Vương Phi Cường Hãn

Chương 122: Chương 122: Sư huynh sư muội?




“Mẫu thân—“

Giọng nói non nớt thanh thúy của tiểu nữ oa xuyên qua đám người ồn ào, rơi vào trong tai Bắc Tiểu Lôi và Dạ Tinh Thần.

Hai người đều sửng sốt, Bắc Tiểu Lôi cũng dừng roi lại. Quay đầu vừa nhìn, a, đây không phải là Nguyệt Nhi sao?

“Nguyệt Nhi bảo bối, mẫu thân ở chỗ này.”

Bắc Tiểu Lôi huy động roi, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui mừng. Vẻ lãnh lệ mới vừa rồi đấu với bạch y thiếu nữ đã sớm tản đi, biểu tình vui mừng kia càng làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ thêm động lòng người, dẫn tới những cái liếc mắt của mọi người.

Một tiếng mẫu thân của Tả Hữu Nguyệt cũng làm cho Tả Quân Mạc lấy làm kinh ngạc, còn chưa hồi thần lại, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, tràn đầy sức sống kia, còn không phải là Tiêu Dao Vương phi Bắc Tiểu Lôi à?

“Cậu, là mẫu thân.” Tả Hữu Tinh cũng nghe thấy giọng nói của Bắc Tiểu Lôi, khuôn mặt trưởng thành sớm trước sau như một cũng lộ ra tươi cười, tay kéo tay áo của Tả Quân Mạc, cúi đầu nói, ý tứ khẩn cầu không cần nói cũng biết, nó là đang hi vọng Tả Quân Mạc có thể dẫn bọn chúng qua.

Môi mỏng của Tả Quân Mạc nhếch lên, gật đầu với thị vệ ở bên cạnh.

Thị vệ hiểu ý ôm lấy Tả Hữu Tinh, cùng với Tả Quân Mạc ôm Tả Hữu Nguyệt đồng thời điểm mũi chân, hai đạo bóng dáng lướt qua dân chúng vây xem. Vừa dừng ở bên trong, hai đứa nhỏ lập tức giãy xuống, cùng nhào về phía Bắc Tiểu Lôi.

“Mẫu thân—“

Bắc Tiểu Lôi một trái một phải ôm lấy hai đứa bé, cười tươi như hoa. Hôn Nguyệt Nhi một chút, lại ở trên mặt Tinh Nhi hôn một cái.

“Ngoan, bảo bối, sao các con lại ở đây?”

“Chúng con tới cùng với cậu.” Tả Hữu Tinh đáp, nhưng thật ra là bọn chúng ầm ĩ muốn gặp Bắc Tiểu Lôi, Tả Quân Mạc mới dẫn chúng đến đây chơi đùa.

Thì ra là thế.

Bắc Tiểu Lôi gật đầu, mới ngẩng đầu lên, muốn chào hỏi Tả Quân Mạc, lại có người còn nhanh hơn nàng.

“Sư huynh?”

Ngay khi bóng dáng Tả Quân Mạc vừa xuất hiện, bạch y thiếu nữ quả thực không thể tin được, sư huynh mà nàng ngày mong đêm đợi lại ở ngay trước mắt mình, kích động trong lòng giống như nước sông cuồn cuộn, thật lâu không yên.

“Yên Nhi?” Tả Quân Mạc nhìn thấy bạch y thiếu nữ cũng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới sư muội ba năm không gặp lại tìm đến đây. Nhìn thấy muội ấy, tâm tình rất phức tạp. Hắn luôn cảm tạ sư phụ lúc trước đã cứu hắn, cũng truyền thụ một thân võ công cho hắn, để bây giờ hắn mới có thể xây dựng lên sơn trang Thất Dạ, mới có thể tìm được hai bảo bối của tỷ tỷ. Nhưng mà cảm tạ là cảm tạ, còn đối với chuyện sư phụ luôn muốn đem sư muội gả cho hắn, hắn rất đau đầu. Đối với sư muội, hắn luôn coi muội ấy là thân muội muội, không có nửa điểm tình yêu nam nữ. Nhưng sư muội, sư phụ đều không nghĩ như vậy. Đây cũng là lý do vì sao ba năm rồi hắn chưa trở về thăm bọn họ, hắn chỉ là không hi vọng đem sự tình trở nên phức tạp. Nhưng bây giờ sư muội lại xuất hiện, là đã xảy ra chuyện gì ư?

“Sư huynh—“

Thân hình màu trắng nhoáng lên, giống như một chú chim nhỏ bay về phía Tả Quân Mạc.

Tả Quân Mạc ngẩn ra, ngay khi bạch y thiếu nữ sắp nhào vào trong lồng ngực hắn thì vươn tay ra ngăn cản nàng.

“Sư huynh.” Yên Nhi nhìn vào Tả Quân Mạc có chút hờn tủi, huynh ấy quả nhiên vẫn giống trước kia không để cho mình thân cận.

“Đại công tử.” Ngô thúc cũng đi tới bên người Tả Quân Mạc gật đầu với hắn.

“Ngô thúc.” Tả Quân Mạc cũng hướng Ngô thúc gật đầu, sau đó đem ánh mắt rơi xuống trên người Bạch Yên Nhi.

“Yên Nhi, sao muội lại ở chỗ này? Sư phụ đâu? Lão nhân gia ông gần đây thân thể có khỏe không?”

“Mệt huynh còn nhớ rõ.” Bạch Yên Nhi lại oán giận liếc nhìn Tả Quân Mạc một cái. “Cũng đã ba năm sư huynh chưa từng tới thăm chúng ta, chúng ta cho rằng huynh đã quên chúng ta rồi. Hoặc là huynh đã xảy ra chuyện gì? Cho nên muội mới nói với cha muốn tới thăm huynh.” Nhưng thật ra là nàng lo lắng ba năm không gặp, Tả Quân Mạc sẽ quên nàng. Càng lo lắng nữ nhân bên ngoài quyến rũ huynh ấy đi mất.

“Đúng vậy a, Đại công tử. Chúng ta đều rất nhớ người.” Ngô thúc nói.

Tả Quân Mạc tự biết đuối lý, cúi đầu không nói.

Bắc Tiểu Lôi ở một bên nhìn thấy bạch y thiếu nữ kia chạy đến bên người Tả Quân Mạc, thoạt nhìn nũng nịu yểu điệu, cùng lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Thì ra nha đầu điên này quen biết với Tả Quân Mạc, còn là sư muội của hắn. Trái đất lớn như vậy, lại làm cho nàng đụng phải nàng ta.

“Đi, bảo bối, đi bảo vệ cho cậu các con. Không thể để cho nữ nhân kia làm mợ của các con được.” Không nói lý lẽ như vậy, không cần dạy hư tiểu bảo bối.

Bắc Tiểu Lôi buông hai đứa nhỏ xuống, nói nhỏ vào tai chúng.

Đôi mắt lãnh mạc từng trải của Tả Hữu Tinh lóe lên, hiểu được bạch y thiếu nữ kia khẳng định có ân oán với mẫu thân. Mẫu thân không thích nàng ta, song chỉ cần là mẫu thân không thích, chúng cũng không muốn thích.

Hai đứa nhỏ lanh lợi đưa mắt nhìn nhau một cái, chạy chậm về hướng Tả Quân Mạc, lập tức đụng vào trên người bạch y thiếu nữ.

“A, ai hả?”

Chân Bạch Yên Nhi bị đụng trúng, thiếu chút theo phản xạ đá bay hai đứa bé.

Khi hai đứa nhỏ chạy tới Tả Quân Mạc đã phát hiện ra, chỉ là không ngờ tới hai đứa nhỏ sẽ chạy đụng Yên Nhi. Nhìn động tác của Yên Nhi, Tả Quân Mạc kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, bóng dáng màu lam nhoáng lên, ôm hai tiểu hài tử vào trong lòng.

“Sư huynh?” Bạch Yên Nhi kinh ngạc nhìn Tả Quân Mạc ôm Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, lại bị hắn lạnh lùng trừng mắt.

“Yên Nhi, thiếu chút nữa muội đã thương tổn đến chúng rồi.” Tả Quân Mạc trách cứ nói.

“Muội—“ Bạch Yên Nhi bị Tả Quân Mạc trách cứ mà không hiểu ra sao, nhưng lại sửng sốt, không đúng, vì sao sư huynh lại quan tâm hai đứa bé này như vậy? Còn có vừa rồi là huynh ấy mang hai đứa bé này tới đây? Còn có hai đứa bé này gọi hồng y nữ tử là mẫu thân, chẳng lẽ sư huynh và nàng ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.