"Hiện tại ngươi đau chỗ đó !" Vẻ mặt Tử Lan hơi hung dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường đáng yêu giống như Tu La tàn bạo .
"Ừ." Mặc dù biết rõ trả lời của mình sẽ càng làm cho Tử Lan tức giận, nhưng nàng không muốn lừa dối nàng.
Trầm mặc, trầm mặc như chết, giờ phút này ai cũng không muốn chủ động mở miệng.
Không biết qua bao lâu, hung ác trên mặt Tử Lan chậm rãi tản đi, sau đó cười khổ một tiếng, Chu Tử Ngữ như vậy thật sự khiến cho nàng rất đau lòng, nhưng đau lòng cũng không thể, lần này nàng tuyệt đối sẽ không để nàng trở lại bên cạnh nam nhân kia.
Nếu không lần sau thật sự là phải nhặt xác cô gái nhỏ này!
"Nghỉ ngơi thật tốt vào, qua mấy năm nữa ngươi sẽ từ từ quên." Tử Lan Thanh đứng dậy, không muốn nhìn thấy ánh mắt nhớ nhung kia của Chu Tử Ngữ, mới vừa rời đi đã bắt đầu nhớ nhung rồi sao?
"Tử Lan. . ." Chu Tử Ngữ tự lẩm bẩm, sau đó là một tiếng cười khổ trầm mặc.
. . .
Lúc này trong hoa viên đang nở rộ ở hoàng cung, hai nữ nhân duyên dáng quý phái giống nhau đang lẳng lặng ngồi trên ghế xích đu, nụ cười giả dối giống nhau như đúc đang hiện lên ở trên mặt của các nàng.
Mà ở bên cạnh các nàng không có một người người làm nào, rõ ràng nơi này đã bị cách li.
"Có nhiều khi, ngươi đều không cảm thấy ngươi sống vô cùng mệt mỏi sao?" Rốt cuộc, tuyệt mỹ nữ tử mặt cung bào màu trắng cao quý nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, mà nụ cười giả dối trên mặt nàng cũng từ từ rút lại.
Cuối cùng nàng cũng không giả bộ được!
"Muội muội, lời ấy sai rồi, Bổn cung thân là hoàng hậu, là chính thê duy nhất của hoàng thượng, ngươi nói ta có phải nên tận lực gánh chức trách của một chính thê hay không!" Hoàng hậu kém nữ tử áo trắng một đẳng cấp chậm rãi mở miệng, mỹ mạo duyên dáng quý phải này cũng không phải người bình thường có thể giả bộ.
Nhưng nàng luôn thiếu một phần thanh nhã so với nữ tử áo trắng, giống như nàng muốn khẩn cấp chứng minh một chuyện, nhưng chuyện kia căn bản không có thật.
"Nói thẳng mục đích đến đây của ngươi đi, ta không muốn vòng vo với ngươi." Chân mày xinh đẹp của nữ tử áo trắng khẽ nhíu lên, biết rõ hắn không hề yêu nữ nhân trước mặt, chỉ vì có chút chuyện mới không thể không cưới nàng.
Nhưng thân phận chính thê của nàng ta giống như một khối đá lớn đè ở ngực của nàng, mỗi lần nhớ tới lại không khống chế được hô hấp của mình.
Hắn có nhiều thê tử như vậy, hắn không thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu hầu ở bên cạnh nàng, những thứ này nàng đều hiểu. Nhưng cũng vì hiểu nàng mới có thể khó chịu như vậy!
Bây giờ nàng đột nhiên hiểu được câu nói của nữ nhân kia, ‘cũng vì hiểu mới khổ sở hơn! ’ thì ra quả thật như thế.
"Muội muội, một ngày là muội cả đời là muội, ngươi đã là muội muội, theo lý nên thực hiện đúng chức trách của muội muội, có mấy lời có một số việc, không nên nói cũng không thể nên làm! Hiểu không?" Nữ nhân quý phái nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng, cao ngạo như vậy.
Nhưng nữ nhân tuyệt mỹ kia không hề để lời nói của nàng trong mắt, thân phận của nàng là thế nào, dù hiện tại đã gả cho hoàng đế nước Chu, nhưng nàng vẫn luôn là con gái của Nhân Hoàng, huyết mạch tôn quý mà nữ nhân trước mặt này vĩnh viễn kém hơn.
Cho nên nàng mới có thể vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, vì ở trong mắt của nàng, nữ nhân trước mặt chính là một đống cứt chó!
"Không hiểu!" forum lêq uyyyđ ô onn.c omm Nữ nhân tuyệt mỹ cúi đầu, nhìn móng tay xinh đẹp mà không có thêm chút nào trang sức nào của mình khẽ mím môi, khóe miệng mỉm cười như có như không khiến trong mắt nữ nhân quý phái lóe lên một tia âm độc.
Nàng ghét nhất sắc mặt lạnh nhạt này của nàng ta, mỗi lần nhìn thấy lại muốn xé nát.
"Hừ, đừng tưởng rằng hoàng thượng sủng ái ngươi là... ngươi mà có thể vô pháp vô thiên, Bổn cung luôn luôn là hoàng hậu mà ngươi chỉ là Hoàng quý phi!" Mặt mũi nữ nhân quý phái hơi âm lãnh, tư thái quý phái của nàng ta cũng bắt đầu trở nên xốc xếch.
Nữ tử tuyệt mỹ chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu, sau đó lại lạnh nhạt cúi đầu, không quản việc vớ vẩn!
"Ngươi. . . không tôn trọng bề trên!" Tiếng cắn răng nghiến lợi hận không thể lập tức xé nát khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt, trong mắt nữ nhân cao quý bao hàm quá nhiều ai oán.
"Bề trên. . . ngươi đáng sao?" Châm chọc cười một tiếng, ngay lập tức trời đất này như chỉ còn vây quanh nụ cười xinh đẹp này.
"Bổn cung nói cho ngươi biết, nước Khâu Lăng truyền đến tin tức, Chu Tử Ngữ bị con trai bảo bối của ngươi dẫn ra khỏi nước Khâu Lăng, bây giờ Bổn cung ra lệnh ngươi giao người ra! Nếu không. . . đừng trách Bổn cung không nhớ đến tình nghĩa tỷ muội!" Nữ nhân cao quý không giả bộ được nữa, mặt mũi dữ tợn thét chói tai.
Không nhớ tình nghĩa tỷ muội, nữ tử tuyệt mỹ khinh thường cười một tiếng, khi nào ngươi nhớ đến tình nghĩa tỷ muội vậy, với ngươi mà nói, tất cả nữ nhân trong hoàng cung này đều là kẻ địch của ngươi!
Nhưng Mặc nhi lại dám mang Chu Tử Ngữ về, điểm này nàng chưa lường trước được, Mặc nhi không phải loại ngu dốt như vậy, sở dĩ hắn mang Chu Tử Ngữ về, nhất định vì Chu Tử Ngữ ở nước Khâu Lăng bị đối xử không tốt.
Cũng đúng, thái tử nước Khâu Lăng này mang Chu Tử Ngữ đi chính vì trả thù.
Điểm này nàng biết rõ, về phần nữ nhân trước mặt này, nàng cũng biết rõ, nhưng mà với nàng mà nói, nàng chưa bao giờ coi Chu Tử Ngữ là con gái của nàng, Chu Tử Ngữ chỉ là công cụ nàng dùng để lấy lòng nước Khâu Lăng.
"Tùy ngươi, ta không có lời khác, chỉ có một câu. . . Nếu một người ngay cả lương tâm cũng bị mất, chắc chắn người đó không còn là người! Thậm chí ngay cả súc sinh cũng không bằng!" Nữ tử tuyệt mỹ chậm rãi đứng dậy, với nữ nhân đã đánh mất lương tâm trước mặt này, nàng không còn lời nào để nói.
"Ngươi mắng ta!" Mặt mũi vặn vẹo lộ ra oán độc vô tận.
Người nàng yêu sâu đậm lại yêu nữ nhân trước mặt này, dù nàng là hoàng hậu, là nữ nhân có quyền thế nhất trong hậu cung này, nhưng nàng lại không hề vui vẻ.
Mỗi ngày nàng phải tính toán nữ nhân muôn hình muôn vẻ trong hoàng cung, lại chỉ không dám đụng vào nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt này.
Nàng biết rõ nữ nhân này là cấm kỵ trong lòng hắn! Nhưng cũng vì biết mới có thể khổ sở như vậy, rất lâu rồi, nàng đều nghĩ tới đồng quy vu tận (cùng chết) với nữ nhân này, nhưng nàng lại không bỏ được hắn.
"Nếu như không có việc gì, mong ngươi đừng làm phiền ta!" Không tiếp tục để ý tới nữ nhân trước mặt nữa, bước đi của nữ tử tuyệt mỹ hơi lười biếng, nhưng không dừng lại.
Nữ nhân kia, dù có xinh đẹp, tâm kế cũng không sánh nổi nàng, mà hắn cũng chưa từng thích nữ tử này, nên nàng cũng không hề đặt nàng ta ở trong mắt.
"Đứng lại! Hôm nay ta nhất định muốn dạy dỗ ngươi lễ nghi quy củ thật tốt!" Nữ nhân cao quý đã sớm tan biến hết tất cả bình tĩnh, mặt mũi dử tợn lộ ra vẻ ác độc vô tận, là lúc nên đồng quy vu tận sao?
Ngươi đã quan tâm con trai ngươi như thế, vậy thì ta khai đao với con trai ngươi!
Hơi híp cặp mắt, từng chút thu ác độc vào đáy lòng, cuối cùng hai mắt nhắm lại, lúc mở hai mắt ra lần nữa, nữ nhân cao quý khôi phục bình tĩnh ban đầu lần nữa. Nhưng oán độc ở đáy lòng lại thêm mấy phần. . . Nhìn bóng lưng tuyệt mĩ đang rời đi, nhẹ nhàng chậm rãi cười một tiếng.
. . .
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống khiến Tử Lan Thanh toàn thân ngứa ngáy, nàng vẫn hơi híp mắt lại chưa từng thực sự nhắm mắt, vì Ám Bộ mới truyền tin tức đến, âm mưu chính tức đang triển khai từng chút.
Bước đầu tiên chính là đối phó Chu Tử Mặc sao? Muốn thông qua danh kỹ đệ nhất nước Chu khiến Chu Tử Mặc thân bại danh liệt hả?
Nuôi binh nghìn ngày, nữ nhân kia bồi dưỡng danh kỹ đệ nhất như thế, còn không phải là muốn cho danh kỹ kia bắt được lòng của Chu Tử Mặc sao, mà tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia có động lòng với nữ nhân kiều mị như thế hay không?
Mình không nên nhắc nhở, còn nên . . . yên lặng theo dõi biến hóa sao?
Nhưng vì sao, tim của nàng lại phiền não như thế!
Than thở một hơi, d iễnđ ànlê qu yđ ôn Tử Lan Thanh tự giễu cười một tiếng, khi nào thì tiểu quỷ kia lại có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng, mà nàng vẫn còn chưa chuẩn bị với loại cảm giác kia.
Suy nghĩ về đời trước một chút. . . hình như không có người nào có thể đi vào nội tâm của nàng, nàng máu lạnh như một con quái vật.
Nhưng đời này. . .
Đột nhiên, một tiếng ‘vù’ đánh thức suy nghĩ sâu xa trong Tử Lan Thanh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, Tử Lan Thanh hơi híp mắt lại, "Tra được thế nào?"
"Bẩm tiểu chủ tử, Minh Uyển này không phải là người bổn quốc." Giọng nói Đằng Long hơi khổ sở, vì một Chu Tử Mặc mà điều động tất cả người của Ám Bộ đi thăm dò một nữ nhân, chủ tử nhỏ như vậy còn cố chấp hơn Thánh nữ trước kia.
Thân là truyền nhân của Thú Hoàng Ngư Hoàng lại yêu đời sau của Nhân hoàng, quan hệ này. . .
Cũng không biết cuối cùng bọn họ có thể đạt được hạnh phúc hay không, coi như có thể cũng nhất định sẽ cực kỳ khó khăn, mà lúc này hắn chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hi vọng trời cao có thể xem xét tình yêu sâu nặng ở giữa bọn họ mà để bọn họ sống cùng nhau đến đầu bạc răng long.
"Nửa ngày chỉ tra được nàng không phải người của bổn quốc?" Đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt Tử Lan Thanh lộ ra từng tia lệ khí.
Theo lệ khí của Tử Lan Thanh, Đằng Long cảm thấy trái tim mình bị đè nén một trận, loại cảm giác này hắn chỉ cảm giác qua ở trên người Thú Hoàng, mà bây giờ lệ khí trên người tiểu chủ tử lại có thể nặng như vậy.