Vân Sơ mang theo nha hoàn kia vào trong phòng, nha hoàn thậm chí còn chưa nhìn thấy thân ảnh Mộc Vân Cẩm đã phịch một tiếng, quỳ xuống đất.
Toàn thân nàng run lên, cả người ngã quỳ dưới đất, cái trán nặng nề áp sát mặt đất lạnh lẽo, âm thanh hai hàm răng đang run cầm cập ở trong phòng càng thêm rõ ràng.
Hành động này của nha hoàn khiến đáy lòng Mộc Vân Cẩm sinh ra nghi hoặc, nàng đưa tay khép lại tà áo, sau khi được Vân Sơ hầu hạ chỉnh tề thì đứng lên.
“Ngươi làm gì đây? Cớ gì lại sợ hãi như thế? Ai không biết chuyện còn tưởng bản vương phi tâm địa xấu xa, xúi giục hạ nhân hạ độc Bạch trắc phi“.
Trong giọng nói của Mộc Vân Cẩm lộ ra vài phần lãnh đạm, đôi mắt trong trẻo nhìn nha hoàn kia từ trên xuống dưới.
Nha hoàn này trông rất lạ mặt, không giống như người trong viện của nàng.
“Vân Sơ, ngươi nhìn cẩn thận cho ta, nha đầu kia là người hầu trong viện chúng ta sao?”
Nha hoàn vừa nghe thấy Mộc Vân Cẩm hoài nghi thân phận của mình thì liên tục dập đầu xuống đất, lập tức giả vờ đáng thương mà khóc lóc kể lể.
“Nô tỳ tiện danh Xuân Oanh, vốn là nha hoàn vẩy nước quét sân trong viện của Bạch trắc phi, chỉ vì Bạch trắc phi nhìn dáng dấp nô tỳ... có năm sáu phần giống vương phi cho nên mới mua chuộc mama phục vụ bên cạnh vương gia, an bài nô tỳ ở trong viện vương phi, mục đích đúng là vì cách ứng vương phi.”
Mộc Vân Cẩm tất nhiên sẽ không đơn giản mà tin lời nha hoàn này, hiện nay việc cấp bách là phải đi một chuyến tới viện của Bạch trắc phi.
“Vân Tấn, ngươi theo ta đi tới chỗ Bạch trắc phi. Vân Sơ, ngươi an trí cho Xuân Oanh ở trong thiên phòng (nhà kề), rót chén trà an ủi nàng“.
Vân Sơ dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Mộc Vân Cẩm. Nha đầu kia vô duyên vô cớ từ ngoại viện chạy tới, dọc theo đường đi hô to gọi nhỏ, như thể sợ rằng có người không biết nàng ta đang chạy tới viện vương phi vậy.
Ý đồ trong đó các nàng còn chưa biết rõ ràng, cũng chỉ có thể tạm thời an trí nàng ta, nói trắng ra cũng chính là đang khống chế nàng ta lại, đỡ việc nàng ta lại biến thành con thiêu thân hô to gọi nhỏ.
Mộc Vân Cẩm mang theo Vân Tấn vội vã đi tới Lan Chỉ Cư của Bạch trắc phi, không ngờ tới luôn có một hắc y nhân theo sát phía sau nàng.
Ở trong Lan Chỉ Cư quỳ đầy đất là nha hoàn cùng vú già, bầu không khí trong viện căng thẳng dị thường. Mộc Vân Cẩm vừa đến liền thấy Thẩm Diệu Thần đứng lặng ở ngoài gian phòng, sắc mặt âm trầm.
An Hiểu Như lúc này cũng lặng yên hầu ở bên người hắn, một bộ năm tháng tĩnh lặng.
“Ngươi tới nhưng lại không nhanh không chậm. Vừa rồi bản vương có phân phó một nha hoàn tới viện của ngươi, nha hoàn kia đâu?”
Thẩm Diệu Thần đi lên, bày ra tư thế hùng hổ dọa người, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ tức giận, lửa giận nơi đáy mắt như đang hận không thể thiêu rụi Mộc Vân Cẩm.
“Vương gia không cần phải lo lắng, nha đầu kia hiện nay rất khỏe mạnh. Tình huống trắc phi như thế nào rồi?
Thẩm Diệu Thần chắp hai tay sau lưng, đáy mắt lộ rõ sự lo lắng.
Mộc Vân Cẩm đợi nửa ngày cũng không thấy hắn tiếp lời, ngay sau đó hắn lại cố ý nâng cao âm điệu, nói thẳng nghi hoặc trong lòng.
“Bây giờ ngươi lại giả bộ làm người tốt sao? Bạch trắc phi thân trúng kịch độc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, lẽ nào vương phi một chút cũng không rõ?”
Ánh mắt Thẩm Diệu Thần mang theo dò xét mà nhìn nữ tử chỉ khoác độc chiếc áo ngoài trước mắt, vài sợi tóc rối bời còn đương vén sau tai, vô cớ khiến người ta sinh ra vài phần thương hại.
“Vương gia nói thế có ý gì? Chẳng lẽ vương gia cho rằng Bạch trắc phi bị như thế này là do thần thiếp gây khó dễ?”
Mộc Vân Cẩm giơ tay lên che lại nửa gương mặt, nàng nhìn về phía giường trong phòng chỗ Bạch Nguyệt Di đang nằm, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch như quỷ, đôi lúc còn có vẻ xanh xao.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Tất nhiên không phải, cũng không có khả năng“.
Mộc Vân Cẩm nói chắc như đinh đóng cột, không cho người khác có cơ hội lợi dụng sơ hở để vu oan hãm hại.
“Hạ nhân trong phủ đều biết ban ngày giữa ngươi và Bạch trắc phi cuồn cuộn sóng ngầm, lúc này muốn tránh hiềm nghi hình như có hơi trễ rồi?”
Mộc Vân Cẩm chỉ cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết, ánh trăng phủ xuống tư dung tuyệt thế vào thời khắc này cũng càng thêm thục lệ, tên cẩu nam nhân này đoán chừng đã ngấm ngầm nhận định người xui khiến là nàng rồi.
Mộc Vân Cẩm đứng phía sau Vân Tấn, tay nàng nhét trong tay áo gắt gao nắm chặt mấy cái ngân châm nhiễm kịch độc, tựa như Thẩm Diệu Thần còn dám nói Mộc Vân Cẩm một câu không phải, nàng sẽ ra tay kết liễu trước mặt hắn vậy.
“Vương gia hay là nghe thái y nói như thế nào trước đi, đỡ công tranh luận vô vị cùng thiếp“.
Mộc Vân Cẩm dời mắt khỏi Thẩm Diệu Thần, chỉ thấy thái y từ trong cung tới chữa bệnh đã chậm rãi đứng lên.
“Hồi bẩm vương gia, vừa rồi vi thần đã khám chữa cho Bạch trắc phi, độc tố không đi vào tâm mạch, vẫn còn có khả năng cứu được. Vừa rồi vi thần đã châm bức độc tố ra cho Bạch trắc phi, sau đó cho người uống mấy chén thuốc giải độc, có lẽ có thể chuyển nguy thành an“.
Nghe thái y nói như vậy, Mộc Vân Cẩm cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Tuy là nàng cùng Bạch Nguyệt Di từ khi vào vương phủ đã không hợp nhau, thế nhưng vừa mới vào phủ đã náo loạn gây tai nạn chết người thật là có chút không thỏa đáng, dù cho chuyện này không liên quan tới nàng.
Sắc mặt của Thẩm Diệu Thần vì lời nói của thái y mà cũng thả lỏng vài phần, thế nhưng cơn giận nơi đáy mắt vẫn hết sức rõ ràng.
Theo thái y chậm rãi rời đi, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên có chút cổ quái.
Bên ngoài viện đột nhiên truyền đến một đạo tiếng khóc thê lương, từng tiếng từng tiếng tràn đầy oán khí.
Thái dương Thẩm Diệu Thần vừa mới giãn ra, lúc này lại nhíu chặt lại.
“Ngoài viện kẻ nào to gan lớn mật như thế, dám ở chỗ này kêu la om sòm.”
“Hồi bẩm vương gia, là nha hoàn Xuân Oanh.”, ảnh vệ Dạ Hạo bên cạnh hắn vẫn chưa từng lên tiếng đáp lời.
“Cho nàng tới đây“.
Sau khi Thẩm Diệu Thần nghe thấy những lời này thì dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn mà nhìn chằm chằm Mộc Vân Cẩm.
“Vương gia, trên mặt thiếp không khắc chữ, người nhìn thiếp thâm tình như vậy, thiếp sợ là sẽ sinh lòng hiểu lầm“.
Kẻ đáng ghét là ai không biết, lúc này Mộc Vân Cẩm chỉ muốn nhìn dáng vẻ lúc tức giận của nam nhân vô tình trở mặt nhanh như gió trước mặt này.
Thẩm Diệu Thần lạnh như băng thu hồi ánh mắt, hơi có chút chán ghét phất ống tay áo, tựa như chỉ cần hắn đứng gần Mộc Vân Cẩm một chút là sẽ nhiễm phải thứ gì dơ bẩn vậy.
“Vương gia, người làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ phụng mệnh vương gia tới viện vương phi, nhưng vương phi chưa hỏi nguyên do mà đã nhốt nô tỳ lại, nếu không có thị vệ đi qua cứu giúp, nô tỳ sợ là sẽ, sợ là sẽ...”
Dứt lời, Xuân Oanh lại quỳ rạp xuống dưới chân Thẩm Diệu Thần, tiếp tục huhuhu khóc lóc kể lệ, như thể nàng ta bị cả thiên hạ này ức hiếp vậy.
Ngay sau đó, Vân Sơ đuổi sát theo, lúc ánh mắt chạm phải Thẩm Diệu Thần thì lập tức dừng lại bước chân vội vàng.
“Vương phi còn nói, nha hoàn của hồi môn trong viện của người chủ động đưa tới cửa, vương phi cũng chỉ có thể...”
“Chậm đã, vương gia người chỉ nghe lời nói của một kẻ ngu ngốc vô năng sao? Nếu không... sao chưa nghe người ta biện bạch đã định tội rồi...”
Xuân Oanh không đợi Mộc Vân Cẩm tiếp tục nói hết lời, nhanh nhẹn từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ.
“Vương gia, đây là vật chứng nô tỳ phí hết tâm tư mạo hiểm tính mạng tìm thấy trong viện vương phi, mời vương gia minh giám.”
Vân Sơ cả kinh há hốc mồm. Con nha đầu chết tiệt kia đào được cái bình này từ đâu vậy. Nếu như trong bình này thực sự có thuốc độc thì vương phi nhà mình không chối cãi được gì sao.
Mộc Vân Cẩm đưa mắt, ý bảo Vân Sơ đừng vội lên tiếng, từ từ đợi tên nha hoàn này diễn tuồng xong đã.
Ảnh vệ Dạ Hạo ở sau lưng Thẩm Diệu Thần tiếp nhận bình nhỏ từ Xuân Oanh, cung kính giao vật chứng vào trong tay hắn.
Thẩm Diệu Thần đánh giá bình sứ trong tay, lúc hắn vốn định mở nắp bình thì An Hiểu Như ở một bên rốt cục đã mở miệng.
“Vương gia, hay là để thiếp kiểm tra đi. Thuở nhỏ thiếp đọc nhiều sách y trong phủ, có lẽ sẽ biết trong bình này chứa gì. Nếu như thiếp thực sự không phân biệt được thì hẵng để vương gia kiểm tra?”
Thẩm Diệu Thần nhàn nhạt nhìn An Hiểu Như trong chốc lát, cuối cùng đưa bình sứ tới chỗ nàng.
Mộc Vân Cẩm thu hết một màn này vào mắt, lại nghĩ tới mấy lời đồn đại trên phố hóa ra đều là thật, đôi kim đồng ngọc nữ này thật đúng là biết chọn thời điểm mà tình chàng ý thiếp.
An Hiểu Như tự tay tiếp nhận bình sứ, bình tĩnh mở nắp bình ra, từ trong bình sứ đổ ra mấy hạt dược hoàn đặt ở lòng bàn tay, tỉ mỉ nhìn một hồi, gương mặt thanh tú lộ ra dáng vẻ thông suốt.
“Vương gia, thuốc này tên là Tru Tâm, đến từ Tây Vực, độc tính khá lớn, nếu không cẩn thận mà uống nhầm, sợ rằng...”
Xuân Oanh nghe An Hiểu Như nói như vậy thì càng dập đầu mạnh hơn, như thể nàng ta mới là người bị hại vậy.
Sự tình xảy ra khác thường tất có quỷ kế, Mộc Vân Cẩm nhàn nhạt dò xét tên nha hoàn lạ mặt trước mắt này, nàng ta là đang muốn ép mình vào đường cùng sao.
“Kỳ thực ngươi cũng không cần phải vội vàng mà hãm hại vương phi như thế, dù sao loại độc chất này tới từ Tây Vực xa xôi, vương phi chỉ mới vào phủ được hai ngày, há có thể tùy ý sai người lấy được loại độc chất này. Cho dù là lúc vương phi ở trong phủ Thừa tướng sớm đã có ý định lấy loại độc chất này, thử nghĩ một vị khuê các nữ tử vô luận như thế nào cũng không có khả năng tiếp xúc với những kẻ có thể buôn bán thuốc này“.
An Hiểu Như nói mấy lời như là đánh đòn cảnh cáo với Xuân Oanh, khiến nàng ta gấp đến độ không biết nên giải thích tiếp như thế nào.
“Nếu vương phi không có cách nào để đạt được, lẽ nào thừa tướng lại không thể...”
Vào lúc Xuân Oanh đang bận phản bác, Thẩm Diệu Thần dùng một cước đá bay nàng ta ra xa mấy mét. Vốn dĩ nàng ta còn ôm tâm tư bay lên đầu cành thay đổi phượng hoàng, vào lúc này bị đá một cước bất thình lình mà bối rối.
Mộc Vân Cẩm đứng ở một bên khoanh tay nhìn, Xuân Oanh chỉ là đang nói xạo, nhưng một cước muốn đoạt nửa cái mạng này, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy đây là Thẩm Diệu Thần đang lập uy cho An Hiểu Như, bằng không sao lại đúng lúc An Hiểu Như vừa dứt lời, Xuân Oanh vừa nói phân nửa đã đá bay nàng ta ra ngoài.
Xuân Oanh chật vật miệng phun đầy máu, nửa quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Lúc này Bạch Nguyệt Di vừa hay tỉnh lại, thanh âm suy yếu vô lực truyền tới trong tai Thẩm Diệu Thần.
“Trắc phi nương nương tỉnh rồi, trắc phi nương nương tỉnh rồi.”
Tất cả nha hoàn cùng vú già quỳ trong Lan Chỉ Cư đều lộ vẻ vui mừng, cuối cùng bọn họ cũng nhặt về một cái mạng rồi.
Bạch Nguyệt Di là chất nữ của đương kim quý phi, giả sử có sơ xuất gì, hoàng thượng truy tra xuống, chẳng phải là đám hạ nhân mệnh như cỏ rác sẽ phải đền mạng sao.
“Vương gia, thiếp thật ủy khuất, vương gia nhất định phải thay thiếp lấy lại công đạo.”
Thân thể Bạch Nguyệt Di bây giờ quá mức suy yếu, bởi vì vậy mà nói chuyện cũng là hữu khí vô lực.
“Vương gia, độc này xác thật là do vương phi hạ, nhưng mà trắc phi nương nương sớm đã biết vương phi mưu hại cho người, chỉ là tương kế tựu kế, tính kế luôn cả cái mạng của mình mà thôi...”
Xuân Oanh giơ tay lên lau đi vết máu bên miệng, cười đến điên cuồng.