lại nhiễm lên sắc sầu lo.

“Chúng ta có thể tìm được bọn nhỏ không?”

“Sẽ được, nhất định sẽ được.” Dạ Tinh Thần ôm nàng, an ủi, cũng là cam đoan.

“Vương gia, vương phi, đã chuẩn bị xong rồi.” Ngô tổng quản đi đến.

“Đi thôi.” Dạ Tinh Thần ôm lấy Bắc Tiểu Lôi, nhẹ giọng nói.

“Bọn nhỏ còn đang chờ chúng ta đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.