Vương Phi Gian Manh

Chương 12: Chương 12: Truyền nhân Mị Ảnh tái xuất giang hồ




Trên con đường mòn lên núi, ba mỹ nhân chân yếu tay mềm nói chuyện rất chi là vui vẻ. Nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, nội dung câu chuyện không đánh thì cũng giết.

-Tiểu thư, chúng ta tìm chỗ của bọn thổ phỉ làm gì vậy?!

Nở một nụ cười tươi với Khả Di. Xong rồi, sắp có tai họa rồi, nụ cười của tiểu thư chẳng có gì tốt đẹp cả. Tuỳ ý quăng một câu làm hai nàng hoá đá.

-Ta nghĩ các em cũng muốn đến đây!! Không phải sao?!

Nhìn Vân Y, Khả Di chột dạ cúi thấp đầu. Không phải giấu diếm tiểu thư, các nàng chỉ không muốn tiểu thư bận tâm thôi, người đã lo cho họ rất nhiều, thu nhận bọn họ, chỗ ở, võ công và cuộc sống mới đều là người ban tặng.

Chốc lát sau ba người đã đứng trước khu lều tập trung của thổ phỉ. Rất có quy mô nga~.

-Các người là ai?! Tại sao lại tới đây?!

Hai tên đứng gác thấy từ xa có bóng người tiến đến, cảnh giác lên tiếng.

Khi nhìn rõ dung mạo đối phương khẽ sửng sốt một chút. Hai người bên cạnh có vẻ đẹp thanh tú cũng được coi là mỹ nhân, nhìn đến người ở giữa trực tiếp hút một ngụm lãnh khí. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa nhìn thấy người nào đẹp như vậy. Khuôn mặt mềm mại với những giọt nước mắt đang tuôn ra khiến lòng người khó chịu, rất đau lòng a~. “T/g: có gì đó sai sai.”

Vân Y ở một bên đang khóc thút thít, lâu lâu còn lấy khăn tay ra lau, khóc rất bi thảm. Nhìn đến vẻ mặt đau lòng của hai tên trước mặt, bày ra khuôn mặt đáng thương.

“Không được, không được, mất hình tượng quá, xong việc bà móc mắt tụi bây hết“. Cái suy nghĩ tự ái của nữ nhân nào đó trỗi dậy.

Lấy cái kịch bản cũ rích của các phim truyền hình chiếu mỗi ngày trên ti vi, như là tán gia bại sản, như là bị bán đi, rồi bỏ trốn, vv...vv...

Một lúc sau đã bị đưa đến một cái lều lớn nhất, hình như của tên cầm đầu thì phải. Một người vào lều bẩm báo, chốc lát sau lại đi ra quăng cho Vân Y ánh mắt thương tiếc.

Aiz, một tuyệt thế mỹ nhân như nàng mà rơi vào tay thủ lĩnh là tàn tạ hết. Aiz...

Như đọc được suy nghĩ của hắn. Khoé miệng nở một nụ cười lạnh. Ngươi yên tâm, người thảm tuyệt đối không phải ta.

Đến khi Vân Y bước vào trong lều, xung quanh bài trí màu đỏ là chủ đạo cảm thấy rất dung tục, đồ đạc vứt lung tung, ngửi kĩ còn có mùi thối nữa. Tâm trạng đang không mấy vui vẻ giờ đã xuống âm lãnh rồi.

-Tiểu mỹ nhân, lại đây cho ta hôn cái nào.

-Ngươi đừng đến đây, ngươi mà đến ta sẽ cắn lưỡi tự tử đấy.

Ô ô, đây người ta gọi là thủ tiết sao, thật cẩu huyết nha. Cường bá ức hiếp dân nữ, chỉ còn thiếu một vai anh hùng nữa thôi nhưng hôm nay nàng chỉ muốn duy trì hình tương nhu mì, thục nữ, nên anh hùng hả, để sau đi.

-Nữ nhân thối, đám vô dụng, được hầu hạ ta là phúc ba đời nhà ngươi, đúng là không biết .....

Nghe tới đây Vân Y không nghĩ nhẫn nhịn thêm nữa, trực tiếp rút cây trâm Nhất Nhĩ cứa nhẹ vào cổ hắn, thi thể đổ gục xuống thối rửa tan vào không khí. Dám khi dễ phái nữ chúng ta sao. Hừ.

Nhất Nhĩ là một trong ba cây trâm của Mị Ảnh, mỗi cây trâm đều có những loại công dụng khác nhau. Nhất Nhĩ chứa nhiều chất kịch độc, Nhị Nhĩ chữa được bách bệnh. Còn Tam Nhĩ .....

Thân hình nữ tử co rút lại, sợ hãi nhìn Vân Y. Nàng ta rất đẹp, vẻ đẹp thanh cao thoát tục nhưng nhìn cảnh vừa rồi không khỏi phát hoảng. Nàng giết người không chớp mắt. Giọng nói run rẩy.

-Tạ.... tạ ân nhân... cứu mạng.

-Không có gì. Còn nữa, không cần sợ như vậy, ta không bao giờ xuống tay với nữ nhân.

“Trừ khi đám nữ nhân đó không đụng đến nàng.” Trong nội tâm Vân Y âm thầm bổ sung thêm.

Tuy không biết tại sao nhưng theo bản năng lại rất sợ người này dù trên mặt Vân Y nở một nụ cười ngây thơ, thánh thiện. Nhẹ giọng đáp lại.

-Vâ....n..g.

Đi về phía cô nương kia, đưa tay lên đầu rút vài Tinh châm từ trong Tam Nhĩ ra, ghim vài cái trên đầu nàng ta, lập tức thân xụi lơ ngã nằm trên đất. Vân Y căn bản không muốn lấy mạng nàng ta, chỉ là xoá một vài kí ức không nên nhớ mà thôi. Tin tức Mị Ảnh tái xuất giang hồ cũng cần phải thông báo ra ngoài, lấy sự việc triệt xoá hang ổ thổ phỉ lớn nhất hiện nay làm “vật dẫn”, chắc chắn tốc độ lan truyền không phải nhanh bình thường à nha.

Mặc kệ nàng ta, Vân Y thong thả phóng dải lụa sang hai cột trụ của lều, ung dung bay lên nằm trên đó, xem dải lụa như cái võng thỉnh thoảng đung qua đưa lại. Lim dim nhắm mắt lại, về việc ngủ hay chưa thì có mình Vân Y mới biết được.

Một lúc sau, hai bóng đen vụt vào. Khả Di đứng trước Vân Y báo cáo.

-Tiểu thư, em phát hiện một cái lều phía Đông Nam đang giam giữ một đoàn người hình như của nước khác, còn cách đây năm trượng phía Tây có nhiều dân nữ các nhà bị bắt.

Vân Y hướng mắt nhìn về phía Khả Khả vừa báo cáo. Vẻ mặt tủi thân.

-Hình như các em đang miệt thị ta thì phải.

Khả Khả Di Di sửng sốt lập tức phản bác lại. Sao các nàng lại quên rằng tiểu thư bị mất phương hướng trầm trọng chứ, đằng này còn động chạm đến nỗi đau của người.

-Tiểu thư, nô tì không có ý đó.

Bắt lấy điểm trọng yếu chỉ thẳng mặt hai người mà nói.

-Cứ nô tì như vậy thì sao mà nói chuyện.

-À à, chúng em không có ý đó.

Vân Y tựa hồ cảm thấy rất hài lòng. Đột nhiên cái bụng biểu tình dữ dội liên tiếp phát ra tiếng ục ục. Khả Di cười cười hiểu ý.

-Em sẽ dọn thức ăn lên.

Tất nhiên là phải ăn rồi, từ khi rời Trầm Hương lâu chả có cái gì nhét bụng. Đúng là đói chết nàng rồi.

Đang chiến đấu hăng say với đống đồ ăn, Vân Y chợt nghĩ ra ý gì đó. Ngẩng đầu lên nháy nháy mắt với Khả Di.

-Các em nói là đoàn người nước khác?!

-Vâng. ??

-Chắc có rất nhiều tiền?!

-Vâng. (=.=)

-Phải thu chút phí mới được.

-Vâng.

-Thái độ đó là sao chứ?! Mình ta phải nuôi ba miệng ăn. Chẳng lẽ chuyện đó là sai sao.

-Không sai, tuyệt đối không sai. Tiểu thư dù có phóng hỏa đốt nhà thì cũng không bao giờ sai.

-Hừ.

--- ------ ------ -------

Mặt trời lặng dần.

Một ngọn lửa đỏ rực bốc lên từ khu lều trung tâm. Khả Di bây giờ đang đứng bên cạnh Vân Y xem trò vui. Dù nói “phóng hỏa đốt nhà cũng không sai” nhưng đâu cần làm thật chứ.

-Các em lấy phí bảo đảm chưa?!

-Rồi ạ.

-Có thể nói cho ta nghe được chưa?!

Lời nói đột ngột của Vân Y làm họ nhất thời chưa hiểu ý nàng. Khả Khả lúng túng một hồi, khuôn mặt như rơi vào trầm tư, từ từ kể lại chuyện năm xưa.

-Thực ra, trước đây gia đình chúng em là quan ngũ phẩm, thế lực trong triều đình cũng không coi là lớn. Một hôm phụ thân vội vã về nhà dắt mọi người chạy trốn, giữa đường bị thổ phỉ chặn lại. Phụ mẫu đều bị chết dưới đao thổ phỉ, còn bọn em thì trốn được. Nhưng đến một ngày chúng em bị bắt, hôm đó được tiểu thư cứu, em rất biết ơn người.

-Được rồi, cái gì chứ thù giết phụ mẫu thì phải báo. Tất cả người không liên quan đều xuống núi rồi đúng chứ?!

-Vâng.

-Vậy thì hôm nay không tha một ai. Giết hết.

Đôi mắt Vân Y nhuốm màu đỏ của lửa khiến nàng nhìn như hiện thân của ác quỷ đòi mạng người. Cuộc chiến máu tanh bắt đầu.

--- ------ ------ -------

Tại dịch quán, tầng ba.

-Gia, tối nay có hội. Ngài có muốn đi không?!

-Ngươi bao nhiêu tuổi!!

-25 nga. Sao vậy?!

-Cư xử đúng mực đi.

Hắc Ưng đen mặt.

-Có ai quy định lớn rồi không được đi hội cơ chứ! Nghe nói ở Huyền quốc có rất nhiều thứ thú vị lắm. Bằng chứng không phải lần trước ngài đi một mạch kéo dài vài tháng không về nước hay sao.

-Ồn ào quá.

Cước Vũ liếc mắt khinh thường nhìn huynh đệ. Hắn ta cách hai ba hôm lại sủa oang oang, vương gia không thấy phiền hay sao.

Thượng Quan Tử Tước làm lơ trận hỗn chiến của bọn họ. Chăm chú về dòng người chen chúc tham hội phía dưới.

Lơ đãng nhìn đến dáng người có chút quen thuộc. Thi triển khinh công chạy về phía nữ tử trong dòng người. Hắc Ưng và Cước Vũ đang cãi nhau nhìn thấy hành động của vương gia, giật mình cả kinh.

-Gia?!

Nhảy tới trước mặt nữ tử đó, thất vọng tràn trề, không phải người hắn muốn tìm. Tuy chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của nữ nhân đó nhưng hắn chắc chắn đây không phải nàng. Vì sao ư?! Có lẽ là do cảm giác của hắn.

Không biết tại sao từ sau vụ thuốc xổ lần trước hắn thường xuyên nghĩ đến nàng, lạ một chỗ là hắn đã điều động cả Ám Vực nhưng lại không thể tìm thấy một chút tung tích nào. Nếu không phải vì tác dụng khinh khủng của thuốc khắc sâu trong trí nhớ rằng đây không phải ảo giác, thì hắn sẽ cho rằng chỉ là ác mộng. Tại cái địa phương này đã lưu lại lịch sử “hào hùng” của Thượng Quan Tử Tước, bị chơi hai vố quá đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.