Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 46: Chương 46: Chương 45: Hai mỹ nhân giao chiến lần đầu tiên!






Tử Lan. . . Giữa chúng ta thật sự còn cách nhau nhiều như vậy sao? Ta đã cố gắng như vậy, nhưng cũng không cam lòng như vậy!

"Nếu như ta nói yêu ngươi, thì vẫn không liên quan đến ta sao?" Tình yêu trên khuôn mặt đó thật dễ thấy, rồi lại tuyệt vọng như vậy, chỉ vì đã biết rõ đáp án của hắn từ sớm.

Trầm mặc, Chu Tử Mặc không mở miệng.

Minh Uyển biết, đây tuyệt đối là không cam chịu, hơn nữa còn là cự tuyệt!

"Ta biết rõ. . . thật ra ở trên thân thể ngươi cũng có huyết mạch Nhân Hoàng, huyết mạch Nhân Hoàng cũng có thể giác tỉnh lúc mười sáu tuổi!" Lời của mỹ nhân nhỏ bé cực kì bình thản, nhưng lại làm cho tâm Chu Tử Mặc rung động.

Trên người của hắn có huyết mạch Nhân Hoàng? Chuyện này. . . Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Vì sao trên người của hắn lại có huyết mạch Nhân Hoàng, chẳng lẽ?

Nhớ đến mẫu thân tuyệt mỹ võ công phi phàm thần bí kia, trong lòng Chu Tử Mặc như sáng tỏ từng đợt, trước kia hắn vẫn không điều tra được thân thế của mẫu phi mình, thì ra là vì mẫu phi hắn có liên quan đến Nhân Hoàng, chỉ không biết rốt cuộc mẫu phi có quan hệ gì với Nhân Hoàng.

Mà nữ nhân thần bí trước mặt này. . . lại có thể biết điểm đó, xem ra nhất định còn có người khác đứng ở sau lưng nàng, nhưng không biết là Thú Hoàng hay Ngư Hoàng hoặc nói không chừng chính là Nhân Hoàng!

"Mẫu phi ngươi là con gái út của Nhân Hoàng, công chúa Bách Hợp." Mỹ nhân kia chỉ nhìn một cái cũng biết tâm tư của hắn, vì vậy giải thích cho hắn.

Công chúa Bách Hợp sao?

Chu Tử Mặc cau mày, vì sao hắn chưa từng nghe nói đến vị công chúa Bách Hợp này?

"Không phải người bình thường có thể biết con gái của Nhân hoàng." Giải thích cho Chu Tử Mặc lần nữa, Minh Uyển đột nhiên cảm thấy hình như nàng hơi bỉ ổi.

Người trước mặt rõ ràng không có cảm giác nào với nàng, nàng còn cứng rắn dán lên trước.

"Ngươi nói cho ta biết những thứ này, là muốn ta giác tỉnh huyết mạch Nhân Hoàng, cuối cùng quên Tử Lan đi! Nhưng. . . Biển cạn đá mòn thiên hoang địa lão (*), chỉ cần ta chưa chết, tuyệt đối sẽ không quên nàng!" Chu Tử Mặc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt Minh Uyển nói từng chữ từng câu.

(*)thời gian dài đăng đẳng; lâu như trời đất.

Tiếng nói giống hệt lời thề như vậy làm lòng của Minh Uyển đau nhói!

Thì ra là. . . hắn biết hết tất cả, rồi lại. . . cũng không biết cái gì!

Biển cạn đá mòn thiên hoang địa lão sao? Cho dù giác tỉnh huyết mạch Nhân Hoàng cũng sẽ không quên sao? Hắn biết hàm nghĩa những lời này sao? Hắn không biết trong trời đất có quy tắc không thể nghịch chuyển sao? Hắn quả thật không biết cái gì cả!

Quay đầu, không nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của Chu Tử Mặc nữa, nhẹ nhàng che lồng ngực của mình, nơi đó rất đau!

"Điều nên nói thì ta đã đã nói xong. d iễ nđ ànl êq úy đô n " Nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống theo khuôn mặt tuyệt mỹ.

Đưa tay, lau sạch nước mắt kỳ ảo ở khóe mắt đi.

Người ta đều nói thực vật không có tình cảm, đó chẳng qua là vì những người đó không hiểu thực vật.

Tình cảm của thực vật còn khắc sâu hơn loài người, một khi yêu sẽ không thể dứt bỏ được!

Chu Tử Mặc nghe xong lời này, không để ý tới người xinh đẹp kia chút nào, trực tiếp một xoay người rời đi khỏi chỗ, điều duy nhất có thể chứng minh hắn đã từng ngồi ở chỗ đó chính là ly nước trà ấm áp.

Minh Uyển chậm rãi xoay người, nhìn nước trà đã bắt đầu nguội lạnh, nước mắt màu xanh lá lưu lại trên mặt thật chói mắt như vậy.

Chu Tử Mặc! Đời này ta nhất định chỉ yêu ngươi, mà ta yêu cũng rất ích kỷ, Huyết Mạch Chi Lực giác tỉnh nhất định sẽ mất đi tất cả trí nhớ, mà Tử Lan của ngươi lại không thể không giác tỉnh, cho nên. . . Mất trí nhớ đối với ngươi mà nói là chuyện chắc chắn!

Đến lúc đó, Tử Lan cũng sẽ giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, các ngươi đều sẽ mất trí nhớ.

Đây là cơ hội duy nhất của ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha, đừng trách ta, thật sự đừng trách ta. . . Chỉ vì ta quá yêu ngươi, yêu đến mức chính ta cũng không biết thì ra mình lại có thể ác độc như vậy.

Thật sự, đừng trách ta. . . Chu Tử Mặc. . .

Đang lúc Minh Uyển tự nói với mình, bên tai của nàng, một mảnh phỉ thúy lục diệp bồng bềnh xuất hiện, tan ra tiến vào nội tâm nàng.

Khẽ nhắm mắt, khi đối thoại của thực vật truyền vào trong nội tâm nàng, lúc mở hai mắt ra lần nữa, đáy mắt Minh Uyển thoáng qua một tia quyết tâm.

Một khi kế hoạch bắt đầu thì không thể dừng lại!

Tử Lan, muốn tới gặp nàng sao? Đúng lúc nàng cũng muốn gặp tiểu nha đầu kia, không gặp nàng ta nhiều năm như vậy nàng thật sự muốn xem nàng ta lột xác như thế nào, mới khiến Chu Tử Mặc không bao giờ có thể quên nàng ta.

"Minh Uyển, có người bên ngoài yêu cầu, có gặp không?" Giọng nói cung kính của ma ma vang lên ở sân nhỏ bên ngoài tiểu viện phi hồng lục liễu.

Thật khó tưởng tượng, Minh Uyển này thân là quan kỹ lại có được đối xử như vậy.

"Gặp!" Minh Uyển giơ tay mảnh thon của nàng lau nước mắt kỳ ảo khác lạ kia, ngay sau đó, nụ cười hoàn mỹ tràn đầy trên mặt của nàng.

Trong kỹ viện Tử Lan không nhìn vào những ánh mắt ngạc nhiên kia, mắt lạnh lẽo nhìn nơi ma ma biến mất, nàng còn chưa biết nữ nhân tên là Minh Uyển kia có nguyện ý gặp nàng hay không, nhưng. . . cho dù nàng ta không muốn, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp để gặp nàng ta!

"Cách cách Tử Lan, Minh Uyển bằng lòng gặp ngài." Giọng nói của ma ma cực kì cung kính, nàng đã từng gặp qua Tử Lan một lần ở phía xa, cho nên biết Tử Lan.

Cũng vì thế nên lúc ãy không nói thân phận người muốn gặp nàng cho Minh Uyển, nếu không lấy tính tình bướng bỉnh của Minh Uyển, không chừng không nể mặt.

Đến lúc đó không chỉ có Minh Uyển đắc tội với cách cách Tử Lan, cả kỹ viện cũng phải bị cách cách Tử Lan phạt tội!

"Đi trước dẫn đường." Tử Lan hơi híp cặp mắt, mặt không đổi sắc nói.

"Xin đi theo lão bộc." Ma ma tự xưng là bộc (=nô tỳ, nô tài), trước mặt của quan lại quyền quý tại đây, đừng bảo để nàng ra vẻ đáng thương, dù giả bộ trong mình có mang thai, nàng đều có thể giả bộ như thật.

Không mở miệng, Tử Lan duy trì thái độ thần bí khó lường. Người nàng vốn nhỏ, nếu vẻ mặt lại cợt nhã thì không chừng sẽ bị người ta coi thành đứa nhóc.

Cho nên nên giả bộ ở lúc nào thì nên giả bộ!

Bước vào tiểu viện xinh đẹp kia, một hương thơm linh động tràn đầy cả chóp mũi Tử Lan, mà từng tiếng tiếng đàn đẹp đẽ cũng liên tục vang vọng.

Một loạt hoa đào bay xuống, một ít chậm rãi đáp ở trên đàn màu xanh nhạt của mỹ nhân nhi.

Tử Lan khẽ cau mày, không phải vì nữ nhân kia xinh đẹp, mà vì bây giờ không phải là lúc hoa đào nở rộ, vậy mà nơi này lại có hoa đào xinh đẹp như vậy.

Mỹ nhân kia không mở miệng, Tử Lan cũng không có ý định nói chuyện. Họ cứ nhìn lẫn nhau như vậy, tia lửa trong mắt hết sức căng thẳng.

Tử Lan khẽ méo miệng, đây chính là tình địch gặp mặt sao? Cảm giác. . . hình như không tồi!

"Này, nữ nhân, ta khuyên ngươi cách xa Chu Tử Mặc một chút!" Cực kì khinh bỉ mở miệng, ánh mắt Tử Lan nhìn quan kỹ kia như đang nhìn một cái cây.

Cũng đúng, nữ nhân trước mặt này vốn là cây!

"Nếu ngươi có lòng tin với hắn, cũng sẽ không xuất hiện tại nơi này." Trả lời theo kiểu ông nói gà bà nói vịt, nhưng Tử Lan lại biết ý tứ nữ nhân này.

"Ta có lòng tin với hắn hay không là việc của ta, ta chỉ biết, rõ ràng hắn nói cho ta biết, chỉ yêu một người là ta, cũng sẽ cưng chiều ta cả đời, vậy ngươi là cái thá gì?" Người nho nhỏ, nhưng lời nói ra lại bá đạo như vậy.

Tóm lại Tử Lan Thanh đã nhận định nam nhân Chu Tử Mặc này, nếu ai dám giành với nàng, đến một người giết một người, đến hai chém hai!

Hiện tại nàng không trực tiếp khai hỏa, chỉ vì thân phận của nữ nhân này rất đặc biệt, nếu không nàng đã sớm bắt nàng ta lại đánh tra khảo.

Dám động tâm Chu Tử Mặc của nàng, thật là không muốn sống yên ổn!

Theo lời của Tử Lan Thanh, tiếng đàn của Minh Uyển bắt đầu mãnh liệt, nàng quan tâm Chu Tử Mặc như vậy, nhưng Chu Tử Mặc lại yêu tiểu nha đầu trước mặt này sâu đậm.

Theo những lời đó của nàng ta, nàng đều tin nhất định Chu Tử Mặc đã nói qua với nàng ấy, mà cũng vì biết rõ những thứ này, tâm mới có thể khó chịu như vậy.

"Tách. . ." Một tiếng, lúc này dây đàn cuối cùng cũng không chịu đựng nổi tiết tấu mạnh mẽ này, ngay lập tức đứt ra.

Dây đàn bắn ra, thân thể của mỹ nhân kia đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào Tử Lan.

"Vậy nói không chừng, ngộ nhỡ hắn không yêu ngươi nữa, còn yêu ta, vậy ngươi nói ta là gì." Trong lời tranh giành lộ ra ghen tức nồng nặc, đối mặt với lời nói mới vừa rồi của Tử Lan, tâm hình lạnh nhạt của nàng như một chút tức giận.

Nghe thấy lời nói tức giận của nữ nhân trước mặt này, trong lòng Tử Lan khinh thường cười một tiếng, nàng là cái khỉ gì, thật sự là tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh!

Chưa nói rằng Chu Tử Mặc căn bản cũng không hề thích nàng, mà dù thích thì Tử Lan cũng có biện pháp đoạt được Chu Tử Mặc từ trong tay của nàng ta.

"Yêu ngươi? Ngươi chưa từng soi gương nhìn bộ dạng xấu xí của ngươi sao, hơn nữa nhìn số tuổi của ngươi, ít nhất cũng là 20 phải không? Thật không biết là ngươi không biết xấu hổ hay không muốn mặt mũi của mình nữa! Bà lão hơn hai mươi tuổi quyến rũ thiếu niên mười lăm tuổi! Không biết xấu hổ!" Đối mặt với nữ nhân dám tranh nam nhân với nàng, Tử Lan Thanh không khách khí chút nào.

Không mắng ra lời ác độc hơn, chính là thấy nữ nhân này không làm ra cử chỉ quá khích, nếu không lời của Tử Lan Thanh tuyệt đối còn phải tà ác thêm mấy phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.