Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 97: Chương 97: Đừng có hòng




Lại bộ thượng thư nói: “Bây giờ Hoàng thái hậu từ chối không gặp, cũng không hạ chỉ để Thái tử giám quốc, càng không nói tự mình chủ chính, nên làm sao đây? Chúng ta tiếp tục thế này cũng không phải cách, ngược lại sẽ khiến Mộ Dung Sùng chủ động kìm hãm chúng ta”.

Sắc mặt Lương thái phó nặng nề, cũng không nói gì, ánh sáng nơi đáy mắt ngày càng lạnh lẽo, như đã có kế hoạch rồi.

Hoàng thái hậu ngồi trên ghế cao nhìn Nam Hoài Vương đã mấy năm không gặp, trong lòng đương nhiên cũng xúc động.

“Đứng lên, để mẫu hậu nhìn xem.

Nam Hoài Vương tiến lên phía trước, lại quỳ xuống, nhoài người cạnh đầu gối của Hoàng thái hậu khóc lóc.

“Nhi thần bất hiếu, không thể hầu hạ dưới gối mẫu hậu, còn khiến mẫu hậu phải lo lắng cho nhi thần”, Nam Hoài Vương khóc cực kỳ đau lòng, nước mắt thấm ướt làn váy của Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu không khỏi đau lòng, cũng buồn bã rơi lệ: “Con lẻ loi một mình ở miền Nam, làm khó con rồi”.

“Không, là nhi thần đáng tội, trước kia nhi thần tuổi trẻ hiếu thắng, quá kiêu ngạo, Hoàng thượng phái nhi thần đến miền Nam là đúng, mấy năm nay, nhi thần không ngừng kiểm điểm lỗi lầm của mình, còn qua lại với danh sĩ ở miền Nam, càng hiểu được đạo lý trên đời, nhi thần thật sự sai rồi. Nhưng nhi thần ở miền Nam, cũng không biết Hoàng thượng..., nói đến đây, giọng hắn ta trở nên nghẹn ngào, nước mắt đàn ông không ngừng rơi xuống, cực kỳ đau lòng.

Hoàng thái hậu ôm lấy hắn ta, liên tục đau buồn thở dài: “Quốc vận không tốt, quốc vận không tốt mà”

Hoàng thượng bệnh nặng, A Khanh chủ chính, lại xảy ra mấy chuyện này, rốt cuộc là làm sao vậy?

Tôn công công ở bên cạnh hai người cũng khóc dữ dội, tiến lên nói: “vương gia, trước đó Quý thái phi cũng bị thương, lại thêm chuyện của Nhiếp chính vương, bà ấy quá đau lòng, sức khoẻ không chịu đựng được, ngài vẫn nên xuất cung ở với bà ấy, tránh để bà ấy nghĩ quấn”.

Hoàng thái hậu buông hắn ta ra, lau đi khoé mắt: “Đúng vậy, con mau đi gặp mẫu phi của con đi, bà ấy người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trải qua nỗi khổ lớn của đời người, rất cần người thân ở bên cạnh, con mau đi đi”.

Nam Hoài Vương dập đầu mấy cái xuống đất tạo ra tiếng vang cốp cốp cốp, Hoàng thái hậu vội vàng đỡ hắn ta dậy: “Được rồi, được rồi, nên bảo trọng cho mình”.

Nam Hoài Vương khóc: “Cứ để nhi thần dập đầu thêm mấy cái nữa đi, mấy năm nay nhi thần thật sự rất nhớ mẫu hậu, nhớ mọi người, mỗi khi đến ngày lễ, nhi thần đều dập đầu về phía Kinh thành, nhưng mẫu hậu lại không nhìn thấy”.

Hoàng thái hậu mềm lòng, vốn có chút cảnh giác và lo lắng vì việc hắn ta về Kinh, bây giờ thấy hắn ta thật sự sửa đổi rồi, bèn nói:

“Đứa nhỏ này, sao mẫu hậu nỡ để con ở lại miền Nam chứ? Lần này trở về thì ở bên mẫu hậu và mẫu phi của con nhiều một chút, chuyện trở về miền Nam, tạm thời đừng nhắc tới”.

Nam Hoài Vương lắc đầu: “Không, xong xuôi tang sự của hoàng huynh, nhi thần sẽ trở về, nếu mẫu hậu nhớ nhi thần, nhi thần lại về Kinh thăm.

Hoàng thái hậu thương xót nói: “Con rất hiểu chuyện, ai gia rất yên tâm với con, được rồi, con về đi, còn về chuyện sau này cứ để sau

này hãy nói”.

Tôn công công ở bên cạnh nghe vậy không khỏi lắc đầu, Hoàng thái hậu vẫn còn mềm lòng quá.

Nam Hoài Vương đi rồi, Hoàng thái hậu lau nước mắt nói: “Đứa nhỏ này bây giờ vừa đen vừa gầy, xem ra ở miền Nam thật sự quá cực khổ”.

Tôn công công đáp: “Đúng vậy, miền Nam gần bờ biển, ban ngày rất nắng, hơn nữa gió biển cũng hại da, Vương gia là người Kinh thành, không quen khí hậu, ẩm thực cũng không quen, đương nhiên sẽ gầy đi một chút”.

“Nam Hoài Vương thay đổi quá nhiều, so với trước kia thật sự giống như hai người vậy, lo lắng của chúng ta đều quá dư thừa”, Hoàng thái hậu nói.

Tôn công công bình tĩnh nhắc nhở: “Thái hậu, từ miền Nam vượt biển về đến nội địa, lại từ nội địa về Kinh, Nam Hoài Vương có thể về nhanh như thế, có thể nghĩ lòng dạ này, khiến cho người ta...”

Ông ta nói đến đây thì im lặng, cũng không nói quá rõ ràng, hy vọng Hoàng thái hậu có thể tự hiểu.

Đương nhiên Hoàng thái hậu hiểu ngay, nhưng lại hơi trách móc nói: “Ngươi đó, lo bò trắng răng, nghĩ nhiều quá rồi, thằng bé ra roi thúc ngựa chạy cả ngày đêm để trở về, không có gì đáng để nghỉ ngờ cả, chẳng lẽ thằng bé có thể biết trước A Khanh xảy ra chuyện? Vô lý, nhất định là sau khi biết được tin tức mới về Kinh”.

Tôn công công thấy bà ấy nói thế cũng không nói gì nữa, chỉ tự chú ý trong lòng.

Từ khi hạ chỉ đến khi tiếp chỉ trở về quá nhanh chóng, không thể không phòng, hơn nữa hắn ta còn là Nam Hoài Vương.

Nam Hoài Vương xuất cung, xoay người lên ngựa, lại chạy nhanh về phía phủ Nhiếp chính vương.

Quý thái phi nhìn thấy con trai xa cách nhiều năm, khóc không thành tiếng: “Cuối cùng con cũng về rồi”.

Nam Hoài Vương lại nhẹ nhàng đẩy bà ta ra: “Mẫu phi, vì sao thi thể của huynh ấy lại mất tích? Không có phải người đi tìm sao?”

“Tìm rồi, nhưng tìm được thì tốt, tìm không thấy cũng thế thôi, suy cho cùng huynh trưởng của con cũng đã chết, là mẫu phi tận mắt thấy thằng bé chết mà”, Quý thái phi buồn bã khóc lóc.

Nam Hoài Vương nghe thấy là tận mắt thấy hắn chết, vẻ mặt cũng ôn hoà hơn một chút: “Thi thể mất trộm là do ai gây ra? Mẫu phi không có nghi ngờ sao?”

“Có lẽ là Tiêu Thác làm, hắn muốn giấu tin tức huynh trưởng con hoàng thệ, ổn định triều chính, nhưng giờ người nào trong Kinh cũng biết, dù hắn có giấu thi thể đi cũng chẳng có tác dụng gì hết”.

Nam Hoài Vương gật đầu: “Tiêu Thác không thể không phòng, hơn nữa, rốt cuộc Hạ Thương Mai kia là ai? Lúc nhi thần ở ngoại thành có sai người tìm hiểu tin tức, người trong Kinh đều nói là Hạ Thương Mai mang huynh ấy đi”.

“Hạ Thương Mai, con gái của Hạ thừa tướng...”, Quý thái phi nói ra hết lai lịch của Hạ Thương Mai và những chuyện liên quan đến cô cho Nam Hoài Vương nghe, cuối cùng bỏ thêm một câu: “Cho dù y thuật của Hạ Thương Mai này cao siêu đến mấy cũng vô dụng, vì nàng ta đã chết rồi”.

Nam Hoài Vương không để tâm đến Hạ Thương Mai lắm, dù sao chỉ là một đích nữ Tướng phủ không được cưng chiều thôi, một nữ tử yếu ớt bị trói lại trong bãi tha ma, chắc chắn không sống nổi.

Trong lòng hắn ta xuất hiện cảm giác mừng như điên, âm mưu biết bao nhiêu năm cuối cùng cũng sắp thành công rồi.

Nhưng sự vui mừng của hắn ta chỉ thoáng qua chốc lát, tiện thể nói: “Việc chúng ta phải làm tiếp theo là vạch trần chuyện Lương thái phó thông đồng với Thái tử, giết chết Nhiếp chính vương đương triều”.

Quý thái phi hỏi: “Binh mã của con đâu?”

Nam Hoài Vương cười khẩu: “Đã đến rồi, ở ngoại thành ba mươi dặm, tạm thời đóng quân trong rừng không để người khác phát hiện, mấy năm nay, con không ngừng nuôi trông thế lực ở Kinh thành, cho nên trong Kinh cũng có không ít người của con, bây giờ chỉ đợi vạch trần tội ác của Thái tử, là có thể được nhiều người ủng hộ ngay”.

Quý thái phi thở phào nhẹ nhõm: “Tốt, tốt, mẫu thân chỉ trông cậy vào con thôi đó”.

Bà ta nhìn Nam Hoài Vương, nghiêm túc nói: “Nhưng mẫu phi có một yêu cầu, con nhất định phải đồng ý”.

Nam Hoài Vương đáp: “Mẫu phi cứ việc dặn dò, đừng nói là một yêu cầu, dù là mười nhi thần cũng đồng ý”.

Quý thái phi nói: “Tuy huynh đệ các con bất hoà, nhưng lần này ai gia hy sinh huynh trưởng con bảo vệ con, một khi con đắc thế, sau này Hoàng đế băng hà, con đăng cơ, cũng phải phong hoàng huynh của con làm Hoàng đế, có biết không?”

Nam Hoài Vương đảm bảo: “Mẫu phi yên tâm, hoàng huynh là hy sinh vì con, dù con bất mãn vì trước kia huynh ấy không niệm tình huynh đệ, nhưng bây giờ người chết đèn tắt, tất cả đều tan thành mây khói, con vẫn nhớ huynh ấy là huynh trưởng của con”.

Hắn ta sẽ cho hắn một cái truy phong, nhưng phong làm Hoàng đế? Hắn có cái phúc này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.