“Bình thường Vương phi như một tay ăn chơi trác táng, không ngờ lại có lúc xấu hổ sao? Thật sự khiến bản vương phải mở rộng tầm mắt“.
Thẩm Diệu Thần cong môi khẽ cười, đồng thời thu tay đang dang ra, rồi lại vươn tay phải ra. Hắn vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng trẻo như ngọc, nhìn không ra một chút vết tích bị thương nào.
“Vừa rồi bản vương chỉ muốn mượn việc chạm vào khuôn mặt của Vương phi để đạt mục đích trị khỏi hoàn toàn vết thương mà thôi. Vương phi cớ gì phải bày ra dáng vẻ như thể bị bản vương ức hiếp như thế. Dù sao bây giờ Vương phi cũng có năng lực vẽ tranh thao túng vận mệnh, như vậy năng lực trị thương của nàng cũng theo đó mà suy yếu. Nếu không nhân cơ hội lợi dụng một phen thì chẳng phải đáng tiếc sao?”
Mộc Vân Cẩm cười lạnh một tiếng, con ngươi trong trẻo lạnh lùng đã dần khôi phục lại vẻ thanh minh.
“Vương gia thật biết vật tẫn kỳ dụng (1). Nếu Vương gia chỉ vì muốn lợi dụng năng lực đặc thù của thiếp thì cứ trực tiếp đụng vào tay thiếp như trước đây là được, hà tất phải trêu chọc thiếp“.
(1) vật tẫn kỳ dụng: sử dụng đúng tác dụng
“Bản vương không trêu nàng, chỉ muốn chọc nàng vui vẻ mà thôi“.
“Vương gia cần gì phải tự hạ thấp mình chọc thiếp vui vẻ, nếu như thiếp vui vẻ thì chẳng phải Vương gia sẽ khó chịu vài ngày sao“.
Thẩm Diệu Thần bị một câu nói của nàng làm cho nghẹn họng. Nữ nhân này thật là khéo ăn khéo nói.
Hai người xuống xe ngựa, chậm rãi đi trên đường cái rộn ràng tấp nập. Bởi vì trang phục xa xỉ, lại thêm dung nhan tuyệt sắc kinh thành của Mộc Vân Cẩm nên người đi đường đều không tự chủ dừng chân lại nhìn ngó vài hồi.
Biết được người khác đang quan sát, Thẩm Diệu Thần sẽ vô ý thức ngăn ở trước người Mộc Vân Cẩm, tận lực bảo vệ nàng ở trong tầm mắt mình.
“Chủ tử, người xem món đồ chơi làm bằng đường này giống như đúc“.
Vân Sơ vui vẻ tiến đến trước gian hàng, tỉ mỉ ngắm nghía từng món đồ chơi làm bằng đường vô cùng sống động.
Mộc Vân Cẩm nhếch mép, nở một nụ cười vui thích, tựa như hoa quỳnh mới nở, kinh diễm một đời.
Vân Tấn bảo vệ ở bên cạnh Mộc Vân Cẩm, toàn thân đều đang trong trạng thái đề phòng, ánh mắt tràn ngập cảnh giác, sợ rằng trong đám đông đột nhiên xuất hiện kẻ có ý đồ xấu với chủ tử nhà mình.
“Vân Sơ, mua một chuỗi đi! Trông em vui chưa kìa. Nếu hôm nay không đồng ý với em, em lại trách ta khắt khe“.
“Nô tỳ không dám lỗ mãng, nô tỳ cũng sẽ không dám tùy tiện bịa đặt không đúng về chủ tử. Chủ tử ở trong lòng nô tỳ còn đáng quý hơn nhiều thứ đồ chơi này“.
Vân Sơ nói từ tận đáy lòng, chọc cho Mộc Vân Cẩm cười không ngừng. Nha đầu này càng ngày càng biết ăn nói.
Ông chủ bán hàng rong là một người thật thà, ông ta cười ha hả cầm lấy chuỗi đồ chơi mà Vân Sơ đã nhìn mấy hồi, dùng hai tay đưa cho Vân Sơ. Vân Sơ một tay đưa bạc một tay nhận lấy đồ chơi.
Bỗng nhiên, một thanh kiếm với ánh sáng bạc tỏa ra bốn phía nhắm thẳng vào chính diện Mộc Vân Cẩm.
Bằng tốc độ ánh sáng, Thẩm Diệu Thần dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, tay kia dùng sức đánh văng tay cầm kiếm của đối phương. Kẻ đó ngay lập tức bị một chưởng của Thẩm Diệu Thần đẩy lui.
Ngay sau đó, rất nhiều tên áo đen xuất hiện, ở nơi này ban ngày ban mặt điên cuồng hành hung. Quần chúng vây quanh sợ hãi liên tiếp lui về phía sau, sợ đến quanh thân quần chúng vây xem liên tiếp lui về phía sau, thi nhau thét lên những âm thanh chói tai.
Vân Sơ biến sắc, lập tức ném đồ chơi trong tay đi, cả người lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai chắn ở trước mặt Mộc Vân Cẩm. Vân Sơ nhanh nhẹn rút kiếm ra khỏi vỏ, đối phó chính diện với địch, ánh mắt lộ vẻ kiên định và tự tin.
Vân Tấn nhanh chóng lấy từ bên hông ra một túi thuốc bột màu trắng, dùng nội lực phát tán bột rơi ở trên mặt bọn tặc nhân.
Tình cảnh nguy hiểm vạn phần, Mộc Vân Cẩm lại không mảy may sợ sệt chút nào, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt bình thản. Người lo lắng duy nhất chính là Vân Tấn và Vân Sơ đang đánh nhau, miễn cưỡng tính thêm cả nam nhân đang ung dung nghênh chiến ở bên cạnh.
Chẳng qua chỉ chết thôi mà, nàng đã chết một lần rồi, cho nên cũng không có gì lo lắng sợ hãi.
Sau mấy hiệp, hắc y nhân từng bước thua trận, nhao nhao hốt hoảng chạy trốn.
Thẩm Diệu Thần há có thể để bọn họ được như ý, ánh mắt đảo qua hư không, năm sáu ám vệ chớp mắt liền đuổi theo, lập tức biến mất ngay ở trước mắt.
“Chủ tử, người có sao không?”
Vân Sơ cuống quít tra kiếm vào vỏ, lập tức kiểm tra Mộc Vân Cẩm từ trên xuống dưới một lần, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng, nghĩ mà sợ.
“Ta không sao, em không cần lo lắng.”
Mộc Vân Cẩm nhìn về phía chủ sạp đồ chơi đang tránh ở một bên, ý bảo Vân Tấn đỡ ông ta dậy.
“Đa tạ Vương phi đại ân đại đức.”
“Không cần đâu, vốn dĩ cũng là bắt đầu từ ta, ngươi bị liên lụy mà thôi“.
Mộc Vân Cẩm nhìn lướt qua quầy hàng bị đập vỡ nát tan tành, khẽ thở dài một hơi. Người gây chuyện luôn luôn không kiêng nể gì cả, đều rồi người vô tội phải gánh chịu tất cả mọi thiệt hại.
“Vân Sơ, em thương lượng với chủ sạp xem tiệm này giá trị bao nhiêu bạc, em bồi thường gấp đôi cho ông ấy“.
Chủ sạp đồ chơi làm bằng đường nghe Mộc Vân Cẩm nói như vậy, vội vàng quỳ dưới đất tạ ân.
Vân Sơ lấy ra mấy thỏi bạc từ trong túi tiền đưa cho ông ta, trên gương mặt thô ráp của ông ta lộ ra một nụ cười thật thà.
“Để Vương phi hoảng sợ rồi. Bản vương vừa rồi còn khoe khoang, bảo đảm Vương phi bình an không lừa bịp kia mà“.
Đáy mắt Thẩm Diệu Thần là một mảng đen tối không rõ. Hắn nghi hoặc, vì sao một nữ nhân yếu đuối luôn ở trong khuê phòng, lúc gặp cảnh nguy hiểm bất ngờ như vậy lại có thể bình tĩnh như một hồ nước không gợn sóng đến vậy.
Nàng đến tột cùng đã trải qua những gì, vì sao hết lần này tới lần khác nàng mới là người định mệnh, chỉ sợ chỉ có quốc sư mới có thể giải thích nghi hoặc này.
“Thiếp vô cùng mạnh khỏe, tất cả ít nhiều đều nhờ công Vương gia ra tay cứu giúp. Thiếp cảm ơn ân cứu mạng của Vương gia“.
Mộc Vân Cẩm đang nói thật. Kiếm khí đầu tiên vô cùng hung hiểm, nàng không có cơ hội phản ứng.
Thân thủ của Vân Sơ dĩ nhiên không bì kịp hắn, nếu như hôm nay hắn không ở đây thì bản thân nàng sẽ chết ở chỗ này.
“Vương phi nhất định phải xa lạ với bản vương như vậy sao?”
Mộc Vân Cẩm khẽ nâng mắt, hơi kinh ngạc tại sao hắn lại nói như thế.
Hai người đã trao đổi hưu thư, không phải bây giờ nàng nên giữ khoảng cách, tiện đó đi tìm một nhà chồng tốt cho mình sau này sao?
“Bản vương nói không đúng sao?”
Mộc Vân Cẩm cảm thấy nếu như lúc này đưa ra tờ hưu thư, ở trước mặt vị được coi là ân nhân cứu mạng này của mình mà nói có chút không thích hợp.
“Vương gia nói một chút cũng không sai, thiếp...”
“Sau này Vương phi ở trước mặt bản vương miễn chữ thiếp đi! Nghe không được tự nhiên“.
“Sao?”
Mộc Vân Cẩm cho rằng mình đang nghe nhầm. Nam nhân này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì đây.
“Thiếp sớm đã quen tự xưng như vậy, nếu như Vương gia bảo thiếp bỏ, chính là đang gây khó chịu cho người khác“.
Ánh mắt Thẩm Diệu Thần vô cùng ấm áp, khóe môi nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Còn nhiều thời gian, hắn không vội...
Thời gian trôi qua vài ngày, Thẩm Diệu Thần vẫn luôn bận bịu điều tra kẻ ám sát Mộc Vân Cẩm ở trên đường ngày ấy.
Hôm đó, sau khi mấy tên ám vệ Vương phủ đuổi theo, chẳng biết tại sao lại trở về công cốc, việc này tất có điểm kỳ lạ.
Ám vệ vương phủ võ công cao cường nội lực thâm hậu, nhưng sau khi đuổi theo thì không hiểu sao lại bị đứt đuôi, quay trở về vương phủ, thậm chí còn đánh mất tất cả ký ức kể từ khi truy đuổi.
“Vương gia, thuộc hạ đã điều tra chuyện Vương phi bị tập kích nhiều ngày nay, phát hiện ra...“. Truyện Đam Mỹ
“Phát hiện gì rồi?”
Thẩm Diệu Thần ngồi nghiêm chỉnh ở trước thư án, một tay chống cằm, một tay vô ý thức gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng “cộc cộc“.
“Đầu mối sau cùng đứt ở chỗ Kỳ tướng quân, cũng chính là Kỳ Nguyên Diệp thanh mai trúc mã của Vương phi“.
Dạ Hạo quỳ một gối xuống, cúi thấp đầu, một tay nắm chặt vỏ kiếm, một tay xuôi ở bên người.
Lúc đề cập tới bốn từ “thanh mai trúc mã”, Dạ Hạo còn cố ý giương mắt nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình.
“Dạ Hạo, ngươi nói 'thanh mai trúc mã' quen miệng nhỉ?”
Quả nhiên, Thẩm Diệu Thần chỉ bắt trọng điểm ở cụm từ 'thanh mai trúc mã', mà không phải là người khả nghi Kỳ tướng quân.
Hắn nhíu mày, như đang đợi câu trả lời từ Dạ Hạo.
“Theo thuộc hạ điều tra, xuất thân Kỳ tướng quân lận đận, ở trong phủ bị người ta ức hiếp, thuở nhỏ ở trong phủ Thừa tướng lớn lên, tình cảm giữa Vương phi và Kỳ tướng quân quả thực...vô cùng sâu nặng“.
“Chuyện trọng yếu ngươi không điều tra, lại cứ đi vơ vét những tin tức râu ria như thế, ngươi xem nên phạt tội gì? Hay là dạo này túi lắm tiền rồi nên đi tới mấy hàng rong mua thoại bản (2) về nghiền ngẫm?”
(2) Thoại bản: Thoại bản nguyên là bản đề cương mà người kể chuyện dựa vào để kể, về sau được các nhà văn sửa chữa lại ít nhiều. Thoại bản phản ánh đời sống xã hội tương đối rộng, đặc biệt là đời sống tầng lớp bình dân thành thị. Về miêu tả nhân vật, hoàn cảnh, đối thoại, cũng có những bước phát triển mới.
Thẩm Diệu Thần nhíu mày nhìn về phía Dạ Hạo đứng ở trước mặt, lại phát hiện vẻ mặt của Dạ Hạo có chút cổ quái.
Lúc này, miệng Dạ Hạo như bị mất khống chế, nói toàn mấy thứ khiến người khác mất hứng, mà hình như bây giờ Dạ Hạo như thể không dừng miệng được, không thể kiểm soát những gì mình đang nói ra.
Chỉ thấy Dạ Hạo lập tức tự tay che miệng mình, nhưng vẫn không thể ngừng lải nhải.
Dạ Hạo giơ tay dùng sức tát mình một cái, tiếng tát tay thanh thúy vang vọng cả gian phòng, trên mặt in rõ vết năm ngón tay, khó khăn lắm mới ngừng miệng được.
“Ngươi bị làm sao?”
Thẩm Diệu Thần cũng phát hiện ra điểm bất thường, nhanh chóng đứng dậy, đi tới trước mặt Dạ Hạo. Hắn phát hiện bây giờ Dạ Hạo như đang lâm vào ác mộng, cả người dại ra, hai mắt vô thần, tứ chi ở trong trạng thái cứng đơ.
Thẩm Diệu Thần đưa ngón tay ra điểm nhẹ vào ngực Dạ Hạo, toàn thân Dạ Hạo không bị khống chế nữa, thẳng tắp mới ngã xuống, tạo nên một tiếng “rầm” thật to.
“Dạ Minh, mau mau mang Dạ Hạo tới trong viện Vương phi tìm nha đầu kia“.
“Đệ tử thân truyền của độc vương ạ?”
Dạ Minh hiện thân từ chỗ tối, một tay xách lấy Dạ Hạo đi tới Yêu Nguyệt Cư của Mộc Vân Cẩm.
Lúc Dạ Minh xách Dạ Hạo đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Mộc Vân Cẩm, nàng sửng sốt một hồi lâu.
Chủ tớ ba người đó sợ là uống nhầm thuốc rồi. Mấy ngày trước toàn kiếm cớ để tới Yêu Nguyệt Cư, bây giờ vẫn dùng khổ nhục kế sao?
“Dạ Minh, Vương gia nhà các ngươi đâu? Vì sao lại xách Dạ Hạo tới viện bản vương phi thế này. Dạ Hạo đây là thế nào?”
Mộc Vân Cẩm hỏi một tràng. Trên mặt Dạ Minh không có một chút biểu tình gì, chỉ ném Dạ Hạo tới trước mặt Vân Tấn, trong phòng lần nữa phát ra tiếng “rầm” thật lớn. (Dạ Hạo như cái bịch cát vậy đó =)))
Mộc Vân Cẩm rất đỗi kinh ngạc nhìn chòng chọc Dạ Hạo đang nằm trên mặt đất, rồi lại chuyển ánh mắt tới người Dạ Minh.
“Hắn đắc tội với ngươi sao, cớ gì đối xử với hắn như thế?”
“Hồi bẩm Vương phi, Dạ Hạo điên rồi.” trên gương mặt thân luôn không thay đổi của Dạ Minh xuất hiện một vết rách khả nghi.
“Điên... Điên rồi?”
Một câu nói không đầu không đuôi khiến Mộc Vân Cẩm sững sờ đến mức không biết phải nói tiếp thế nào.
“Ngươi dựa vào đâu mà phán hắn điên rồi, cũng không thể ngươi nói là bản vương phi phải tin?”