Từ Ninh cung tươi sáng và sạch sẽ.
Hy Thái hậu năm nay đã năm mươi tuổi, trên khuôn mặt được chăm sóc thích
hợp kín đáo cười nhẹ. Một bộ áo dài cung đình màu đỏ thẫm, ngọc bội leng keng, ung dung cao quý.
Đứng ở phía sau là một vị nhũ mẫu có tuổi tương đương với bà, quần áo cung trang màu xanh, tóc dài hoa râm
được chải thành kiểu tóc đơn giản trang nhã.
“Thái hậu, người có chuyện gì cao hứng như vậy a?” Nhìn Thái hậu liên tục ngậm nụ cười vui vẻ, nhũ mẫu nhịn không được hỏi.
“Nhũ mẫu, vừa rồi Thái An đến bẩm báo, nói là trong phủ Thần Nhi xuất hiện
vị nữ tử tuyệt sắc, Thần Nhi còn tuyên bố ra bên ngoài, nàng là Tiêu Dao Vương Phi, ta có thể không vui sao?” Thái hậu ý cười càng lúc càng lớn, phải biết rằng việc này Thần Nhi rất biếng nhác, trong phủ ngay cả một
thị thiếp cũng không có. Đến cả Hoàng nhi đưa thị cơ đến cũng bị hắn
tống trở về, mắt nhìn một năm lại một năm trôi qua, bà chờ được bồng
cháu đến tóc cũng đều bạc trắng cả rồi. Hiện tại Thần Nhi lại đột nhiên
có Vương phi, có thể không cao hứng sao?
“Hoàng thượng giá lâm.” Ngoài cung, thanh âm thái giám lanh lảnh truyền đến.
“Mẫu hậu.” Hoàng đế Dạ Tinh Triệt một bộ long bào màu vàng cất bước đi đến,
đường nét ngũ quan như được chạm khắc mà ra. Một đôi con ngươi đen như
hồ sâu thăm thẳm, người khác vừa nhìn liền bị hút vào. Cái mũi đứng
thẳng, môi mỏng khêu gợi, dáng người cao lớn mạnh mẽ. Tóc dài màu đen
dùng kim quan buộc lên, cắm nghiêng một cành trâm ngọc.
“Hoàng nhi, đến đây.” Hy Thái hậu nhìn thấy đại nhi tử, nở nụ cười từ ái.
“Việc trong triều hôm nay có bận rộn không?”
“Vẫn còn tốt.” Dạ Tinh Triệt ngồi vào bên cạnh bà, nhận lấy trà cung nữ bưng lên, nhấp một ngụm. “Mẫu hậu, vừa nãy nhi thần đã tuyên chỉ cho hoàng
đệ tiến cung.” Ánh mắt lạnh nhạt của Dạ Tinh Triệt khi nhắc đến Dạ Tinh
Thần thì đáy mắt xẹt qua một đạo ý cười ấm áp. Bên ngoài đều biết, Hoàng đế Dạ Liêu Quốc tuy lạnh lùng, nhưng đối với hoàng đệ duy nhất Tiêu Dao Vương gia lại vô cùng yêu thương.
“Thật sự?” Hy Thái hậu cười gật đầu. “Ai gia mới vừa nhắc đến hắn.”
Dứt lời, nhũ mẫu phía sau cũng nở nụ cười tương tự.
“Là nói Vương phi của hoàng đệ đi” Dạ Tinh Triệt hiểu rõ gật gật đầu. “Trẫm cũng muốn nhìn một chút đến tột cùng là nữ tử như thế nào mà có thể làm cho hoàng đệ cam tâm tình nguyện đón nhận.”
“Tiêu Dao Vương gia
phi thường tuấn mỹ, nữ tử có thể xứng đôi với hắn khẳng định không phải
dạng dong chi tục phấn(1) tầm thường.” Nhũ mẫu bên cạnh Thái hậu cười
nói chen vào, bà tuy là cung nữ, nhưng địa vị so với những hạ nhân khác
lại bất đồng. Ở thời điểm Hy Thái hậu vẫn chỉ là tiểu thư chốn khuê
phòng, bà chính là tỳ nữ thiếp thân bên cạnh người. Sau đó theo người
vào cung, vẫn luôn làm bạn với người đến bây giờ. Gian khổ mấy chục năm, tình cảm của hai người càng giống như tỷ muội.
“Vậy cũng được.”
Hy Thái hậu gật đầu, cười nhẹ. Hai đứa con trai của bà đều là nhân trung chi long(2), có thể xứng với bọn họ sao có thể là nữ tử bình thường.
“Ai gia cũng muốn xem xem nữ tử mà Thần Nhi tự mình lựa chọn.”
“Hẳn là nhanh đến rồi đi.” Dạ Tinh Triệt mấp máy môi, vẻ vội vàng trong con ngươi thâm thúy cũng không ít hơn Thái hậu.
“Hoàng nhi, hiện tại Thần Nhi lập phi, ai gia trên cơ bản cũng xem như yên
tâm. Thế còn con? Con chừng nào thì cho ai gia thêm một Hoàng tôn mập
mạp?”
Hy Thái hậu ý cười nhẹ nhàng mà nhìn vào Dạ Tinh Triệt,
trong mắt lóe lên mong chờ. Hoàng nhi tự mình chấp chính cũng vài năm
rồi, nhưng tần phi hậu cung lại vẫn chưa có con. Điều này làm cho Hy
Thái hậu nghĩ muốn chuẩn bị bế cháu cũng tự nhiên là lo lắng không thôi. Nói cho cùng chẳng những là thỏa mãn mong muốn ôm hoàng tôn của bà,
cũng càng là sự tình liên quan đến huyết mạch hoàng gia.
“Mẫu hậu không cần phải lo lắng, đến lúc tự nhiên là sẽ có.” Dạ Tinh Triệt nhướng mày, một câu vòng qua.
“Con a—“
“Tiêu Dao Vương gia giá lâm.”
__________________________________
(1) Dong chi tục phấn: son phấn tầm thường. Ý chỉ những người con gái bôi son trát phấn tầm thường.
(2) Nhân trung chi long: rồng trong loài người.