Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 107: Chương 107: Nhiếp chính vương tới




Câu nói của Mộ Dung Tráng Tráng, khiến tất cả mọi người có mặt tại đó không biết nói gì.

Danh tiếng của Lương Vương rất tồi tệ, tàn bạo, lạnh lùng, ngược đãi thê thiếp, quả thực là danh tiếng bại hoại, tệ đến mức khó tin.

Hoàng hậu thực sự không ngờ Mộ Dung Tráng Tráng lại đề cử Lương Vương, nhất thời không nói gì.

Chỉ có Thái tử lạnh lùng đáp lại: “Lời này của đại công chúa thực sự khiến người ta khó hiểu, không phải bản cung đây không tôn trọng huynh trưởng, mà là bất kì vị hoàng thúc hay hoàng tử nào ngồi ở đây đều tốt hơn huynh ấy.”

Mộ Dung Tráng Tráng cũng không thể phản bác lại, nàng chỉ tạm thời ứng biến, vì chỉ có Lương Vương là con ruột của Hoàng hậu, như vậy Hoàng hậu mới không phản đối.

Nhưng hiển nhiên là nàng cũng sai rồi, dù gì Thái phó cũng không thể lập Lương Vương, vì Lương Vương cùng một bè với Nhiếp Chính Vương.

Nhưng Mộ Dung Tráng Tráng đã đưa ra tiến cử rồi thì coi như đã có cạnh tranh, cuộc bỏ phiếu chính thức được bắt đầu.

Nhưng kết quả cũng đúng như dự đoán của tất cả mọi người, thái tử thắng đa số.

Lương Thái phó ngồi đó, đôi mắt híp để lộ ra tia đắc ý, chòm râu bên mép rung rung, kéo lên một nụ cười thâm sâu.

Thái tử năm được quyền lực, chính là Thái phó ông được quyền, sau này khống chế được Thái tử, cũng chính là khống chế được cả Đại Chu.

Thái tử vui mừng ra mặt, hắn quỳ lạy trước Hoàng Thái hậu: “Cháu nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của hoàng tổ mẫu và phụ hoàng, lấy giang sơn xã tắc, bách tính Đại Chu làm tâm, cân chính yêu dân, quảng độ nhân từ.”

Đôi mắt Hoàng Thái hậu tối sâm không rõ: “Thái tử ghi nhớ được là tốt.”

Giọng nói của bà lộ rõ vẻ mệt mỏi bất lực, bà biết rõ hậu quả nếu để quyền triều chính rơi vào tay Thái tử, Hoàng đế lúc bệnh nặng đã từng nói, nếu thế lực của Thái phó không tan rã, Thái tử không thể đăng cơ nắm quyền, khi ấy Nhiếp Chính Vương mới có thể quản lý đất nước.truyện cổ đại hay

Thái Hoàng Thái hậu ơi, người không cho thân thiếp một con đường thông suốt được sao!

Đã chọn ra được người nắm quyền rồi, người đó có thể dùng thân phận Giám quốc để tiếp tục hiệp ước hòa bình với Bắc Mạc Kỳ Vương Gia.

Đúng lúc Thái tử đang định đóng ấn Thái tử thì nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên: “Nam Hoài Vương tới!”

Các quan lại đều cúi đầu, chỉ thấy Nam Hoài Vương dẫn theo mấy người phía sau rảo bước tiến vào, mặt hắn tái xanh, lửa giận phừng phừng, còn chưa dừng bước đã hướng thẳng về Thái tử nghiêm giọng nói: “Khoan đã, ngươi không có quyền làm chủ triều đình.”

Thái tử tức giận đáp: “Nam Hoài Vương, ngươi dám tùy tiện xông vào cung?”

Nam Hoài Vương lạnh lùng trả lời: “Bản vương không hề tùy tiện xông vào cung, Hoàng Thái hậu đã gửi thiệp mời từ lâu, bản vương là khách mời tối nay.”

Hắn sải bước tiến đến, đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nói vang vang: “Các vị, bản vương không cố ý đến muộn, mà là nhận được thư báo nên đã đi điều tra một chuyện trước.”

Lương Thái phó bất mãn hỏi: “Ngươi điều tra chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả việc ký kết hiệp ước đồng minh với Bắc Mạc thế?”

Nam Hoài Vương nheo mắt, đôi mắt phát ra ánh sáng như loài rắn độc, nhưng khuôn mặt lại đầy hận thù và phẫn nộ: “Thái phó, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn ký kết hiệp ước với Bắc Mạc cả, nhưng người nắm quyền triều chính không thể là hung thủ giết người.”

Một lời nói ra, tất cả kinh động.

Thái tử giận đến mức toàn thân run rẩy: “Nam Hoài Vương, ngươi nói linh tinh cái gì thế? Bản cung là hung thủ giết người khi nào? Ngươi đừng có đứng đây khua môi múa mép!”

Nam Hoài Vương lạnh lùng nói: “Bản vương có khua môi múa mép hay không, lát nữa là biết thôi.”

Nói xong, hắn võ tay, nói: “Mang lên đây!”

Ngay lập tức, các thị vệ áp giải mấy người đi lên.

Mấy người này mặc giáp, trên mặt có vết thương, có thể thấy là đã bị dùng hình.

Nghiêm Vinh và một số thị vệ thân cận của Vương phủ cũng đi lên, vết thương của Nghiêm Vinh còn chưa lành, đi lại vẫn cần có người đỡ.

Hoàng Thái hậu ngạc nhiên hỏi: “Nam Hoài Vương, những người này là ai?”

Nam Hoài Vương chắp tay trả lời: Bẩm mẫu hậu, thị vệ của Vương phủ đã xác nhận, đây là những kẻ hôm đó đã mai phục sát hại hoàng huynh.”

“Cái gì?” Hoàng Thái hậu kinh ngạc vô cùng: “Kẻ mai phục sát hại A Khanh sao?”

Các quan đều ngạc nhiên, ánh mắt nghi ngờ hướng về mấy kẻ đó.

An Thân Vương nhìn Nghiêm Vinh, Nghiêm Vinh tiến lên trước một bước, nói: “Thưa Hoàng Thái hậu, vi thân nhận ra mấy kẻ này chính là những người đã phục kích chúng thân.”

Lương Thái phó cười nhạt: “Nam Hoài Vương, mấy tên phục kích Nhiếp Chính Vương thì có liên quan gì đến Thái tử?”

Nam Hoài Vương nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Qua quá trình thẩm vấn, chúng đã khai ra kẻ đứng đẳng sau sai khiến.”

Lương Thái phó sững sờ, rồi ngay lập tức cười lớn: “Nực cười, quá mức nực cười, chẳng nhẽ Vương gia muốn chỉ ra kẻ đứng sau sai khiến chính là bản cung và Thái tử sao? Ngươi muốn mưu hại Thái tử, mưu hại bản cung thì cũng phải mang bằng chứng xác thực ra đây, tùy tiện tìm mấy người rồi nói là do bản cung và Thái tử xúi giục, ngươi tưởng rằng mọi người ở đây đều là đồ ngốc để tùy ngươi dắt mũi sao?”

Nam Hoài Vương bật cười lạnh lùng, rồi rút từ trong tay áo ra một bức thư, khua khua trước mặt Lương Thái phó, sau đó trình lên Hoàng Thái hậu: “Mẫu hậu, đây là bức thư tìm được trên người thích khách, người hãy tìm đại học sĩ để kiểm chứng xem, đây là nét bút của ai!”

Khi Lương Thái phó nhìn thấy bức thư thì mặt mày biến sắc, không thể nào, thư là do ông ta tự đặt bút viết, gửi cho tên thủ lĩnh mai phục, nhưng, hiện giờ đang quỳ ở đây không có kẻ nào là do ông ta tìm đến cả.

Hơn nữa, tất cả thích khách mà ông ta tìm cũng đều đã rời khỏi kinh thành rồi.

Không đúng, Nghiêm Vinh đã xác nhận những thích khách đó chính là những người đã phục kích Nhiếp Chính Vương tối hôm ấy, Nghiêm Vinh sẽ không phối hợp với Nam Hoài Vương đâu, nếu nói như vậy, đám người này chính là những người đã bất ngờ xuất hiện vào tối đó.

Lương Thái phó đột nhiên ngỡ ra, nhìn trừng trừng Nam Hoài Vương: “Thì ra...

Thì ra nhóm thích khách thứ hai xuất hiện tối hôm đó là người của Nam Hoài Vương, không, vậy thì ngay cả những thích khách hắn tìm đến đều là người của hắn, nếu không, sao có thể để lộ thông tin cho người của Nam Hoài Vương biết được chứ? Hơn nữa, lá thư đó làm sao rơi vào tay chúng được?”

Nhưng, cũng không đúng, lúc đó Nam Hoài Vương còn chưa trở về kinh thành, hắn không kịp bố trí lực lượng, vậy thì là ai?

Khuôn mặt Quý Thái phi hiện lên trong đầu ông ta, khiến ông ta run sợ, chẳng nhẽ là bà ta sao?

Hoàng Thái hậu xem bức thư xong thần sắc thay đổi hẳn, nội dung trong bức thư nhắc đến việc mai phục Nhiếp Chính Vương một cách cụ thể, còn nhắc đến Thái tử, bên trên có đóng ấn của Thái phó.

Ngón tay Hoàng Thái hậu hơi run, nếu nội dung bức thư này không nhắc đến Thái tử thì bà sẽ cho người đi kiểm chứng nét bút ngay lập tức.

Nhưng, đã đề cập đến Thái tử, bà không thể công khai như vậy được.

Nhưng cũng không thể không không khai, bách quan văn võ đang theo dõi, ngay cả Bắc Mạc Kỳ Vương gia cũng ở đây, dù thế nào cũng không thể che giấu được.

Khóe miệng Nam Hoài Vương cong lên thành một nụ cười lạnh, hắn bước thẳng đến, lướt qua Thái tử mặt mũi trắng bệnh, đứng trước mặt Hoàng Thái hậu, trong tay năm một tờ giấy khác: “Mẫu hậu, nhi thần tự tiến cử, tạm thời đảm nhận vị trí Giám quốc.”

Hoàng Thái hậu dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, bà hiểu rõ ý hắn, nếu bà đích thân hạ ý chỉ thì có thể lật ngược quyết định ban nãy.

Chỉ khi nào bà hạ ý chỉ, vậy thì, thứ được công khai trước mặt các đại thần sẽ là tờ giấy đang nằm trong tay hắn, từ đó có thể đảm bảo cho Thái tử.

Thì ra, Tôn công công đoán không hề sai, hắn thực sự đã mang dã tâm quay trở về, bà đã quá ngây thơ mất rồi.

Hoàng Thái hậu cứ nhìn chằm chằm Nam Hoài Vương, cười nhạt một tiếng, giận dữ gần giọng nói: “Ai gia đánh giá thấp ngươi rồi.”

Nam Hoài Vương mỉm cười: “Mẫu hậu khen vậy làm nhi thân sợ.”

Hoàng Thái hậu đứng dậy, thân thể khẽ run, Tôn công công vội vàng đỡ lấy, bà nhìn xuống mọi người nói: “Tôn công công, truyền chỉ!”

Hoàng hậu ngạc nhiên đứng dậy, vội vã nhìn Lương Thái phó, thấy Lương Thái phó mặt mày tối sầm, bà ta cũng bị dọa cứng người.

Đúng lúc ấy, từ bên ngoài truyền đến tiếng hét của thái giám: “Nhiếp Chính Vương tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.