Vương Phi Cường Hãn

Chương 107: Chương 107: Thu Triệu Nguyệt




Bắc Tiểu Lôi nhấp nhẹ môi, nhưng lại dùng con ngươi quét mắt nhìn hắn. Nhìn biểu tình chân thành của vị nam nhân tự xưng là Thu Triệu Ảnh này cũng không giống như đang nói dối. Chẳng lẽ thật sự như lời hắn nói? Hắn vào cung là vì tìm Nguyệt tư thảo kia ư?

Nguyệt tư thảo, nàng đương nhiên biết rõ. Sư phụ từng nói qua đây là loại cỏ trân quý nhất. Nhưng dùng làm thuốc thật ra là phần rễ, nghe nói phần rễ Nguyệt tư thảo có công dụng kì lạ là kéo dài tính mạng. Thu Triệu Ảnh này muốn Nguyệt tư thảo để làm gì? Chẳng lẽ có bằng hữu hay người thân cần bảo toàn tính mệnh ư?

Thu Triệu Ảnh vẫn chưa biết rõ ý nghĩ giờ phút này trong lòng Bắc Tiểu Lôi, thấy nàng mím môi không nói, còn tưởng nàng hoài nghi lời của mình.

“Vương phi, những câu tại hạ nói là thật, tuyệt không có nửa điểm dối gạt.” Chỉ hi vọng nàng có thể đáp ứng làm mồi nhử, để hoàng đế cho mượn Nguyệt tư thảo.

“Vậy ngươi dẫn ta tới nơi này là muốn dùng ta đổi lấy Nguyệt tư thảo?”

Bắc Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn hắn. Ý tứ của người nam nhân này là vậy đi?

“Đúng vậy.” Thu Triệu Ảnh gật đầu, lại mang theo áy náy.

Bắc Tiểu Lôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

“Vì sao ngươi lại cần Nguyệt tư thảo?” Nàng chỉ là tò mò nguyên nhân, rốt cuộc là nguyên nhân gì lại làm cho nam nhân này không luyến tiếc gì xông vào hoàng cung?

Câu hỏi của Bắc Tiểu Lôi làm cho nét mặt Thu Triệu Ảnh ảm đạm đi, mím chặt môi thật lâu không lên tiếng.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, đưa tới thanh hương của trúc, mùi thơm của bùn đất.

Sợi tóc hai người nhẹ bay theo gió, Bắc Tiểu Lôi nhìn Thu Triệu Ảnh đột nhiên trở nên ưu tư, muộn phiền, đôi mi thanh tú nhăn lại, dấu chấm hỏi đầy trong đầu. Người nam nhân này làm sao vậy? Chẳng lẽ mình hỏi đúng câu không nên hỏi à? Ngay khi Bắc Tiểu Lôi cho là mình không có được đáp án thì Thu Triệu Ảnh lại nâng đầu, dùng ánh mắt xa thẳm nhìn nàng, nhếch môi nhàn nhạt nói.

“Vương phi, mời đi theo ta.”

Dứt lời, hắn cất bước đi ra bên ngoài.

Bắc Tiểu Lôi không hiểu, nhưng vẫn đi theo hắn, nàng thật muốn nhìn một chút rốt cuộc hắn muốn dẫn mình đi nơi nào?

Thu Triệu Ảnh dẫn Bắc Tiểu Lôi dọc theo sân nhỏ đi đến bên cạnh rừng trúc, gió thổi qua, tiếng lá trúc xào xạc lay động giống như đang tấu lên một khúc nhạc.

Hai người đạp lên lá rụng trên mặt đất, xuyên qua rừng trúc đi thẳng về phía trước.

Con ngươi Bắc Tiểu Lôi lưu ý bốn phía. Không phải tâm phòng bị của nàng quá nặng, mà thật sự là cảm giác được cánh rừng này dường như che đậy một huyền cơ gì đó. Hơn nữa nhìn bước chân đi lại của Thu Triệu Ảnh phía trước, nơi này tựa hồ có bố trí. Không dám lơ là thiếu cảnh giác, nàng theo sát phía sau Thu Triệu Ảnh.

Một lúc sau, xuyên qua rừng trúc, phía trước là một vùng rộng mở trong sáng. Cầu vòm, ao sen, biển hoa, bướm lượn, một tòa trúc phòng nhỏ yên lặng ở nơi này.

Bắc Tiểu Lôi có chút nghi hoặc, nhưng không xúc động hỏi ra miệng.

“Vương phi, đến rồi.” Thu Triệu Ảnh đưa Bắc Tiểu Lôi đến bên ngoài phòng trúc, nhẹ giọng nói chuyện.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Bắc Tiểu Lôi lại có thể nghe được bi thương cùng lo lắng trong giọng nói của hắn. Gật đầu, nàng nhìn hắn mở cửa phòng ra, chính mình cũng theo đuôi hắn tiến vào.

Trong phòng trúc rất sáng sủa, ngàn bụi không nhiễm.

Bàn trúc, ghế trúc, bình phong vẽ hình trúc.

Sau tấm bình phong có thể mơ hồ nhìn thấy giường trúc. Rèm lụa trắng nhẹ lay động theo gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, an tĩnh, thanh nhã.

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Bắc Tiểu Lôi, thần sắc Thu Triệu Ảnh bi thương nói với nàng.

“Người ở nơi này là muội muội ta Thu Triệu Nguyệt.”

Bắc Tiểu Lôi nhíu lông mày, xem ra đã có câu trả lời rồi, hắn hẳn là vì muội muội mình mới có ý đồ xông vào cung trộm Nguyệt tư thảo a.

Vượt qua bình phong, Thu Triệu Ảnh dẫn Bắc Tiểu Lôi tới bên giường.

Quả nhiên, xuyên qua mành vải, phảng phất có thể thấy được một nữ tử đang lẳng lặng nằm ở trên giường.

Thu Triệu Ảnh vươn tay ra, lại dừng ở giữa không trung, không vén rèm lên. Có lẽ là không đành lòng nhìn thấy khuôn mặt không có sức sống của muội muội. Ngược lại Bắc Tiểu Lôi nhìn không được vẻ chậm chạp của hắn, liền đưa tay vén rèm giường lên.

Đây là—

Chỉ thấy một nữ tử nằm ở nơi đó, một đầu tóc đen có chút xơ xác hỗn độn tán lạc ở trên gối, hé ra khuôn mặt vốn hẳn nên xinh đẹp giống như nhật nguyệt lại tái nhợt không có chút sắc máu. Nếu như không sát lại gần, cơ hồ cũng không cảm giác được nàng ta còn có hơi thở.

Thấy muội muội, trong mắt Thu Triệu Ảnh hiện lên đau lòng, còn có tự trách, muội muội vốn đang tuổi thanh xuân lại bởi vì mình mà không có sức sống nằm ở trên giường, hắn nên đối mặt như thế nào?

“Quả nhiên cần phải tục mệnh(1).” Bắc Tiểu Lôi lẩm bẩm.

Nghe thấy nàng nhỏ giọng nói, thần sắc của Thu Triệu Ảnh vốn ảm đạm, ánh mắt lại bỗng nhiên sáng ngời, Tiêu Dao Vương phi biết y thuật ư?

“Vương phi, ngươi biết y thuật?” Kinh hỉ nhìn nàng, nàng có thể cứu một mạng của Nguyệt Nhi không?

Bắc Tiểu Lôi lắc đầu, phủ nhận. “Không biết.”

Ánh sáng nơi đáy mắt của Thu Triệu Ảnh lại tối lại, xuất hiện loại thất vọng không cần nói cũng biết.

“Nhưng mà—“ Bắc Tiểu Lôi đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Thu Triệu Ảnh trong phút chốc lại ngẩng đầu nhìn nàng.

“Sư phụ ta biết, sư huynh ta cũng biết.” Nàng ngại phiền toái nên không học, còn bị xú lão đầu niệm qua không biết bao nhiêu lần mà.

“Lệnh tôn là?” Thu Triệu Ảnh lại có hi vọng, một lòng gắt gao nói, sợ hãi lại phải bị thất vọng.

“Ở trên giang hồ, người ta đều gọi ông ấy là Tiết thần y.” Bắc Tiểu Lôi bĩu môi, thần y cái gì. Chỉ là một lão ngoan đồng.

“Là ông ấy—“

________________________________

(1) Tục mệnh: kéo dài tính mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.