Dạ Hạo lanh tay lẹ mắt nhặt bức họa từ dưới đất lên, cúi thấp đầu, hai tay cung kính dâng lên.
Mộc Vân Cẩm bởi vì đêm qua bị đánh bất ngờ trùng hợp thay là từ hai cái mũi tên, cho nên lúc này phá lệ chú ý tới bức họa cuộn tròn trong tay Thẩm Diệu Thần.
Chuyện xảy ra một hai ngày gần đây luôn sẽ xuất hiện một chút trên bức họa một cách đầy kì lạ.
Hôm qua Thẩm Ngọc Thư nói tự tay vẽ tranh, hắn vẽ cảnh Bạch Nguyệt Di trúng độc hôn mê, trong bức họa còn có cảnh Mộc Vân Cẩm và Thẩm Diệu Thần giằng co ở Lan Chỉ Cư, cẩn thận nghĩ trước sau thì tất cả mọi chuyện hình như đều hướng về một người.
“Vương phi, sao bức họa này, đây chẳng lẽ...” Vân Sơ ghé vào bên tau Mộc Vân Cẩm nhỏ giọng nói.
Mộc Vân Cẩm liếc mắt ý chỉ Vân Sơ im lặng, sau đó lập tức xích lại gần người Thẩm Diệu Thần. Nàng thoáng nhón chân lên, hơi nâng cằm, như vậy mới có thể nhìn thấy nội dung bên trong bức họa.
Mộc Vân Cẩm bỗng nhiên tới gần, một mùi sơn chi nhàn nhạt phả vào trong mũi Thẩm Diệu Thần. Mái tóc dài của nàng theo gió mà uốn lượn trong gió, có mấy lọn tóc vô tình lướt qua đầu mũi hắn, tạo cảm giác mềm mềm ngưa ngứa, tựa như một chiếc lông vũ thánh khiết quét qua đầu tim hắn.
Hắn vô ý thức giật mình, toàn thân đều bị một cảm giác kỳ lạ này bao phủ, toàn thân tựa hồ cũng trở nên cứng ngắc.
“Vương phi hứng thú với bức họa này như vậy sao? Nếu không thì ngươi van cầu bản vương đi, nếu ngươi mở miệng cầu xin bản vương, bản vương có tâm trạng sẽ cho ngươi liếc qua một lần?”
Đôi mắt Thẩm Diệu Thần hẹp dài, trong ánh mắt tất cả đều là trêu tức.
“Hay là thôi đi, cũng không phải bức họa quan trọng gì, có xem hay không cũng không sao cả“.
Mộc Vân Cẩm bỏ đi ý niệm cầu xin người khác mới đạt được ý nguyện trong đầu, tự giác lui qua một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thẩm Diệu Thần có chút không vui liếc nhìn nàng, rõ ràng rất muốn xem lại giả vờ tỏ vẻ không sao cả, thật là khẩu thị tâm phi.
“Coi như vừa rồi ngươi có giúp đỡ bản vương, bản vương tạm thời thiện tâm cho ngươi xem một chút“.
Thẩm Diệu Thần giả vờ bất đắt dĩ đưa bức họa tới, Mộc Vân Cẩm cũng không già mồm, lập tức nhận lấy.
Lúc Mộc Vân Cẩm mở tranh ra muốn cẩn thận quan sát lại phát hiện trong bức tranh ngoại trừ hai mũi tên ra cũng chỉ có vẻ mặt hốt hoảng của nàng.
Khó trách hắn bằng lòng đưa bức họa cho mình, thì ra trên bức họa cũng không có đầu mối quan trọng gì.
Mộc Vân Cẩm tự tay chạm vào nét mực trên bức họa, trầm ngâm trong một lúc rồi lại như đã có đáp án trong lòng.
Bức họa này và bức họa trong tay Thẩm Ngọc Thư đêm qua chắc là được vẽ cùng một lúc, như vậy người vẽ thật sự là Ly Vương điện hạ tuổi gần mười lăm sao?
Hắn vẽ tranh cót mục đích gì?
Tất cả bí ẩn quanh quẩn ở rong đầu Mộc Vân Cẩm, nàng cũng thực sự đoán không ra những bức họa này có liên quan gì tới mấy chuyện xảy ra gần đây.
Rốt cuộc là vẽ trước hay xảy ra chuyện trước?
“Vương gia, lão nô đã giải thích xong oan khuất cho Vương phi, xin được phép cáo lui trước“.
Lý ma ma mặt đầy thiện tâm, càng nhìn Mộc Vân Cẩm càng thấy vui mừng thích ý. Nàng trông thật đáng yêu thích mắt, trước khi rời đi Lý ma ma còn cố ý nhìn Mộc Vân Cẩm vài lần.
Thẩm Diệu Thần theo ánh mắt Lý mama nhìn sang, nữ nhân này thật sự đẹp đến nỗi nào mà khiến Lý mama không nỡ rời đi.
Mộc Vân Cẩm vẫn đang trầm tư lúc này mới phản ứng được, ánh mắt đang nhìn mình quá mức nóng bỏng.
“Trên mặt thiếp có chữ sao? Sao Vương gia lại nhìn thiếp như vậy?”
Mộc Vân Cẩm một mặt nói, một mặt đem bức hoạ trả cho nam tử đứng lặng ở đối diện, không che giấu chút nào vẻ mất mát trong ánh mắt.
Thẩm Diệu Thần trong chốc mắt đã đưa bức họa cho Dạ Hạo ở một bên, tiện thể còn liếc hắn một cái.
Dạ Hạo không hiểu ra sao, hắn sao lại chọc phải Vương gia nhà mình rồi, thật là họa từ trên trời rơi xuống.
Mới vừa rồi Bạch Nguyệt Di mắt mở trừng trừng nhìn Xuân Oanh bị Dạ Minh lôi đi, tê tâm liệt phế kêu khóc, làm loạn khiến cho trong lòng nàng cũng không được an bình.
“Vương gia, thiếp có chút khó chịu, xin được cáo lui trước.”
Thẩm Diệu Thần chỉ khẽ ừm một tiếng rồi dời mắt đi.
Hai tay Bạch Nguyệt Di nắm chặt thành ghế, cả người mệt lả, vô lực ngồi ở trên ghế dựa mềm, thần sắc mệt mỏi, làm như lại nhớ ra cái gì đó nên thúc giục nha đưa ghế dựa đi.
“Bạch trắc phi sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi thu liễm lại một chút, đừng không có chuyện gì lại tới tìm nàng ta tra xét“.
“Vương gia, thiếp chẳng bao giờ chủ động khơi mào sự việc, cũng chưa từng dùng thủ đoạn để tranh giành tình cảm, thiếp tạm thời chỉ muốn ở trong vương phủ này sống ung dung một thế giới là được“.
Mộc Vân Cẩm lúc này thực sự không muốn dây dưa với hắn quá nhiều, vừa dứt lời nàng đã cúi chào nam nhân trước mặt, sau đó liền xoay người đi về phía cái viện đổ nát.
Thẩm Diệu Thần nhìn bóng lưng Mộc Vân Cẩm đang rời đi, nghĩ lại hai chữ “tạm thời” nàng vừa mới nói, ngẩn ngơ nghĩ lại, chẳng lẽ bản thân hắn thật sự đã khắt khe với nàng sao?
“Vương gia, thuộc hạ cho rằng nên để Vương phi dọn về chủ viện, dù sao thân phận của Vương phi như thế, nếu đắc tội thừa tướng, lại phụ tình ý Vương phi, sợ là Vương gia về sau muốn vãn hồi cũng rất khó khăn“.
Dạ Hạo nói thế là có lý có chứng cớ, những thứ này đều là hắn học từ sách họa, hắn cũng không muốn Vương gia sau này phải hối hận vì quyết định hôm nay.
“Trong lúc rảnh rỗi thăm dò thêm tin tức, tránh cho vị trong cung nắm được điểm yếu khơi mào chiến tranh. Rảnh không có gì làm thì tiêu chút ngân lượng vào mấy chuyện cách xa ngươi mấy vạn dặm đi“.
Thẩm Diệu Thần phất tay áo rời đi, chỉ chừa Dạ Hạo một mình đứng tại chỗ sững sờ.
Vân Sơ ở một bên chưa từng rời đi dòm Dạ Hạo cười đến thoải mái, cái tên lỗ mãng này thật sự nghe không hiểu ý tứ trong lời nói Vương gia.
Vân Sơ thực sự nhịn không được mà tự tay ấn một cái vào sau ót Dạ hạo, đầu ngón tay lạnh như băng như trong nháy mắt khiến hắn hiểu ra chút gì đó.
...
Mộc Vân Cẩm một lần nữa trở lại trong căn phòng đổ nát, nhìn bốn phía cũ kỹ đơn sơ cùng với bầu không khí như có như không, nàng như trong nháy mắt quay trở về khoảng thời gian ngây ngô ở kiếp trước.
Nàng không muốn trải qua loại ác mộng vừa đáng sợ vừa tuyệt vọng như vậy nữa, càng không muốn bị người thân nhất bán đứng thêm lần nào. Đời này người nào đối tốt với nàng, nàng sẽ báo đáp gấp mười gấp trăm lần.
“Vân Sơ, ngươi nói xem, chẳng phải vừa rồi Xuân Oanh sống chết không chịu nhận tội sao? Sao đột nhiên lại điên lên, nhận hết tội lỗi về phía mình chớ không phải là Bạch trắc phi uy hiếp cô ta?”
“Nô tỳ cảm thấy có khả năng này, nhưng nhìn vẻ mặt không biết gì của Bạch trắc phi thì hình như cũng không có tâm tư ác độc đến vậy, dám đem tính mạng của mình ra để đùa giỡn. Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao còn có thể tranh giành tình cảm ở vương phủ, dù sao thân thể bị độc phá hủy thì lấy gì để sinh con nối dõi cho Vương gia“.
Vân Sơ pha cung kính dâng trà cho Mộc Vân Cẩm xong thì chắp hai tay trước ngực, lui sang một bên.
“Vậy cũng phải, cô ta có ngốc hay có độc ác thế nào cũng không dám tùy tiện uống bát súp có kịch độc, cho nên ta cùng với Bạch trắc phi đều trúng bẫy của kẻ thù, đây chính là kế sách một tên trúng hai con nhạn“.
“Thỉnh Vương phi chỉ giáo cho?”
“Thứ nhất Bạch trắc phi trúng kịch độc suýt nữa bị mất mạng, thứ hai ta thành kẻ tình nghi lớn nhất đã đầu độc cô ta, nếu như Hoàng Thượng điều tra thì nhẹ là bị đuổi ra vương phủ, nặng thì có thể nguy hiểm đến tánh mạng.”
“Liệu có phải là An trắc phi không? Từ đầu tới đuôi An trắc phi đều không quan tâm, mà sau việc này người được lợi nhất vẫn là An trắc phi”, Vân Sơ vắt hết óc tự đánh giá.
“Hẳn không phải đâu, quên đi, việc này Vương gia đã phái người điều tra, chúng ta chỉ có thể ngồi yên chờ đấy, chí ít Lý ma ma đã xác nhận ta không phải người hạ độc Bạch trắc phi, có lẽ cô ta cũng sẽ không gây ra sóng gió gì“.
“Ngày mai hồi môn một mình ta trở về phủ Thừa tướng là được, mang theo kỳ trân dị phẩm Hoàng Thượng đại hôn ban thưởng nhiều một chút, dù sao mấy thứ này ta cũng không cần. Còn Vương gia, Vân Sơ ngươi tùy tiện tìm một cái cớ bẩm báo cha ta là được. Dù sao cha ta cũng đang rất giận, không thể nào lại muốn gặp kẻ đã làm nhục lệnh nữ của mình“.
“Dạ, Vương phi.” Vân Sơ le lưỡi một cái, nhu thuận đáp ứng.
Sắc trời mới vừa tảng sáng, ánh nắng phía đông đã bắt đầu lộ ra, Mộc Vân Cẩm từ trên giường đứng dậy, lười biếng thư giãn gân cốt, chợt cảm thấy toàn thân thông lạc thư sướng.
“Vương phi, Vương phi, Vương gia...”
“Mới sáng sớm, Vân Sơ ngươi kêu la cái gì, muốn đòi mạng à?”
“Không phải, Vương gia phái người tới truyền lời, nói là cho phép Vương phi được quay lại chủ viện“.
“Ở đâu chả là ở, bản vương phi cũng lười giằng co qua lại“.
Mộc Vân Cẩm không để ý lắm tới sự ngạc nhiên của Vân Sơ, giơ cánh tay mảnh khảnh lên khép lại vạt áo trước ngực, cả người còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, hai mắt cũng nửa khép nửa hở.
“Nếu thật là như vậy, vậy chỉ có thể ủy khuất bản vương tự mình tiễn Vương phi về chủ viện rồi“.
Thẩm Diệu Thần đột nhiên xuất hiện là điều Mộc Vân Cẩm chưa từng ngờ tới, Vân Sơ cũng càng hoảng sợ. Vừa rồi chỉ có một quản sự mama tới, truyền lời xong liền rời đi, ai có thể nghĩ được quản sự mama chân trước vừa rời đi, Vương gia chân sau đã đi tới.
Không đợi Mộc Vân Cẩm phản ứng kịp, Thẩm Diệu Thần đã khom lưng ôm Mộc Vân Cẩm vào trong lòng. Mộc Vân Cẩm kinh hô thành tiếng, cực kỳ chống cự sự đụng chạm của nam nhân.
“Bản vương xin khuyên Vương phi tốt nhất đừng nên giãy dụa, bằng không dọc theo đường này có bao nhiêu nha hoàn nô bộc nhìn ngươi...”
Nhìn thấy dáng vẻ tú sắc khả xan (*) của ngươi...
(*) tú sắc khả xan: đẹp đến nỗi nhìn thôi cũng thấy no
Thẩm Diệu Thần còn chưa nói xong câu kế tiếp, Mộc Vân Cẩm đã hiểu sai ý của hắn, nàng nghĩ nam nhân này đang uy hiếp chính mình nên vô ý thức co rúc cả người ở trong lồng ngực kiên cố của hắn.
Vân Sơ cùng Vân Tấn chỉ đành phải chạy theo ở phía sau, nhưng chỉ mới đi qua hai cái hành lang, hai nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Sáng ngày ra Vương gia làm cái gì vậy?”
Dạ Hạo vừa lẩm bẩm vừa đuổi theo, lại bị hai nha đầu của Mộc Vân Cẩm bỏ xa lại đằng sau, hình ảnh cực kỳ khôi hài nực cười.
“Vương gia mau thả thiếp xuống, Vương gia hành động như vậy còn ra thể thống gì, nếu như truyền tới tai người khác thì thiếp biết nhìn mặt như thế nào?”
“Bản vương thân mật với Vương phi của mình, kẻ nào dám xen vào một câu? Cái này cũng chỉ là tình thú giữa bản vương với Vương phi, đáng ra Vương phi phải nên mừng chảy nước mắt chứ?”
Mộc Vân Cẩm một tay để ở trên ngực nam nhân, nhịp tim của hắn như đang nổi lên một hồi trống, từng cái từng cái đập vào tim của nàng.
Không biết sao mà lại xuất hiện bầu không khí ấm áp giữa hai người, có cảm giác như năm tháng yên bình trôi qua.
“Vương gia, hành động này chẳng phải là hữu thương đại nhã sao (**)?” một thanh âm xa lạ lại từ tính truyền đến từ trên mái hiên.
(**) hữu thương đại nhã 有伤大雅, mình đã tra trên baidu nhưng cũng không hiểu rõ lắm, bạn nào biết cóthể giúp mình nha!