Đoàn sứ giả Tống quốc cuối cùng cũng tới
Đi đầu là Tứ hoàng tử - Tống Triệu
Cạnh đấy là Tứ hoàng tử phi - Tần Nhu
Đi sau lưng là Ngũ công chúa nức tiếng - Tống Thanh Thanh
Nổi bật nhất vẫn là Tống Thanh Thanh, nàng vận y phục đỏ tươi, phần trên để hở bụng, bên dưới là váy lụa xòe như đóa hoa rất đẹp, bên ngoài còn khoác một tấm áo lụa mỏng dính, để cái bụng nhỏ xinh thoắt ẩn thoắt hiện mê người, mái tóc thắt hai bên đuôi sam, trên tóc cài nhiều trâm bằng ngọc đắt tiền
Đấy là cách ăn mặc cũng như trang điểm truyền thống ở Tống quốc
Ở đó, nữ nhân khá thoáng, thoải mái, ăn mặc không quá cầu kì
Nhưng ở Tần quốc, giữ thân như ngọc, nên những bộ y phục như vậy chẳng khác nào nữ tử thanh lâu cả
Các vị quan đại thần gần như dán mắt vào thân hình uyển chuyển của Tống Thanh Thanh, mặc dù biết nàng mang cả trăm ngàn tiếng xấu, nhưng ai cũng muốn chiếm hữu một thứ như vậy
Tống Triệu hơi nhíu mày, hắn cởi áo khoác lông sói ra, phủ lên người muội muội của mình, nhỏ giọng nói:
“ Ở đây không giống Tống quốc đâu “
Tống Thanh Thanh chỉ cười nhạt
Tần Nhu ăn mặc cũng y như vậy, chỉ có điều là phần bụng che kín, tóc búi cao, chỉ chừa hai cái đuôi sam hai bên mặt
“ Bái kiến hoàng thượng, thần là Tống Triệu, còn đây là muội muội thần - Tống Thanh Thanh “
“ Miễn lễ, ban ghế “
“ Đa tạ “
Tần Nhu nghiến răng, nhìn hắn chỉ khăng khăng thỉnh an hoàng thượng chứ không gọi là nhạc phụ, chứng tỏ trong lòng hắn chưa từng có nàng
“ Nhi thần bái kiến phụ hoàng “ Tần Nhu ngoan ngoãn quỳ xuống thi lễ
“ Mau qua ngồi với mẫu phi “ Hoa quý phi mừng rơn, thấy nữ nhi của mình áo gấm về làng, bà ta càng tự hào
Tần Nhu e thẹn lại gần chỗ của bà
“ Nhu nhi, lát nữa con đưa Ngũ công chúa đi thăm quan hoàng cung nhé “ Hoàng thượng trầm giọng, hiếu khách nói
“ Nhưng mà nhi thần mới trở về, cảnh quan trong hoàng cung chắc thay đổi nhiều rồi, sợ là thiếu hiểu biết khiến muội ấy chê cười “ Tần Nhu thẹn thùng từ chối, có điên mới dẫn Tống Thanh Thanh đi chung ấy, ở gần nàng ta chẳng khác nào ở gần đống lửa cả
Hoàng thượng hơi nhíu mày, đây là đang trách ông không quan tâm đến nữ nhi của mình sao
Tần Uyển Tình nhấp một ngụm trà, khóe miệng cong lên nhẹ, đúng thật là, hổ thả đi ngày nào giờ đã nanh vuốt sắc bén rồi
“ Để nhi thần “ Tần Uyển Tình hơi đứng dậy, mỉm cười với Tống Thanh Thanh
Tống Thanh Thanh có chút sững sờ, li trà trên tay suýt chút nữa đổ, nhưng rất nhanh chóng trả lời
“ Phiền thất công chúa vậy! “
Tần Uyển Tình cảm giác lời nói của nàng ta có chút xót xa
......
“ Đây là vườn ngự uyển, cây cỏ chủ yếu đều là sen đá, hoa đào, mẫu đơn,... “ Tần Uyển Tình đi về phía trước, rất chuyên nghiệp giới thiệu
“ Vậy muội thích gì? “ Tống Thanh Thanh mỉm cười, khoanh tay nhìn Tần Uyển Tình
“ Muội thích nhất là.. sen trắng “ Tần Uyển Tình vuốt một chậu sen trắng gần đấy, cười rạng rỡ
Không biết khi nào họ đã đổi cách xưng hô
“ Này.. thất công chúa đúng là tuyệt sắc “ Tống Triệu đi sau, hơi nói khẽ vào tai Tống Thanh Thanh, ánh mắt nhìn Tần Uyển Tình vài phần đánh giá
Tống Thanh Thanh chỉ liếc nhẹ rồi đi tới bên cạnh nàng
Bên cạnh Tống Triệu xuất hiện thêm một tên lạ mặt nữa - Vũ Nhiên
“ Ta khuyên ngươi nên từ bỏ mấy cái ý nghĩ đồi bại đi “ Vũ Nhiên hơi lạnh giọng, nhưng nhìn về phía chậu sen trắng kia, ánh mắt lại dịu dàng hơn hẳn
Tống Triệu ha ha vài tiếng
Đáng sợ thật đấy, nhưng ở đây thú vị hơn nơi nhạt nhẽo của Tống Triệu rất nhiều, dễ hiểu khi tên tam vương gia bại hoại lại chôn chân không về nước
...
Mặt trời hơi ngả bóng, ánh nắng vàng cam trải khắp hoàng cung
“ Tỷ đi tắm đi, rồi mặc y phục của muội này “ Tần Uyển Tình đưa ra một y phục màu trắng
“ À ừ “ Tống Thanh Thanh cười gượng, nàng quên mất ở đây không nên ăn mặc thoáng như vậy, mà trong hành lí của nàng toàn y phục truyền thống
“ Mà y phục của tỷ đẹp thật đấy “ Khi đánh nhau hay dùng khinh công rất đỡ phiền
“ Thích thì lấy mà mặc, dù sao ở đây tỷ cũng không thể mang “
Tống Thanh Thanh hào phóng đưa ra rất nhiều dạng khác nhau, mỗi tội đều hở bụng và đỏ rực lửa thôi, vừa cười vừa cầm bạch y vào phòng tắm
Một lúc sau, Tống Thanh Thanh nhẹ nhàng bước ra, tóc còn ướt sũng, nhưng y phục lại rất vừa với nàng
“ Tỷ xem này, muội mặc có đẹp không? “
Tần Uyển Tình vận bộ y phục đỏ rực ấy, gương mặt nàng vô cùng hợp với nó
“ Đẹp lắm, ngồi xuống tỷ thắt đuôi sam cho “
Mái tóc của Tần Uyển Tình rất mượt, lại dài như suối nước, bàn tay của Tống Thanh Thanh len lỏi qua từng sợi tóc, ánh mắt rất phức tạp
“ Mẫu hậu muội chắc thường xuyên làm tóc cho muội lắm “
“ Không đâu, mẫu hậu rất bận, chỉ có Tú Yên làm thôi, mà Lục ca làm cũng đẹp lắm, chỉ tiếc là huynh ấy dạo này ít thấy, có tỷ ở đây thật tốt “
“ Ừ “ Trái tim của Tống Thanh Thanh ấm áp hẳn, hốc mắt hơi đỏ lên, nàng cố tình nghiêng mặc qua để mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, che đi gương mặt khổ sầu của nàng, lát sau mái tóc ướt đằng sau lưng cũng được Tần Uyển Tình lau khô rồi buộc nhẹ lại
“ Tỷ xem, dường như tỷ rất hợp với y phục này nha “ Tần Uyển Tình suýt xoa, đẹp đến chết mất, tay vừa vuốt vuốt hai bím tóc đuôi sam mới thắt xong, vừa cài một cây trâm ngọc lên đầu Tống Thanh Thanh
Tống Thanh Thanh vốn theo khuynh hướng quyến rũ, nay mặc y phục màu trắng, chỉ càng làm nàng thêm quyến rũ hơn thôi
Tần Uyển Tình trêu đùa vài câu, nến trong phòng bỗng vụt tắt, trên da mặt nàng còn cảm nhận được sự sắc lạnh của thủy chủ