Bắc Tiểu Lôi đi ở phía trước Ngô tổng quản, Tả Hữu Nguyệt ở trong lòng
thích thú lôi kéo sợi tóc hai bên mai của nàng, rộ lên tiếng cười khanh
khách thanh thúy. Tả Hữu Tinh được Bắc Tiểu Lôi nắm tay nghe thấy tiếng
cười vui vẻ của muội muội, khóe môi nho nhỏ cũng vẽ ra một nụ cười sáng
lạn.
“Bẩm vương phi, công công tuyên chỉ đang chờ ở đại sảnh.”
Ngô tổng quản hồi đáp, nghe thấy lời nói thẳng thừng của Bắc Tiểu Lôi, đầu
mày nhíu lại. Thẳng thắn không phải không tốt, nhưng vương phi ngay
thẳng nhanh miệng như vậy chỉ sợ ở trước mặt thái hậu sẽ chọc giận lão
nhân gia người, hắn có nên phái người thông tri cho vương gia hay không
a.
Nghe câu trả lời của hắn, Bắc Tiểu Lôi mang theo hai tiểu bảo bối đi vào đại sảnh.
“Tham kiến vương phi, tiểu thế tử, tiểu quận chúa.”
Lý Anh Kiệt nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi tiến vào, nhanh chóng đứng lên. Mặc dù
hắn là tâm phúc của thái hậu, nhưng bất quá cũng chỉ là nô tài.
“Đứng lên đi.” Bắc Tiểu Lôi phất tay, ôm Tả Hữu Nguyệt ngồi lên trên chủ vị, lại cũng kéo Tả Hữu Tinh ngồi vào bên cạnh mình.
Lý Anh Kiệt bị bỏ qua ở chỗ đó, vừa xấu hổ vừa tức giận, đã bao lâu rồi
hắn mới bị đối đãi như vậy. Ngay cả quan lại quyền quý cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, thế nhưng một Tiêu Dao Vương phi lại có thể không đem mình để vào mắt. Sao có thể không bực?
“Lý công công, mau mời ngồi.”
Ngô tổng quản ở ngoài cửa chứng kiến tình hình trong phòng, thầm kêu một
tiếng không tốt. Vội vàng cười đi vào đại sảnh, ân cần tiếp đón Lý Anh
Kiệt ngồi xuống. Vừa tự mình dâng trà, vừa phải nở nụ cười.
Lý
Anh Kiệt nhìn nhìn Bắc Tiểu Lôi, lại thấy nàng chỉ chơi đùa với hài tử.
Trong mắt hiện lên tức giận, mặt căng cứng, vung tay nói xin miễn hảo ý
của Ngô tổng quản.
“Không cần, chúng ta vẫn nên nói về ý chỉ của thái hậu trước.”
“Tuyên đi.” Bắc Tiểu Lôi vẫy tay, không coi chuyện tuyên chỉ thành việc gì to
tát. Dù sao nàng là nữ tử lớn lên ở sơn trại, không thích trói buộc,
cũng không bị trói buộc, từ trước đến giờ đã quen làm theo ý của mình
rồi.
“Này—“
Lý Anh Kiệt chưa từng gặp qua trường hợp nào
như vậy, có chút trợn tròn mắt. Nàng rốt cuộc không xem ý chỉ thái hậu
vào trong mắt? Hay là không hiểu được quy củ tiếp chỉ đây? Ném ánh mắt
về hướng Ngô tổng quản.
Ngô tổng quản cả kinh, vội tiến lên nói khẽ với Bắc Tiểu Lôi.
“Vương phi, tiếp chỉ là phải quỳ xuống, ngài trước cứ để tiểu quận chúa xuống, qua đây tiếp chỉ a.”
Nhìn thấy Bắc Tiểu Lôi sắp nổi đóa, hắn nhanh chóng cắt đứt lời nàng sắp nói, trên mặt cầu xin.
“Kháng chỉ sẽ bị chém đầu, cầu vương phi vì trên dưới vương phủ mà suy nghĩ.”
Sau khi nghe những lời này của hắn, Bắc Tiểu Lôi cưỡng chế lửa giận lại,
cũng được, suy nghĩ của những người có quyền chính là có bệnh, động một
chút là muốn chém đầu người khác, bản thân nàng thì không sợ, nhưng
không thể không quản người trên dưới vương phủ được. Vì thế đặt Tả Hữu
Nguyệt xuống ghế cùng Tả Hữu Tinh chờ ở một bên. Nàng không tình nguyện
đi xuống.
Lý Anh Kiệt đi lên phía trên, xoát một tiếng mở ý chỉ
viền vàng sáng chói ra. Ngẩng đầu nhìn Bắc Tiểu Lôi một cái, nhưng lại
đưa đến ánh mắt không hiểu của Bắc Tiểu Lôi.
“Vương phi, nói ‘thần thiếp tiếp chỉ’.” Ngô tổng quản ở bên cạnh, nhỏ giọng nói với Bắc Tiểu Lôi.
Thần thiếp?
Bắc Tiểu Lôi thiếu chút nữa buồn nôn đến phun ra, muốn nàng dùng dáng vẻ
làm điệu làm bộ nói những lời có vẻ nho nhã này á, nàng thà giúp người
đánh nhau còn hơn. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt cầu xin của Ngô tổng quản, nàng lại không thể mặc kệ. Đành phải cắn răng gắng gượng mà phun ra một câu.
“Thần thiếp tiếp chỉ.”
Lý Anh Kiệt nhìn nàng một cái, bắt đầu tuyên đọc ý chỉ của thái hậu.
“Ý chỉ thái hậu, tuyên Tiêu Dao Vương phi lập tức tiến cung kiến giá.”
Muốn nàng tiến cung? Cái gì chứ? Lão vu bà kia rõ ràng nhìn nàng không vừa
mắt, lại đột nhiên chiêu nàng tiến cung. Bên trong khẳng định có điều kỳ lạ. Có thể nhân cơ hội này chỉnh nàng không?
Hai mắt to chuyển
động, trong cung đều là địa bàn của bà ta cùng hoàng đế đăng đồ tử kia,
nàng vào trong chẳng phải là chịu thiệt?
“Ta không đi.”
Nghĩ nghĩ mấy lần, Bắc Tiểu Lôi nàng mới không ngốc đến mức tự đưa tới cửa
cho người ta chỉnh như vậy. Vì thế lời cự tuyệt không chần chừ nói ra
khỏi miệng.
Ầm ầm—
Thế nhưng nàng không biết lời của nàng
giống như một đạo thiên lôi, làm cho Lý Anh Kiệt và Ngô tổng quản bị dọa sợ không nhẹ. Trời ạ, hiện tại nàng đang kháng chỉ sao?
“Lớn mật.” Lý Anh Kiệt tức giận trừng Bắc Tiểu Lôi. “Lại dám kháng chỉ.”
Bùm, Ngô tổng quản quỳ xuống, hướng về phía Lý Anh Kiệt cầu tình.
“Lý công công minh giám, vương phi nàng lớn lên nơi sơn dã, không biết quy
củ, mong Lý công công hạ thủ lưu tình.” Lại quay đầu đưa mắt ra hiệu với Bắc Tiểu Lôi. “Vương phi, ý chỉ thái hậu, người không thể chống lại a.”
Nhìn thần sắc nghiêm túc của lão thái giám, cả vẻ mặt lo lắng của Ngô tổng
quản. Bắc Tiểu Lôi tựa hồ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Ở
trong miệng thầm mắng mấy câu, nàng bất đắc dĩ gật đầu.
“Nếu đã không thể không đi, vậy ta đi thôi.” Đi thì đi, ai sợ ai. Nàng không tin lão vu bà kia dám đem nàng ăn sạch.
“Ngô tổng quản, ngươi chiếu cố tốt cho Nguyệt Nhi và Tinh Nhi, ta đi rồi sẽ trở về.” Bắc Tiểu Lôi phân phó Ngô tổng quản.
“Vâng, vương phi.”
Ngô tổng quản gật đầu, lo lắng trong lòng lại càng nặng nề hơn. Mới vừa rồi tiếp chỉ đã náo loạn, chỉ sợ sau khi tiến cung rồi, vương phi sẽ lại
gây chuyện, không được, hắn phải nghĩ biện pháp báo tin cho vương gia
mới được.
“Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, bảo bối ngoan, hiện tại mẫu thân phải đi ra ngoài một lát, trở về lại chơi với các con.”
Bắc Tiểu Lôi vẫy vẫy tay với hai đứa nhỏ, đổi lấy tiếng cười ngây thơ của Tả Hữu Nguyệt.
“Mẫu thân, con sẽ chiếu cố tốt cho muội muội.” Tả Hữu Tinh xuống khỏi ghế, cam đoan nói với Bắc Tiểu Lôi.
“Được, Tinh Nhi thực ngoan.” Bắc Tiểu Lôi lại vẫy vẫy tay, xoay người không có hảo khí nói với Lý Anh Kiệt.