Mặt cô đầy vết thương, trên người cũng thế. Khi nhảy xuống vách núi, tuy đầu tiên cô nhảy xuống mặt đất bằng, nhưng không đứng vững nên lăn xuống, tới mặt đất bằng tiếp theo mới dừng hẳn, rồi nhanh chóng ẩn náu ở phía dưới mỏm núi đá nhô lên. Sau khi hai tên thị vệ đó đi rồi, cô mới dám ló mặt ra, may mắn nơi này ánh sáng mặt trời rất tốt, giúp cô dễ dàng cởi dây thừng, cho đến khi Tiêu Thác tới cứu.
“Đau không?” Hắn khàn giọng hỏi, giọng nói trầm thấp mê hoặc, đôi mắt đen láy như vực thẳm, phản chiếu bóng hình cô.
Thương Mai lắc đầu: “Không!” Thật ra cũng không đau, người từng vào đội đặc công sao lại bị vết thương ngoài da này đánh gục được?
Ngón tay Mộ Dung Khanh chạm vào một vết thương khá lớn trên cổ cô, ngón tay như không có nhiệt độ, lạnh lẽo, nhưng động tác run rẩy, hắn dùng hết sức lực mới nâng tay lên được.
Thương Mai nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt xuống, nói. “Vương gia tỉnh lại là tốt lắm rồi, rất nhiều người lo cho người.”
Khóe miệng Mộ Dung Khanh nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng, nhưng sự lạnh lùng trong mắt dần dần ngưng tụ lại: “Rất nhiều người lo cho ta?”
Hắn như đang tự hỏi, nhưng cũng như mỉa mai.
Thương Mai nghi ngờ nhìn, thấy hắn đã chậm rãi nhắm mắt lại nên không hỏi nữa, vươn tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn, vẫn còn sốt.
“Ta lại giúp người xử lý vết thương, người nhịn đau nhé.” Thương Mai cởi áo quần hắn, dịu dàng nói.
Mộ Dung Khanh bỗng nhiên mở mắt: “Hai ngày nay có ai làm khó nàng không?”
Thương Mai không dừng tay, cũng không ngước mắt lên nói: “Không có.”
Mộ Dung Khanh nói: “Thế sao nàng lại bị thương cả người?”
“Bị chó rượt, ngã!”
Tiêu Thác bưng thức ăn đi vào, thấy Mộ Dung Khanh tỉnh lại, hắn vội vàng đặt cơm lên bàn, bước nhanh tới: “Tỉnh rồi sao?”
Hắn ta khó mà tin nổi, lúc đưa Vương gia đi, cả người Vương gia lạnh như băng, cứ như đã chết vậy.
Hôm nay tìm được Thương Mai, Thương Mai cầu xin hắn dù thế nào cũng phải đưa vương gia ra, không thể ở lại vương phủ.
Đâu tiên hắn tìm nơi ở trước sau đó vào thành, tìm tâm phúc của mình tiếp xúc với thị vệ của Mộ Dung Khanh, cứ thế, nhân lúc vương
phủ hỗn loạn, Mộ Dung Khanh bị hắn mang đi.
“Chưa chết, hơi thất vọng sao?” Mộ Dung Khanh liếc hắn, giọng điệu lành lạnh.
Tiêu Thác gật đầu: “Đúng là hơi thất vọng, nhưng mà thất vọng vì người lại bị Lương Thái phó làm bị thương nặng thế!”
Tay Thương Mai ngừng lại, Lương Thái phó? Không phải Lương Vương? Vậy lúc trước sự hiểu lầm của cô với Lương Vương...
Được rồi, người không biết thì không có tội, cô tự tha thứ cho mình.
Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi, chỉ trách bổn vương đánh giá hắn thấp quá.”
Lúc hắn nói ra câu này, có gì đó lạnh lùng khác thường, Tiêu Thác không nhận ra, nhưng Thương Mai cảm nhận được.
Vết thương vẫn bị nhiễm trùng, thuốc bột lúc trước đã bị rửa sạch, may mắn, trước đó Thương Mai đã dùng khăn tay lau một chút rồi.
Sau khi khử trùng và bôi thuốc, Thương Mai bắt đầu nghiên cứu thuốc bột trên khăn tay.
Bột thuốc này rất mịn, lúc ngửi thì có mùi Tam Thất, chắc là trộn với bột phấn Tam Thất rồi. Tam Thất là thánh dược chữa thương, nhưng không phải dùng trên miệng vết thương, mà là trực tiếp uống vào.
“Người đang làm gì đấy? Ăn trước rồi làm?” Tiêu Thác thấy cô tập trung tinh thần xem khăn tay dưới ánh đèn, bèn tới nói.
Thương Mai nói: “Đây là bột phấn mà lúc trước ta đã lau trên vết thương của vương gia, ta nghi ngờ, vì loại bột phấn này mới khiến cho vết thương của vương gia nặng thêm và bị nhiễm trùng.”
Tiêu Thác à một tiếng: “Chính là đống bột phấn mà tên lang băm Đào Đức bôi cho A Khanh?”
“Đào Đức?” Mộ Dung Khanh nghe được, đôi mắt lạnh lùng mở ra nhìn Tiêu Thác.
Tiêu Thác nói: “Người hôn mê nên không biết, Thái phi tìm một đạo sĩ tên Đào Đức tới trị thương cho người, rối bôi loại bột này lên trên vết thương, sau đó tình hình của người lập tức xấu đi.”
Thương Mai nói: “Tình hình của hắn vẫn không tốt lắm, chỉ là sau khi bôi bột phấn này, trong hai giờ vết thương nhiễm trùng mưng mủ, thế nên ta nghi ngờ bột phấn này có độc.”
“Đào Đức!” Mộ Dung Khanh dễ dàng nhớ tới tên này: “Người của Đạo Đức Quan đúng không?”
“Ơ, người cũng biết sao?” Tiêu Thác ngạc nhiên nhìn hắn: “Sau đó ta đi điều tra kẻ này, phát hiện hắn đã lui tới thân mật với Thái phi từ lâu. Kẻ này bụng dạ khó lường, lần này Thái phi bị hắn ta lừa gạt.”
Mộ Dung Khanh không nói gì, chỉ là sắc mặt rất âm trầm.
Thương Mai chỉ lo nhìn bột, không nhìn hắn, nhưng Tiêu Thác nhìn Mộ Dung Khanh, thấy sắc mặt hắn trở nên khó coi thì hỏi: “Sao thế? Vết thương đau nhức sao?”
Mộ Dung Khanh thở ra một hơi, sau đó hít vào thật sâu, sau đó bình tĩnh nói: “Không sao, ta hơi buồn ngủ.”
“Người ngủ đi, ta đi hâm canh cho người, lát nữa gọi dậy uống.” Tiêu Thác nói, vốn tưởng hắn sẽ chế nhạo mình đường đường là Đại Tướng quân lại trở thành đầu bếp, không ngờ hắn chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chẳng nói một câu cười nhạo nào.
“Xem ra là mệt thật rồi.” Tiêu Thác thấy thế thì rón ra rón rén bưng thức ăn đi, sau đó nói với Thương Mai: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
Thương Mai cầm khăn tay đi vào phòng bếp, ném khăn tay vào trong bếp còn tàn lửa, sau khi rửa tay sạch sẽ thì tới ăn cơm.
“Ngươi vứt khăn tay rồi sao? Tra được gì chưa?” Tiêu Thác hỏi.
“Là Tích Thủy Liên, một loại cây có độc.” Thương Mai không nói cặn kẽ, nhưng sắc mặt hơi thay đổi.
Lúc đầu cô chỉ đoán rằng thứ bột mà tên đạo sĩ đó dùng là những nguyên tố trong các mỏ quặng mà đạo sĩ dùng để luyện đan, nhưng không ngờ dường như là Tích Thủy Liên. Tích Thủy Liên có độc, nhẹ thì da thịt thối rữa, nặng thì chết người. Mộ Dung Khanh bị thương nặng thế rồi, khi dùng Tích Thủy Liên đắp lên vết thương, da thịt sẽ bị nhiễm trùng và thối rữa, sau khi thấm vào máu sẽ chết người.
Đào Đức không dám làm thế, nếu hắn ta muốn Thái phi tín nhiệm thì chỉ dám dùng một vài đan dược, tuy sẽ tổn thương nhưng không đến mức chết người. Vì hắn ta không dám mưu hại Nhiếp Chính Vương đương triều, mấy cái đầu của hắn ta mới đủ chứ?
Có người sai giết hắn!
Thương Mai không đoán ra là ai, trong lòng cô có kẻ tình nghi, nhưng không dám khẳng định.
Bởi vì điều này quá hoang đường.
Đã qua cơn đói, nên cũng chẳng ăn được, ăn đại vài miếng, ăn ít canh, rồi cô dừng đũa.
Tiêu Thác thấy cô không ăn, cũng dừng lại hỏi: “Vương gia sẽ khỏe lại, đúng không?”
Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn: “Vấn đề mất máu quá nhiều cũng giải quyết một phần rồi, nhưng vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng, tối nay hắn vẫn sẽ sốt cao. Ta viết một đơn thuốc, ngươi giúp ta đi mua một ít thuốc về.”
“Nghiêm trọng lắm sao?” Tiêu Thác còn cho rằng hắn tỉnh lại là không sao rồi, nhưng không ngờ vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm.
“Hai ngày, vết thương hắn sẽ mưng mủ, ta sẽ xử lý mủ giúp hắn, tránh bị lây lan rộng, vết thương vẫn phải xử lý nữa.”
Cô không nói thẳng là nghiêm trọng hay không, thật ra trong lòng cô cũng không chắc, vì bây giờ cô chẳng có cồn khử trùng, chỉ có thể dùng vài biện pháp khử trùng và giảm viêm.
Cô viết xong thì đưa cho Tiêu Thác, Tiêu Thác cầm lấy xem: “Trân Thạch Hôi, hoa Kim Ngân, Liên Kiêu, Tam Thất, Bạch Dược, rễ cây Ngư Tinh Thảo, Hoàng Liên... Rồi mười lầm cân rượu Thiêu Đao Tử, cô lấy làm gì?”
“Uống!”
Thương Mai vẫn đang viết, không, lần này không viết mà là vẽ, cô vẽ mấy loại dao, đều chỉ rõ dày mỏng, cô phải chế tác một bộ dao giải phẫu để dùng khi cần.
Nhiệm vụ này giao cho Tiêu Thác là thích hợp nhất, võ tướng luôn tìm được bậc thầy chế vũ khí tinh xảo nhất.