Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 164: Chương 164: Đan thanh huyện chúa




Lễ Thân vương đi đến. Hạ Đoàn vội vàng mang ghế tới cho ông ta.

Sau khi ông ta ngồi xuống, thản nhiên liếc nhìn Lương Thái phó: “Ngươi vừa nói vậy là có ý nói người có phong hiệu trong người lại có thể đảo loạn vị trí thê thiếp sao?”

Lương Thái phó biết hắn ta là một cây gậy quấy phân. Một khi có chút không hợp ý, hắn ta sẽ không đồng ý, không buông tha, quấn lấy đến cùng. Hôm nay, ở đây có nhiều người như vậy, Lương Thái phó cũng không tiện đắc tội hắn ta, nói: “Vương gia, hạ quan không phải có ý này. Chỉ là, nếu tiểu thư Tây Môn đã qua cửa, bảo nữ nhi của Hạ gia dập đầu quỳ xuống dâng trà cho phu nhân cũng không phải trái với lẽ thường, đúng không?”

“Ngươi lấy lẽ thường ra so sánh với luật pháp à?” Lễ Thân vương có vẻ rất tức giận: “Ở trước mặt luật pháp, bất kỳ lễ nghi, thể chế lẽ thường nào cũng phải lùi lại ba dặm. Bản thân ngươi là Trung Thư Lệnh, cuối cùng lại nói ra những lời vô lý như vậy, quả thực làm cho bản vương cực kỳ thất vọng.”

Vẻ mặt Lương Thái phó có phần không tốt: “Vương gia cũng không nhất thiết phải tích cực thế.”

“Ngươi bảo bản vương không nên tích cực với luật pháp à? Đây là lời của một người làm Trung Thư Lệnh sao?” Lễ Thân vương dứt khoát nhằm vào Mộ Dung Khanh: “Nhiếp Chính vương, ngươi ngồi ở đây uống gió à? Chuyện vô lý như thế, không ngờ ngươi lại không nói nửa câu.”

Mộ Dung Khanh giang hai tay ra, làm ra vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi nói: “Bản vương có cách nào chứ? Hạ Thương Mai là vị hôn thê của bản vương. Nếu bản vương nói giúp nàng lại thành ra bao che khuyết điểm. Bản vương phiền nhất là những tội danh linh tinh này, cho nên vẫn không lên tiếng thì thỏa đáng hơn.”

Lễ Thân vương nhìn Mộ Dung Khanh nói: “Nếu ngươi đã tạm thay mặt hoàng thượng nắm quyền triều chính, thân phận đã tương tương với hoàng thượng. Theo ngươi thấy, chuyện hôm nay nên phán quyết thế nào?”

Mộ Dung Khanh chợt điều chỉnh lại tư thế ngồi. Hắn vẫn vô cùng nhàn nhã, thản nhiên nhìn những người trong phòng, rồi lại nhìn Thương Mai nói: “Không phải chỉ là chuyện ai đó dập đầu quỳ xuống dâng trà cho ai thôi sao? Có cần dây dưa lâu như vậy không? Đã có luật lệ quy định thì cứ dựa theo luật lệ mà làm là được rồi.”

Hạ Thừa tướng vẫn luôn im lặng không lên tiếng, nhưng nghe thấy Mộ Dung Khanh nói vậy, ông ta lại không thể không nói: “Vương gia, thần ngược lại cho rằng chuyện nhà không cần thiết phải lấy luật pháp ra luận.”

Nói cách khác, ông ta yêu cầu Thương Mai quỳ xuống, dập đầu dâng trà cho Tây Môn Hiểu Nguyệt.

Lễ Thân vương nhíu mày nói: “Chuyện nhà? Chuyện này làm sao có thể xem là chuyện nhà được? Ngươi cho rằng chuyện xảy ra ở trong nhà thì chính là chuyện nhà sao? Chẳng lẽ ngươi đâm chết mẫu thân của ngươi cũng là chuyện nhà, không cần luận tội à? Lời nói quả thực là hoang đường!”

Hạ Thừa tướng cảm thấy không vui khi Lễ Thân vương làm khó dễ hết lần này tới lần khác: “Vậy theo Vương gia thấy, nên làm thế nào? Cũng không thể bảo nhất phẩm cáo mệnh phu nhân trong triều hành lễ với nàng ta chứ?”

Lễ Thân vương lắc đầu: “Cũng không được. Nếu ngươi đã kéo ra phong hiệu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lại phải chọn quy định khác mà làm. Nếu Tây Môn Hiểu Nguyệt lấy thân phận bình thê vào phủ, dựa theo phân chia tôn ti đích thứ, Liên Thị trong nhà cũng phải được phong cáo nhất phẩm phu nhân. Về điểm ấy, khi Tây Môn Hiểu Nguyệt được phong làm cáo mệnh phu nhân, Hạ Thừa tướng lại nên vào cung xin phong cho Liên Thị. May mà bây giờ có Nhiếp Chính vương ở đây, có thể lập tức mở miệng sắc phong, sau đó mời Liên Thị đi ra, để Tây Môn Hiểu Nguyệt quỳ xuống, dập đầu dâng trà cho Liên Thị mới hợp quy củ, cũng hợp luật pháp.”

Hắn ta nói xong, còn tự mình ra lệnh: “Người đâu, mời Hạ phu nhân đi ra.”

Thương Mai trả lời: “Vương gia, vì tuổi tương khắc, mẫu thân ta đã tránh không ở trong phủ.”

Lễ Thân vương thoáng ngẩn người: “Tương khắc? Tương khắc với lão phu nhân sao? Vậy thì nên tránh.” Lấy hiếu làm đầu, nếu khắc với lão phu nhân, làm con dâu nên tạm thời tránh, chờ qua tháng xung khắc lại trở về.

“Không, là khắc với phu nhân mới. Đây là yêu cầu của phu nhân mới.” Thương Mai nói.

Lễ Thân vương tức giận đến mức run rẩy. Hắn ta rất tức giận với tất cả những chuyện không hợp quy củ. Đây cũng không phải thiên vị Thương Mai. Thật ra, chuyện lúc trước, hắn ta cũng không phải thiên vị giúp Thương Mai. Nếu có chuyện trái với quy củ, cho dù là thiên hoàng lão tử tới, hắn ta cũng không dễ nói chuyện.

“Đơn giản là chuyện hoàng đường lớn trong thiên hạ. Làm thiếp thị không ngờ lại bảo phu nhân phòng chính tránh xung khắc. Ngươi lấy mông làm mặt à? Thể diện lớn như vậy, dám bảo phu nhân tránh ngươi. Quy củ ở đâu hả?” Lễ Thân vương giận dữ nói.

Câu nói này lại quá thô tục rồi. Tây Môn Hiểu Nguyệt lập tức không xuống được đài, tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

Hạ Thừa tướng cũng tức giận, chợt đứng dậy trừng mắt với Lễ Thân vương thân vương: “Đủ rồi, Lễ Thân vương, ngày hôm nay ngươi nể mặt tới uống với bản tướng một chén rượu mừng này, bản tướng rất cao hứng. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác mở miệng nói ra những lời xúc phạm đối với phu nhân của bản tướng, thiên vị giúp Hạ Thương Mai, đã chạm đến giới hạn cuối cùng của bản tướng rồi. Bản tướng không chào đón loại khách thích thêu dệt gây sự như vậy.”

Gương mặt Lễ Thân vương chợt biến đổi: “Ngươi không cần vội đuổi bản vương đi. Ngươi nói bản vương thiên vị, giúp Hạ Thương Mai là đạo lý gì chứ? Hạ Thương Mai là con gái của ngươi, ngươi làm phụ thân không thiên vị giúp thì thôi, lại cần bản vương tới thiên vị, giúp đỡ à? Chỉ riêng câu này đã loạn logic rồi. Ngươi nên sắp xếp lại suy nghĩ của mình xong hãy nói chuyện với bản vương. Nếu bản vương được Tiên Đế phong làm Lễ Thân vương, cùng Bộ Lễ nắm giữ lễ nghi, thể chế của triều Đại Chu ta, lại không thể để cho ngươi lẫn lộn đầu đuôi, rối loạn tôn ti. Nếu hôm nay ngươi muốn làm loạn với bản vương, bản vương cũng không sợ ngươi.”

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Hoàng huynh không nên nóng vội, có gì không đúng thì nói tới khi đúng là được rồi.”

Dáng vẻ hắn rảnh rỗi, dường như tất cả đều liên quan tới hắn vậy.

Lễ Thân vương nhìn Mộ Dung Khanh gật đầu, lộ vẻ công nhận: “Đúng, ngươi nói có lý. Bản vương không nhất thiết phải tức giận, thuyết phục theo đạo lý là được rồi.”

Hắn ta lại quay sang nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Thừa tướng, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, bản vương không rõ vì sao ngươi tức giận như vậy? Dù sao ai dập đầu cho ai cũng không phải là ngươi dập đầu, mắc mớ gì tới ngươi? Hơn nữa hai người đều là phu nhân của ngươi, một vị chính thất, một vị bình thê. Ai tôn ai ti, trong lòng ngươi đều biết. Ngươi tức giận về lời bản vương nói, ngươi nói cho bản vương xem, rốt cuộc bản vương nói sai câu nào?”

Hạ Thừa tướng không có cách nào cãi lại được, bởi vì ông ta cũng không thể bảo Lễ Thân vương nói chuyện thô tục. Nếu câu này được nói ra từ trong miệng ông ta, sẽ chỉ vừa vặn làm Tây Môn Hiểu Nguyệt mất thể diện.

Thương Mai thấy thế, nói với vẻ vô cùng đại nghĩa: “Vương gia, phụ thân, thôi bỏ đi. Để ta tới dập đầu cho phu nhân mới là được rồi.”

Lễ Thân vương lại nghiêm túc nói: “Không thể được. Quy củ là quy củ, không thể làm rối loạn.”

Thương Mai lộ vẻ vô cùng khó xử, nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt có phần vô tội: “Phu nhân mới, ngài xem nên làm gì?”

Tây Môn Hiểu Nguyệt tức đến sắp nổ phổi, làm sao còn bằng lòng để ý tới Thương Mai? Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nếu nàng ta không trả lời, chẳng phải có vẻ nàng ta lòng dạ hẹp hòi sao?

Nên cho dù có không hài lòng tới mức nào, nàng ta cũng chỉ đành lên tiếng nói: “Nếu đã vậy, không bằng lại mời mọi người ngồi vào chỗ uống rượu, không nên xoắn xuýt với chuyện này nữa.”

Chuyện cho tới bây giờ, nàng ta cũng sẽ không khờ dại tới mức cho rằng Hạ Thương Mai thật sự sẽ quỳ xuống dập đầu dâng trà cho nàng ta, lại gọi nàng ta một tiếng mẫu thân.

Nàng ta chỉ mong Lễ Thân vương đừng lại dây dưa, đòi một phong hiệu cho Liên Thị là được.

Chỉ tiếc rằng con người Lễ Thân vương này chưa từng biết thỏa hiệp là gì. Đối với hắn ta, nguyên tắc quan trọng hơn tất cả.

Hắn ta nói với Mộ Dung Khanh: “Bản vương là Lễ Thân vương đưa ra ý kiến xin ý chỉ tấn phong cho Liên Thị, cũng không tính là quá đáng, hợp tình hợp lý chứ?”

Mộ Dung Khanh dường như cũng không biết, nhìn về phía Thái tử cùng Lương Thái phó: “Thái tử thấy thế nào? Thái phó thấy thế nào?”

Lương Thái phó thật vất vả mới đứng ngoài chuyện này, không ngờ tới Mộ Dung Khanh này vẫn kéo ông ta xuống nước. Ông ta không nhịn được, đành quay mặt sang chỗ khác: “Vương gia làm chủ là được rồi. Chuyện phong cáo, chúng thần không thể can thiệp.”

“Thái tử?” Mộ Dung Khanh lại nhìn về phía Thái tử hỏi, dáng vẻ hơi khó xử.

Thái tử đã tiếp nhận giáo huấn, cũng không dám nói lung tung nữa: “Hoàng thúc xem lại làm là được rồi.”

Mộ Dung Khanh khẽ thở dài, vô cùng khó xử nói: “Bản vương làm sao có thể xem rồi làm chứ? Ta rất ghét những chuyện rắc rối, vò rượu bên ngoài vẫn đang vẫy gọi bản vương đấy. Mà thôi, nói vậy mọi người đều đói rồi, cũng không làm lỡ thời gian uống rượu của mọi người nữa. Vậy bản vương lại hạ chỉ, phong cho Liên Thị làm Đan Thanh huyện chúa, phong ấp ba trăm hộ, ban thưởng ngàn lượng vàng, một trăm mẫu ruộng. Lúc trước mảnh đất phía sau Tướng phủ bị chiếm một cách vô lý lại bồi thường không hợp lý. Bản vương tính thu hồi lại, cùng ban cho Đan Thanh huyện chúa luôn. Sau này Bộ Lễ sẽ soạn chỉ sắc phong, thủ tục phong ấp nội phủ, trong ba ngày sau khi ý chỉ truyền ra lại phải chấp hành, không được có sai sót.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.