Cửa sổ rộng mở, có thể nhìn rõ sự phồn hoa của đường phố bên ngoài, ngựa xe như nước.
Có mấy người đều ngồi ở bốn phía của sương phòng, lẳng lặng, không nói tiếng nào.
Một người thân mặc váy áo đỏ rực, tà váy rộng mở dùng sợi tơ vàng thêu lên
một đóa mẫu đơn chói mắt. Lộng lẫy, cao quý. Tóc mây được búi lên, đôi
mắt sáng ngời giờ phút này lại tràn đầy sầu lo.
Nam tử bên cạnh
nàng mặc một bộ áo bào trắng nhẹ nhàng, mày kiếm mắt sáng, bưng ly trà
trong tay lên nhẹ nhấp, nhưng vẻ mặt lại như đang suy nghĩ cái gì.
Đối diện với hai người, là ba vị nam tử. Nam tử ở giữa mặc lam bào, đai
ngọc thắt eo, giữa hai đầu lông mày vẫn luôn không giãn ra. Hai nam tử ở hai bên hắn, một trang phục thanh bào, một trang phục hắc bào, đều có
ngũ quan sắc bén, ánh mắt lạnh nhạt, thoạt nhìn hẳn là thị vệ của nam tử lam bào kia.
Mấy người đó không phải ai khác, chính là Bắc Tiểu
Lôi, Dạ Tinh Thần, Tả Quân Mạc cùng hai tên thị vệ của hắn từ Dạ Liêu
chạy tới Nguyệt Diễm quốc.
“Sao lại vẫn chưa trở về?”
Bắc
Tiểu Lôi rốt cuộc không chịu nổi loại trầm mặc này nữa, đứng lên. Kéo
theo một thân váy đỏ, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại với nhau.
“Lôi Nhi đừng gấp, ta thấy Thu huynh rất nhanh sẽ trở lại thôi.” Dạ Tinh
Thần cũng đứng lên, lấy tay vỗ nhẹ vai Bắc Tiểu Lôi, an ủi nói.
“Làm sao có thể không gấp đây?” Bắc Tiểu Lôi buồn bực đi tới đi lui, nếp
nhăn giữa hai đầu lông mày lại sâu thêm mấy phần: “Cũng đã hơn mấy ngày
rồi, lại vẫn không có tung tích của Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, cũng không
biết hiện tại rốt cuộc chúng có tốt hay không?”
Dạ Tinh Thần nghe vậy cũng thở dài, hắn sử dụng lực lượng của Ám Ảnh lâu lại vẫn không
cách nào tra ra được tung tích của hai đứa nhỏ như cũ. Rốt cuộc bọn y có thân phận gì? Mà lại có thể tránh thoát được tầm mắt của Ám Ảnh lâu.
Tả Quân Mạc cũng mím chặt môi, sơn trang Thất Dạ cũng giống vậy không tra
ra được thân phận của người nọ. Cho nên cuối cùng bọn hắn vẫn tìm đến
Thu Triệu Ảnh, lấy thế lực của Nguyệt Ảnh môn ở Nguyệt Diễm quốc, nếu
như bọn họ cũng không tra ra được, như vậy sự tình liền phiền toái rồi.
“Thùng thùng thùng—“
Lúc mấy người đang buồn bực thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Chủ tử, Thu công tử đến rồi.” Thị vệ Dạ Tinh Thần mang đến ở bên ngoài bẩm báo.
“Mau mời.” Mấy người vừa nghe, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng, dấy lên hi vọng.
Một tiếng chi két, cửa bị đẩy ra.
Thu Triệu Ảnh dẫn theo hai thiếu niên đi vào, hắn mặc một bộ bạch y, viền
ống tay áo dùng tơ bạc thêu nên, vạt áo khẽ tung bay theo từng bước đi
tới. Hai thiếu niên phía sau, thân hình cao lớn, khuôn mặt thanh tú,
khóe miệng chứa đựng nụ cười nhẹ, nhưng cước bộ trầm ổn lại tiết lộ cho
người khác biết thân thủ bọn họ không thấp.
“Triệu Ảnh, có tin tức của bọn nhỏ chưa?”
Bắc Tiểu Lôi cất bước đi lên trước, kích động đến mức đưa tay như muốn kéo Thu Triệu Ảnh.
Dạ Tinh Thần nhanh chóng nắm chặt tay nàng, lại đổi lấy ánh nhìn kinh ngạc của Thu Triệu Ảnh, cơn ghen của vương gia có phải hơi lớn rồi không?
“Ngươi làm cái gì?”
Bắc Tiểu Lôi còn không ý thức được nam nữ khác biệt, cũng không nghĩ đến cử chỉ của mình có gì không ổn. Chỉ biết Dạ Tinh Thần quấy rầy nàng, quay
đầu không vui quát Dạ Tinh Thần.
Biểu tình Dạ Tinh Thần không
đổi, chỉ giữ Bắc Tiểu Lôi đứng yên ôm ở trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn
Thu Triệu Ảnh, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Thu Triệu Ảnh gật đầu.
“Tìm được rồi?” Bắc Tiểu Lôi không khỏi kinh hỉ, chỉ sợ sẽ nhìn nhầm.
Tả Quân Mạc nắm chặt tay, đôi mắt sắc bén cũng nhìn chăm chú vào hắn.
“Đúng vậy.” Thu Triệu Ảnh lại gật đầu lần nữa, nhưng hai đầu lông mày lại vẫn nhíu chặt lại như cũ, thần sắc ngưng trọng.
“Thu huynh, có phải có vấn đề gì không?”
Dạ Tinh Thần thấy thần sắc Thu Triệu Ảnh ngưng trọng, sau khi cùng Tả Quân Mạc đưa mắt nhìn nhau mới mở miệng hỏi.
“Có vấn đề gì ư?”
Bắc Tiểu Lôi vừa nghe Dạ Tinh Thần nói như vậy, trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
“Mọi người ngồi xuống trước rồi nói.” Thu Triệu Ảnh nói xong, chính mình
cũng ngồi xuống bên cạnh bàn. Hai thiếu niên thì đứng ở phía sau hắn.
“Theo như tìm hiểu, có người đã từng gặp hai đứa bé.” Sau khi ngồi xuống, Thu Triệu Ảnh nói.
“Như vậy xác thực đứa nhỏ ở Nguyệt Diễm quốc rồi?” Dạ Tinh Thần nhíu mày, hỏi.
“Ừm.” Thu Triệu Ảnh gật đầu.
“Vậy chúng ta còn chờ cái gì? Nhanh đi tìm chúng đi a.”
Bắc Tiểu Lôi nghe thấy nói đứa nhỏ đang ở chỗ này, trong lòng kích động.
Bỗng nhiên đứng lên, kéo theo làn váy, hướng về phía mấy người nói.
“Lôi Nhi đừng nóng vội.” Dạ Tinh Thần kéo Bắc Tiểu Lôi ngồi xuống lần nữa,
“Trước nghe Thu huynh nói đã.” Nếu không đoán sai, chỉ sợ sự tình không
phải đơn giản như vậy.
Thu Triệu Ảnh gật đầu, đối với sự trầm ổn của Dạ Tinh Thần thì rất thưởng thức, không hổ là vương gia.
“Tuy rằng có thể xác định được đứa bé ở Nguyệt Diễm quốc. Nhưng lại không
tra ra được bọn nhỏ đang ở chỗ nào?” Thu Triệu Ảnh lắc đầu, với thế lực
của Nguyệt Ảnh môn ở Nguyệt Diễm lại không thăm dò ra được, điều này
cũng ra ngoài dự liệu của hắn. Xem ra Nguyệt Ảnh môn còn cần phải nâng
cao thực lực.
Vừa nghe thấy hắn nói như thế, những người khác lại nhíu mày. Ở Nguyệt Diễm to lớn này, muốn tìm hai đứa bé cũng là mò kim
đáy bể, như vậy thì phải làm sao cho tốt đây?
Mấy người mím môi không nói, trong phòng lại lâm vào một hồi yên tĩnh.
“Trước cứ đi dùng cơm trưa đã, có khi chúng ta lại dò la được tin tức cũng không chừng.”
Một lát sau, Dạ Tinh Thần đánh vỡ sự yên tĩnh.
“Đi thôi.”
Mấy người nghe vậy đều đứng lên, cùng nhau đi xuống dưới lầu.
Đến đại sảnh ở dưới lầu của khách điếm, người đến nơi đó dùng cơm đã rất đông.
Mấy người ở dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị đi tới vị trí tốt nhất trong đại
sảnh, vừa ngồi xuống đã nghe được mấy người bàn bên đang nhỏ giọng bàn
luận.
“Này, nghe gì chưa? Tối hôm qua trong hoàng cung có thích khách đến đấy.” Thực khách Giáp nói.
“Thích khách?” Thực khách Ất hơi kinh ngạc, “Hoàng thượng bị đâm rồi à?”
“Không, không phải hoàng thượng.” Thực khách Giáp lắc đầu, đột nhiên nhìn ra
bốn phía, thấy mọi người đều không chú ý hắn, mới nhỏ giọng nói: “Nghe
nói thích khách kia vào cung để ám sát hai đứa bé.”
“Đứa bé?” Mặt thực khách Ất lộ vẻ nghi hoặc, “Chẳng lẽ là hoàng tử?”
“Cũng không phải.”
“Nói như thế nào.” Hiển nhiên thực khách Ất đối với phản ứng thần bí của thực khách Giáp thấy rất hứng thú.
“Nghe nói là con riêng của hoàng thượng ở ngoài cung, mới đón trở về.”
“Như vậy a.”
“…”
Không chờ mấy lời nói phía sau của hai người kia lọt vào tai của Bắc Tiểu
Lôi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có tính toán.
Hai đứa bé đó hẳn chính là Tinh Nhi và Nguyệt Nhi.