Đêm đấy Tần Uyển Tình có chút khó ngủ
Nàng vô thức đưa tay vuốt ve chỗ giường còn trống, ở đây sao lạnh lẽo đến thế?
Mấy hôm trước hắn còn đòi sống đòi chết nằm chung, bởi sợ nứt vết thương thì còn có người kịp băng lại
Nàng vốn không phải người ở thế giới này, không cổ hủ hay thủ thân như ngọc, với lại hắn bị thương là do nàng mà
Rõ ràng tối nào hắn cũng vờ mộng du ôm nàng ngủ, nàng biết nhưng im lặng không nói
Rõ ràng hắn gây sự trước mà sao nàng lại cảm thấy tội lỗi
...
Tần Uyển Tình bật dậy, đầu óc đau nhức mệt mỏi
Nàng không ngủ được
Thắp một cây nến thơm mới, mùi dịu nhẹ khiến nàng thoải mái hơn, cả căn phòng đều sáng cả lên
Tần Uyển Tình cứ chống tay lên bàn, gương mặt gục xuống thở dài
“ Công chúa! “ Tú Yên bên ngoài gõ cửa, miệng nói rất khẽ, tiếng gõ cũng rất khẽ
“ Vào đi “
“ Thất lễ, hôm nay nô tì đi tuần, tình cờ thấy phòng của người sáng đèn nên gọi thử “
Tú Yên hơi ngẩn ngơ, thất công chúa đẹp quá, váy ngủ mỏng, tóc tùy ý xõa, gương mặt được ánh nến phả vào mơ hồ xinh đẹp, cảm thấy mũi sắp trào máu ra mất
“ Không phải là Tính Phong sao? “
“ Hôm nay Tính Phong có việc nên nhờ nô tì canh giùm “
Tú Yên cố đưa ra nụ cười hòa nhã nhất
“ Ừ, nếu ta vô tình làm người khác giận thì phải làm sao? “
“ Tam vương gia ạ? Nếu là tam vương gia thì không phải đâu “
“ Ý ngươi là sao? “
“ Tam vương gia yêu người thế cơ mà “
Tú Yên còn nhớ rõ, mới nãy Tam vương gia vứt mình ở trước sân vườn của Thất công chúa, nói xem thử thất công chúa đã ngủ chưa, hỏi thăm xem nàng có mệt không, còn nói không được bảo hắn hỏi
Yêu thương, quan tâm thế còn gì
Làm hại nàng ta mất ngủ, nãy giờ thấp thỏm đâu dám gõ cửa, thấy ánh nến sáng thì mừng như điên
“ Yêu ta sao? “
“ Vâng “
Tần Uyển Tình trầm mặc một lát
“ Ngươi lui ra đi “
Vốn dĩ trong hoàng cung thì sẽ không có chuyện yêu đương, đơn giản chỉ là kiếm một gia tộc lớn để nâng cao vị trí của bản thân thôi
Mà nàng lại là thất công chúa của Tần quốc, vạn người muốn xâu xé nàng, đấy vốn không phải là yêu
Là dục vọng
Sự tham lam ích kỉ của họ khiến bản thân nàng do dự, Vũ Nhiên cũng có thể chỉ lợi dụng nàng, nàng có thể mất tất cả, nhưng nhất định không khiến trái tim bị tổn thương nữa
.......
Tống quốc
“ Chát “
Nha hoàn ngã nhào xuống đất, gương mặt trắng nõn còn bị in hằn 5 dấu tay đỏ chót
Nàng ta sợ hãi quỳ xuống, miệng không ngừng van xin
“ Nô tì không có, xin người, xin người.. “
Lại thêm một tiếng “ chát “ nữa, nha hoàn kia gần đầu gần như cứ oong lên
“ Chủ tử xin bớt giận, đừng để ảnh hưởng đến long thể “ Tử bà bà lên tiếng, gương mặt già nua xấu xí, nhưng cái miệng rõ ngọt
“ Hừ, đem ả ta ra ngoài đánh 50 gậy, sau đó hủy dung bán vào thanh lâu đi “
“ Đừng mà,.. ngũ công chúa.. nô tì không có.. a.. a.. các người tránh ra “ Nha hoàn nước mắt đầm đìa, hét toáng lên, một lát sau bị mang đi
Ngũ công chúa Tống quốc - Tống Thanh Thanh, nhan sắc rất đẹp, chỉ là trang điểm hơi đậm, đúng chất nữ phụ độc ác, ánh mắt đáng sợ vô cùng, trên người khoát bộ trang phục đỏ chói, càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của nàng
“ Tiện nhân, dám đi quyến rũ Tứ ca “
“ Đúng vậy a “ Tử bà bà lên tiếng, chân chó nịnh nọt
Tống Thanh Thanh nổi tiếng là độc ác, bất cứ ai lả lướt trước mặt Tứ hoàng tử, lập tức sẽ bị nàng ta hại cho thân bại danh liệt
“ Ngũ muội hôm nay sắc mặt có vẻ không tốt “ Nữ nhân dịu dàng bước vào, giọng nói rất nhẹ
Tống Thanh Thanh hơi nhíu mày, nàng ta chán ghét nhất chính là nữ nhân này
“ Liên quan gì ngươi, Tần Nhu, ta nói cho ngươi nghe, ngươi tốt nhất tránh xa ta ra “ Tống Thanh Thanh chua chát nói, đến cả ánh mắt cũng khinh thường
Tần Nhu hơi nghiến răng, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy sự thiện lương
“ Ngũ muội thật không biết phép tắc “
“ Đỡ hơn ngươi, gả vào Tống quốc nhiều năm như vậy vẫn không có con, làm Tứ hoàng tử phi thì sao chứ? Chỉ được cái danh thôi “
“ Phu quân lúc nào cũng dịu dàng với ta cả “ Tần Nhu hơi cúi đầu, đưa khăn tay lên che mặt
“ Phu quân? Ngu ngốc, bị thất sủng mà còn lên mặt, tối qua tứ ca ở phòng của ta, hắn lúc nào cũng rất dịu dàng “
Móng tay Tần Nhu đã bấu chặt vào da thịt, nàng ta buồn nôn với cái loại loạn luân mà còn công khai như vậy, trong tất cả phi tử của Tứ hoàng tử nàng ta đều có thể xử lí hết, riêng Tống Thanh Thanh, với thân phận và địa vị của ả ta, nàng không phải thích đụng thì đụng
“ Cái dạng bẩn thỉu như ngươi, nên cút khuất mắt bản cung, đừng có tới đây làm ô uế nữa, giữ danh phận cho tốt, kẻo ngày nào đó ta sẽ đạp đổ ngươi “ Tống Thanh Thanh chán ghét nói
“ Muội.. muội muội.. ta chỉ muốn thăm muội thôi mà.. muội.. cần thiết phải nói khó nghe như vậy “ Tần Nhu đưa tay che mặt, nước mắt lã chã rơi xuống
“ Ngươi khóc cái.. “
“ Đủ rồi! “ Tống Thanh Thanh còn chưa kịp lên tiếng, đã bị giọng nói phía sau lấn át