“Vương gia khẩu thị tâm phi như vậy không mệt sao? Còn thiếp thì mệt rồi đấy“.
Mộc Vân Cẩm bỗng nhiên nhớ lại những điều mình đã viết trong tờ hưu thư, lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nam nhân trước mặt.
“Không phải là Vương gia đã xem tờ hưu thư rồi đó chứ? Thiếp cảm thấy hôm đó thiếp đưa vội vàng quá, có nhiều điều khoản còn chưa suy xét chu toàn, hay là Vương gia đưa tờ hưu thư đây cho thiếp hoàn thiện lại?”
Thẩm Diệu Thần nghe Mộc Vân Cẩm được voi đòi tiên như thế, ánh mắt đang còn thương tiếc trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Bầu không khí hòa hợp ngọt ngào ở trong điện giờ đây cũng không còn sót lại chút gì.
“Bản vương lười xem cái tờ hưu thư đó, chẳng qua là vì bản vương thụ thương, tay chân không gọn gàng nên hưu thư mới rớt khỏi vạt áo bản vương, vừa hay bị quốc sư nhìn thấy mà thôi“.
“Quốc sư đại nhân nhìn thấy rồi sao?”
Mộc Vân Cẩm bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, càng nhiều nhân chứng thì càng thêm phần đảm bảo.
“Bản vương còn có thể gạt nàng sao? Quốc sư còn nói điều khoản mà Vương phi đưa ra thật hà khắc, thậm chí còn nói Vương phi định đem mấy thôn trang ở ngoại ô chiếm làm của riêng kia“.
Thẩm Diệu Thần liêu bào đứng dậy, ngồi ở ghế bành cách đó không xa, tất cả cảm giác khó chịu cũng bớt đi một chút.
“Nói 'chiếm làm của riêng' thì hơi quá đáng, thiếp và Vương gia thành thân với nhau, vậy thì sản nghiệp Vương phủ cũng sẽ có một phần của thiếp chứ?”
Hiện giờ Mộc Vân Cẩm nào nghĩ được chuyện đau đầu nữa, cố gắng moi thêm chút tiền bạc cho mình, miễn cho nửa đời sau nghèo túng chán nản.
Thẩm Diệu Thần: “...”
Giữa lúc Mộc Vân Cẩm còn muốn tiếp tục nói gì đó, lời kế tiếp của Thẩm Diệu Thần triệt để phá tan huyễn tưởng của nàng.
“Quốc sư đã nói nếu không được Hoàng Thượng đồng ý, ta và nàng có trao hưu thư thì cũng không có tác dụng gì, cho nên bản vương khuyên nàng nên sớm từ bỏ ý đồ này đi“.
Mộc Vân Cẩm nghe mà như sét giữa trời quang, chết trong lòng nhiều chút.
Thẩm Diệu Thần chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt, thấy trên mặt nàng toàn là vẻ khổ đau, bỗng nhiên lại nghĩ: Chẳng lẽ gả cho hắn là chuyện thiên đại bất hạnh sao, bằng không tại sao mỗi ngày nàng đều nghĩ cách để phân rõ giới hạn với hắn?
“Bản vương đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói cho nàng biết, Vương phi đừng cứ nói về chuyện đó nữa“.
Thẩm Diệu Thần đứng dậy khỏi ghế bành, trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, dưới mắt hắn là một mảng thâm đen trông hắn có vẻ tiều tụy.
“Mời Vương gia nói, thiếp sẽ chăm chú lắng nghe“.
Mộc Vân Cẩm tự biết tình thế không đơn giản như mình tưởng tượng, quyết định nghe chính sự trước rồi đòi quyền lợi cho mình sau.
“Chuyện đêm qua Vương phi mới biết sơ sơ, còn chưa biết uẩn khúc ở trong này, thế nhưng nàng chỉ cần nhớ kỹ nàng là thiên mệnh chi nhân, mà thiên mệnh chi nhân có những trách nhiệm cần phải đảm đương, bản vương nói vậy nàng hiểu rồi chứ?”
Thẩm Diệu Thần lo lắng nàng trong chốc lát không tiếp thu được sự thật này, vì vậy mới từ từ nói ra.
“Thiếp không điếc cũng không mù, Vương gia nói từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, sao thiếp lại nghe không hiểu được? Nhưng thiếp cho rằng Vương gia tìm sai thiên mệnh chi nhân rồi“.
“Tại sao Vương phi lại nói vậy?”
“Vương gia nghĩ xem, nếu thiếp thực sự là thiên mệnh chi nhân, vậy tại sao lại không thể chữa dứt căn bệnh dữ này?”
“Cho nên bản vương mới nói có một số việc cần phải có thời cơ. Sao nàng có thể chắc bệnh của nàng không thể biến hóa nhờ việc chuyển đổi thân phận được?”
“Ồ? Thật sao?”
Mộc Vân Cẩm đương nhiên sẽ không tin những thứ này, cái gì mà thiên mệnh chi nhân chứ, nhưng sự thật lại khiến nàng không thể không tin.
Dù sao nàng cũng xuyên qua thời không mà đến, nếu như không có chuyện này, dù nói cái gì nàng cũng không tin.
Thẩm Diệu Thần tinh tế lưu ý biến hóa ở trên mặt Mộc Vân Cẩm, biết được nàng đang do dự.
“Hiện giờ chuyện trọng yếu nhất là vận mệnh của nàng và Ngọc Thư có sự ràng buộc, bằng không nàng sẽ không thể sở hữu năng lực trị thương, nhưng sau khi trị thương cho người khác rồi sẽ đem thương thế đó chuyển lên người Ngọc Thư“.
“Hình như thiếp thật sự nghe không rõ những gì Vương gia nói rồi. thiếp lúc nào có năng lực như thế?”
Thẩm Diệu Thần thấy nàng không tin, không chút do dự kéo ống tay áo phải của mình lên. Kiếm thương sâu đủ thấy xương lúc này đã sớm kết vảy, hoàn toàn khác so với lúc nàng băng bó cho hắn.
Mộc Vân Cẩm rất đỗi kinh ngạc, ngón tay đặt ở bên cạnh đặt ở áo ngủ bằng gấm không tự chủ mà co rút lại, hành động này để lộ nội tâm nàng đang khẩn trương và bất an.
“Vậy thiếp thật sự sở hữu năng lực này sao?”
“Tất nhiên là thật, nhưng mà vừa rồi quốc sư cũng nói, năng lực này của nàng sẽ suy yếu dần mỗi khi một năng lực khác xuất hiện, cho đến khi hoàn toàn biến mất“.
“Vương gia đang trêu cợt thiếp sao?”
“Bản vương nhất ngôn cửu đỉnh, nào có trêu nàng“.
“Theo lời Vương gia nói, thiếp có năng lực trị thương, nhưng thiếp chỉ mới thi triển có một lần, Vương gia liền nói với thiếp rằng năng lực này sắp biến mất, không phải trêu chọc thì là cái gì.”
“Chẳng lẽ việc sở hữu một năng lực xuất chúng lại khiến Vương phi khó chấp nhận như vậy sao?”
Sắc mặt Mộc Vân Cẩm thay đổi liên tục. Người đàn ông này một đêm chưa ngủ, hẳn không phải là cố ý tới Yêu Nguyệt Cư một chuyến chỉ để bỡn cợt nàng đâu nhỉ?
“Nguyên do trong đó thì cần phải xem quốc sư nói thế nào, hay là để bản vương ôm nàng tới phòng khách đi!”
“Không nhọc Vương gia hao tâm, thiếp đã không còn đáng ngại nữa rồi, có thể tự đi được“.
Mộc Vân Cẩm cũng không muốn lĩnh hội cái cảm giác bị hất xuống đất thêm lần nào nữa, đâu phải lúc nào cũng có người đỡ nàng đâu.
Không đợi Mộc Vân Cẩm phản ứng kịp, Thẩm Diệu Thần đã đi tới bên giường ôm ngang nàng lên, hoàn toàn không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt.
“Vương gia mạnh mẽ quá, thiếp thật sự không nguyện ý đâu, hay là Vương gia buông thiếp xuống đi?”
Mộc Vân Cẩm mắt lạnh như băng liếc nhìn hắn, ở trong tiềm thức của nàng, nàng và hắn đã sớm hòa ly, hắn hành động thân mật như vậy khiến nàng thấy không thoải mái.
Không đợi Mộc Vân Cẩm nói tiếp, Thẩm Diệu Thần đã ôm nàng ra khỏi điện, bay thẳng đến khách sảnh.
Dọc theo đường đi, nha hoàn gia nô trong phủ đều cúi đầu hành lễ, ai nấy cũng đều rất kinh ngạc nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai người rời khỏi đây. Đón lấy ánh mắt tò mò của mọi người, Mộc Vân Cẩm hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui vào.
Gió mùa hạ mang theo khí ẩm ướt, nó phất qua gò má Mộc Vân Cẩm, hai má vốn tái nhợt ở dưới nắng sớm tựa như phủ thêm một tầng kim sắc chói mắt, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, thậm chí lông tơ ở trên mặt cũng có thể thấy rõ ràng.
Bạch Nguyệt Di mới từ hậu hoa viên trở về, vừa hay nhìn thấy một màn này, khăn tay ở trong tay đã sớm bị nàng ta bóp cho nhắn nhúm, có vẻ như vậy còn chưa khiến nàng ta hết hận, đáy mắt nổi lên một màu đỏ tươi kinh người.
“Từ lúc nào mà Vương gia lại chưng chiều Vương phi như vậy?”
“Hồi bẩm trắc phi, nô tỳ nghe nói đêm qua Vương phi đột nhiên hôn mê bất tỉnh, chắc là Vương gia lo rằng Thừa tướng biết được Vương phi sống ở trong phủ không được tốt lắm nên mới làm bộ một chút?”
Mama ở bên cạnh Bạch Nguyệt Di khí thế hừng hực liếc mắt nhìn cách đó không xa, nói.
Bạch Nguyệt Di híp mắt lại, năm ngón tay đang nắm chặt của nàng ta cũng theo lời mama mà buông lỏng ra.
Nàng ta cười thật quyến rũ, đáy mắt lóe lên một tia u quang rồi rất nhanh đã biến mất.
“Ta đi trong cung một chuyến, nếu như Vương gia hỏi thì cứ nói ta đi thỉnh an cô mẫu“.
Bạch Nguyệt Di nói với mama quản sự rồi sai người chuẩn bị xe ngựa, đi vào trong cung.
Lúc Thẩm Diệu Thần ôm Mộc Vân Cẩm tới trong khách sảnh, mấy người ở đó nhao nhao mở to hai mắt.
“Vương gia càng ngày càng không biết thu liễm rồi, Vương phi có bệnh, ngồi bước liễn qua đây là được, hà tất phải làm như thế“.
Lăng Dục Tu chỉ cảm thấy hai mắt mình sắp mù rồi. Lần một lần hai ừ thì y có thể tặc lưỡi cho qua, nhưng cứ là mỗi lần y đều bắt gặp, nếu không phải y sớm biết hai người này nhìn nhau đã ngứa mắt, trao hưu thư cho nhau rồi thì y cũng sẽ tin hai người này thật sự tình cảm mặn nồng phu thê ân ái.
“Nếu Vương phi lại ngất nữa, quốc sư sẽ có cách làm cho Vương phi tỉnh lại, hoặc là cấp tốc mời đại phu tới chữa trị cho Vương phi“.
Thẩm Diệu Thần động tác thành thạo đặt Mộc Vân Cẩm xuống ghế, còn sai người lấy một cái gối mềm tựa ở phía sau của nàng, độ cẩn thận có thể sánh ngang Vân Tấn.
“Ha ha ha, hóa ra Vương gia lại có lúc cẩn thận tỉ mỉ đến thế, tại hạ thật sự bội phục sát đất“.
“Đừng chỉ mải múa mép khua môi, quốc sư nói chính sự đi“.
Hôm qua bởi vì chuyện xảy ra lúc buổi đêm mà Dung Văn Ngạn chưa có quan sát kỹ, lúc này ở khoảng cách gần nhìn Mộc vân Cẩm như vậy, trong đầu tự dưng xuất hiện mấy hình ảnh mơ hồ, nhưng trong những hình ảnh đó, có y cũng có nàng...
Mộc Vân Cẩm dĩ nhiên chú ý tới ánh mắt của Dung Văn Ngạn, cũng không dám nhìn thẳng vào y như đêm qua nữa.
Thẩm Ngọc Thư lần đầu tiên lặng yên ngồi ở trên ghế bành làm bằng gỗ lim tơ vàng, không còn đâu dáng vẻ hoành hành ngang ngược, như là biến thành một người khác vậy.
Mộc Vân Cẩm mặc dù thấy nghi hoặc nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc nàng nên mở miệng.
“Vương gia, chúng ta nói ngắn gọn thôi, chấm dứt mọi chuyện trong hôm nay“.
Lăng Dục Tu phe phẩy chiết phiến ở trong tay, trên miệng vẫn không dừng lại.
“Chư vị đều biết thiên mệnh chi nhân mà mọi người muốn tìm đang ngồi ở chỗ kia, còn về việc giải quyết vấn đề Ly Vương điện hạ không còn sống lâu nữa thế nào thì phải xem Vương phi có tình nguyện hay không“.
“Bản vương Phi phải làm như thế nào, quốc sư đại nhân không ngại thì cứ nói thẳng.”
Mộc Vân Cẩm vẻ mặt nghiêm túc quét mắt nhìn mấy người đang ngồi đây, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp tựa như mưa bụi Giang Nam.
“Kỳ thực rất đơn giản, Vương phi chỉ cần nhận lấy năng lực đặc thù của Ly Vương điện hạ là được, đây là cách duy nhất có thể cứu điện hạ bây giờ“.
Lăng Dục Tu giản lược năng lực vẽ tranh thao túng vận mệnh của Thẩm Ngọc Thư tự thuật lại một lần, vừa nói vừa lưu ý sắc mặt Mộc Vân Cẩm.
Dù sao mấy lần trước Thẩm Ngọc Thư đã lợi dụng năng lực này để hãm hại Mộc Vân Cẩm, còn suýt chút nữa đoạt luôn tính mạng của Bạch Nguyệt Di, cuối cùng còn ra sức uy hiếp cảnh cáo Mộc Vân Cẩm, vẽ ra một bức họa tác đánh lén nàng.
Mộc Vân Cẩm nghe Lăng Dục Tu nói liên tục, rốt cục giống như thấy mặt trời xuyên qua mây mù vậy.
“Nếu Ly Vương điện hạ dùng năng lực này để vẽ tranh gây sự rồi sẽ chịu phản phệ, lẽ nào bản vương phi lại không bị sao?”
“Vương phi nói trọng điểm thật giống Vương gia như đúc, quả là phu thê ăn ý“.