Bắc Tiểu Lôi trấn
tĩnh tự nhiên, xem ra là sớm đối với phản ứng của Nam Thi Phượng tập mãi thành quen. Trái lại Dạ Tinh Thần nhịn không được thân thể run rẩy, tay vịn thành ghế trượt xuống. Xem ra hắn đánh giá sai rồi, một chưởng
trước mắt này còn hơn tính nóng nảy của nàng lúc trước nhưng cũng lợi
hại hơn nhiều. Chậc chậc, quả nhiên lại là một bạo nữ tử.
“Phượng Nhi, không nên tức giận, cẩn thận phá hư cơ thể.” Bắc Phong Phi dùng
đại chưởng uyên thâm nhẹ nhàng mà vỗ sống lưng Nam Thi Phượng, còn trừng mắt liếc nữ nhi một cái.
Bắc Tiểu Lôi liếc cái xem thường, không thèm để ý, dù sao lão nương phát hỏa cũng không phải là lần đầu tiên,
hơn nữa, nàng tại sao phải chạy đi làm Vương phi quái quỷ? Danh hiệu
Vương phi nghe thì hay lắm, nói toạc ra không phải là nữ nhân bị nuôi
nhốt trong nhà cao cửa rộng. “Phu quân, chàng nói chúng ta có phải hay
không dạy dỗ thực thất bại?” Nam Thi Phượng đột nhiên quay đầu lại nhìn
Bắc Phong Phi, biểu tình nóng nảy lập tức tiêu tan đi. Bất quá trong
nháy mắt, lại trở thành bộ dáng ngoan ngoãn như một con chim nhỏ nép vào người. Thấy vậy Dạ Tinh Thần nhịn không được run run, nàng thay đổi sắc mặt thực nhanh a.
“Làm sao lại thế?” Bắc Phong Phi cũng yêu
thương dịu dàng mà nhìn chăm chú vào nàng, rõ ràng là người cao lớn lại
cố tình biểu cảm như vậy, thật là khiến cả người đều nổi da gà. Tiếp đó
hắn quay đầu trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Lôi lại hung ác không gì sánh được, toàn thân đều tản ra khí phách.
“Nha đầu chết tiệt kia, còn không nói xin lỗi mẹ con.” Thật là, biết rõ tính mẹ nóng nảy, còn muốn trêu chọc nàng.
“Không.” Lông mày Bắc Tiểu Lôi nhíu lại, con ngươi đen ngẩng lên thật cao, một
bộ dáng không nhận lỗi. “Vương phi quái quỷ kia, ai nguyện ý thì đi mà
làm. Bổn cô nương cũng không có bản lãnh đó.”
“Con—“ Lần này ngay cả Bắc Phong Phi cũng bị làm cho tức giận.
Lông mày Dạ Tinh Thần khẽ nhíu, tinh mâu thâm thúy hiện lên một đạo quang
mang dị thường, hóa ra hắn còn không biết người khác tha thiết mơ ước vị trí Vương phi, vậy mà còn có người chẳng thèm ngó tới, cũng thật là
hiếm thấy. Mâu quang liếc qua Bắc Tiểu Lôi, không thể không nói, hiện
tại hắn đối với nữ nhân nóng nảy này càng lúc càng cảm thấy hứng thú.
Nàng không phải là đối với vương vị Vương phi không quan tâm sao? Tốt
lắm, hắn liền cứ nhận định nàng làm phi.
“Nha đầu chết tiệt, con
muốn lật trời rồi. Cư nhiên ngay cả lời nói của cha cũng không nghe.”
Nam Thi Phượng vừa thấy nữ nhi lại có thể xem nhẹ cả lời nói của lão
công thân yêu của mình, đôi mắt đẹp nhóm lên lửa giận. Cả người tỏa ra
khí áp mãnh liệt, giống như được hỏa bao bọc lấy.
“Tóm lại con
không muốn làm Vương phi quái quỷ đó.” Đối với sự giận giữ của cha mẹ,
Bắc Tiểu Lôi vẫn như cũ nhíu lại lông mày. Lầm bầm, chiêu này của bọn họ đã dùng mười mấy năm rồi. Nàng không còn kinh sợ khi thấy chuyện này.
Từ trước đến nay luôn là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
“Con, con con—“ Nam Thi Phượng tức giận đến phát run, con ngươi trợn lên, rít gào một tiếng.
“Con cút ra khỏi nhà cho ta.”
“Ầm—“
Bầu không khí giống như bị ngưng trệ, sau khi nàng gào lên gian phòng yên tĩnh đáng sợ.
“Phượng Nhi, nàng nói là không phải thật a?” Bắc Phong Phi cẩn thận nhìn vào
thê tử, tức giận quá mức sao. Lại có thể muốn đuổi nữ nhi đi?
“Ta—“ Nam Thi Phượng cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ, nhưng lập tức nghĩ, như vậy cũng là một biện pháp tốt. Làm cho nàng không thể ở lại sơn
trại không phải sẽ theo Vương gia quay trở về vương phủ, vì thế mâu
quang kiên định nhìn vào nàng. “Không sai, không nghe cha mẹ nói đúng là bất hiếu, đã là thê tử lại không theo phu quân của mình, nữ nhân như
vậy giữ lại làm gì?”
“Thật muốn đuổi con đi?” Bắc Tiểu Lôi cũng
bị Nam Thi Phượng làm cho hoảng sợ, nhưng lại thấy nàng rất kiên quyết.
Tính bướng bỉnh cũng nổi lên, đầu khẽ giương. “Đi thì đi.” Nói xong liền kéo Dạ Tinh Thần bên cạnh hướng cửa đi đến. Không phải muốn nàng làm
Vương phi a, lầm bầm, như vậy bọn họ tốt nhất nên có chuẩn bị, tốt nhất
là không hối hận.