Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 86: Chương 86: Cuộc chiến giữa bốn vị hoàng tử ( ba )




Hắn không biết vì sao trong lòng mình sinh ra dự cảm xấu, hắn chỉ biết hiện tại điều quan trọng nhất chính là giết chết Chu Tử Mặc! Chỉ khi Chu Tử Mặc thật sự chết, hắn mới có thể thở phào một cái.

“Các ngươi có thể đi ra.” Khi những thị vệ kia bắt đầu hành động, Chu Tử Mặc lạnh nhạt mở miệng.

Mà khi hắn mở miệng, những cao thủ núp ở chỗ tối xuất hiện từng người một, mắt lạnh nhìn tất cả những người trước mặt.

Trước khi Tử Lan mất trí nhớ, bọn họ chỉ nghe Tử Lan và Đằng Long ra lệnh, nhưng sau khi Tử Lan mất trí nhớ, bọn họ biết rõ điều mình muốn làm chính là giúp Tử Lan bảo vệ Chu Tử Mặc, không để cho bất kì kẻ nào làm tổn thương Chu Tử Mặc.

Nhưng bây giờ. . .

Lại có người dám đả thương Chu Tử Mặc, điều này là tổn thương trí mạng với tất cả thành viên Ám Dạ! Cho nên hủy diệt kẻ địch thủ hộ Chu Tử Mặc là mục đích chung của bọn họ!

“Đừng tưởng rằng dựa vào mấy nhân sĩ giang hồ mà có thể thắng, Chu Tử Mặc, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết nhất định ngươi là kẻ thua cuộc!” Chu Tử Lâm cắn răng nghiến lợi, Chu Tử Mặc càng bình thản, hắn lại càng nóng lòng.

Giống như người thua cuộc không phải là Chu Tử Mặc, mà là hắn!

Nhưng rõ ràng hắn đã đứng ở cửa lớn của thành công, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy là có thể đi vào điện đường thắng lợi.

“Ai thua ai thắng đều không quan trọng, quan trọng là khi ngươi có quyết tâm phải giết ta thì ngươi chính là người chết.” Chu Tử Mặc lạnh nhạt mở miệng lần nữa, cũng quay đầu không nhìn tới gương mặt dữ tợn của Chu Tử Lâm.

Hắn đã cho hắn ta cơ hội, chỉ cần Chu Tử Lâm không phải thực sự muốn giết hắn, hắn hoàn toàn có thể cho hắn ta một con đường sống, bởi vì dù sao bọn họ cũng là huynh đệ ruột, nhưng. . .

Cơ hội cuối cùng này bị Chu Tử Lâm thẳng tay phủi đi, vì vậy Chu Tử Mặc biết, Chu Tử Lâm không thể sống.

“Động thủ, các ngươi động thủ cho ta!” Chu Tử Lâm điên cuồng hét to.

Khi hắn ra hiệu, những thị vệ kia cũng bắt đầu phóng tới Chu Tử Mặc, nhưng lúc đáng đi đến nửa đường đã bị thành viên Ám Dạ đánh chặn đường. Ngay lập tức, điện đường trang nghiêm tràn đầy mùi máu tươi vô tận.

Trong nháy mắt ngắn ngủn, những thị vệ xông về phía Chu Tử Mặc bị tiêu diệt sạch sẽ, mà thành viên Ám Dạ không có một người nào bị thương.

“Tại sao. . . Tại sao lại có thể như vậy?” Chu Tử Lâm ngốc lăng nhìn tất cả trước mặt, khi hắn cuối cùng cũng phản ứng lại, rốt cuộc không nhịn được nữa mà ngồi phịch tại chỗ.

Cuối cùng hắn vẫn thua!

Bại bởi Chu Tử Mặc không có một phần thắng!

“Chu Tử Mặc, ngươi đừng tự mãn! Ta cho ngươi biết, có một dị năng giả huyết mạch muốn mạng của ngươi, ngươi cũng sẽ chết! Cũng sẽ chết!” Chu Tử Lâm giống như như kẻ điên la hét điên cuồng.

Bây giờ hắn đã đến điểm giới hạn của một tên điên, chỉ kém một chút nữa sẽ hoàn toàn điên mất.

“Ta chết hay không đã là chuyện sau này, mà bây giờ. . . Ngươi phải chết!” Chu Tử Mặc lạnh lùng nhìn Chu Tử Lâm, nếu như có thể, hắn thật sự không muốn giết chết Chu Tử Lâm, bởi vì dù sao bọn họ cũng là huynh đệ ruột, nhưng ngay từ khi Chu Tử Lâm muốn giết chết hắn, bọn họ đã không còn là huynh đệ ruột, mà là kẻ thù!

Cho nên, Chu Tử Lâm phải chết!

“Chu Tử Mặc, chúng ta là huynh đệ ruột, chẳng lẽ ngươi muốn giết ta?” Từ từ bình tĩnh lại, trong mắt Chu Tử Lâm xuất hiện là khát vọng sống, hắn thừa nhận mình rất sợ chết.

Trước kia, luôn cho rằng lúc mình đối mặt với cái chết sẽ không ngoảnh mặt lại nhìn, nhưng bây giờ. . .

Thì ra là trong mỗi người đều có khát vọng sống!

“Vừa nãy ngươi có coi ta như huynh đệ ruột sao?” Nhìn gương mặt giống mình đến mấy phần trước mặt, Chu Tử Mặc khẽ cau mày, tại sao không coi mình là huynh đệ ruột, thì mình cần gì phải coi hắn như huynh đệ.

Ở thế giới này giữa bọn họ chỉ có thể có một người sống! Mà người đó chính là hắn Chu Tử Mặc!

“Ngươi nhất định sẽ giết ta?” Giọng của Chu Tử Lâm lại mơ lung một lần nữa, đáy mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng. Hắn biết hôm nay mình trốn không thoát kết cục phải chết!

“Ừ.” Không muốn nhìn gương mặt đó nữa, Chu Tử Mặc xoay người phẩy tay, hắn không muốn tận mắt nhìn thấy Chu Tử Lâm chết.

“Chu Tử Mặc, ta hận ngươi, cho dù ta chết cũng phải nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi và Tử Lan không thể. . .” Tiếng nói vội vàng mà phẫn nộ của Chu Tử Lâm hoàn toàn dừng lại, vì cái đao lạnh lẽo kia đã đâm vào trái tim của hắn.

Chu Tử Lâm chậm rãi ngã xuống đất, trong mắt vẫn còn căm hận.

“Tiên hoàng có mật chiếu, ngôi vị hoàng đế truyền cho Tam hoàng tử, Chu Tử Thành!” Đạp lên máu tươi, vẻ mặt Chu Tử Mặc lạnh nhạt đi từng bước từng bước ra phía ngoài hoàng cung, ngay khi đi tới của, tiếng nói có hơi trầm muộn đột nhiên vang lên.

Bị một màn trước mắt kích thích vẫn chưa lấy lại tinh thần, sau khi Chu Tử Phong nghe được tiếng của Chu Tử Mặc, có chút kinh hoảng quát, “Ngươi không thể như vậy! Hoàng thượng vốn không truyền chỉ, ngươi. . .”

“Ngươi cũng muốn đi cùng Chu Tử Lâm đến thế giới kia?” Quay đầu, lạnh lùng nhìn Chu Tử Phong, giọng của Chu Tử Mặc tràn đầy chết chóc. Chu Tử Phong hít vào một hơi, lúc này Chu Tử Mặc nhìn qua giống như ác ma địa ngục vậy.

Nhìn thấy Chu Tử Phong đã bị dọa sợ, Chu Tử Mặc hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Lần này, Chu Tử Phong không dám mở miệng, ngôi vị hoàng đế đã định ra, ai cũng không thể thay đổi nữa!

Khi Chu Tử Thành nhận được tin tức này thì hắn đang nghỉ ngơi hưởng thụ dưới ánh mặt trời, tin tức khiếp sợ đột nhiên xuất hiện bên tai, khiến Chu Tử Thành hít vào một hơi thiếu chút nữa bị hù chết.

“Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?” Chu Tử Thành khiếp sợ nhìn thân tín truyền tin tức trước mặt, nếu người trước mặt không phải là người hắn tự bồi dưỡng ra, hắn thậm chí còn hoài nghi là có người muốn mưu hại tính mạng của hắn.

“Thật thật, tiểu chủ tử của ta, chính miệng Tứ hoàng tử nói ra chiếu thư, nói ngài mới là người thừa kế ngôi vị hoàng đế.” Khuôn mặt nam nhân đỏ lên, vốn tưởng rằng Tam hoàng tử vốn không thể lên ngôi vị hoàng đế này, nhưng hắn không ngờ cuối cùng lại có thể diễn biến như thế.

Điều này đối với những thân tín như Tam hoàng tử mà nói, như là bánh thịt ở trên trời rơi xuống.

“Tứ đệ tự hạ một cái chiếu thư sao?” Hai mắt Chu Tử Thành nhắm lại, trong đầu hiện lên dung nhan lạnh nhạt của Chu Tử Mặc. Khi mở hai mắt ra lần nữa, hắn thoáng qua một nụ cười khổ, “Chu Tử Mặc a Chu Tử Mặc, rốt cuộc ta nên nói ngươi như thế nào đây?”

“Ngươi đi xuống trước đi, ta đi vương phủ một chuyến.” Ở cả nước Chu, chỉ có mỗi Chu Tử Mặc được phong vương, cho nên vương phủ dĩ nhiên chính là nhà của Chu Tử Mặc.

. . . . . .

“Vương Gia, Tam hoàng tử tới.” Mới vừa trở lại vương phủ một lát, Tiểu Tam đã vào nhà bẩm báo, mà lúc này Chu Tử Mặc đang dịu dàng đút cơm cho Tử Lan.

Gần đây tiểu nữ nhân này không chỉ kén ăn, thậm chí còn thích ăn thịt. Nếu là trong thức ăn không thịt hoặc là mình không cho nàng ăn cơm, nàng sẽ không ăn!

Cũng không biết do ai dưỡng thành tật xấu.

“Nhanh như vậy đã tới rồi sao?” Chu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn phòng tiếp khách một cái, sau đó vùi đầu lần nữa, “Để cho hắn chờ một lát, ta cho Tử Lan ăn xong đã rồi đi.”

Với thân phận bây giờ của Chu Tử Thành, hắn đã là Hoàng đế nước Chu. Đi vương phủ bái kiến một Vương Gia, Vương Gia này đáng lý phải nhanh chóng ra ngoài cung nghênh, nhưng Chu Tử Mặc không chỉ không nhanh chóng tiến đến, mà vốn dĩ hắn để Chu Tử Thành chờ là vì hắn muốn đút một tiểu nha đầu ăn cơm.

Điều này nếu để cho người cả nước Chu biết, không biết tức chết bao nhiêu người.

“Vâng.” Tin tức của Tiểu Tam không linh thông, còn không biết lúc này Chu Tử Thành đã không phải là Tam hoàng tử như ngày trước, mà là hoàng thượng, cho nên đối mặt với phản ứng của Chu Tử Mặc cũng như chuyện đương nhiên.

Chờ cho tiểu nhân không nghe lời này ăn xong, đã qua nửa canh giờ, lúc này Chu Tử Mặc mới ôm lấy tiểu nữ nhân này đi về phía phòng tiếp khách.

Đã uống hết 3 cốc nước trà, mà Chu Tử Thành vẫn cực kì có kiên nhẫn ngồi tại chỗ, không có lộ ra vẻ không nhịn được.

“Ngươi đã đến rồi.” Câu hỏi rất lạnh nhạt, ánh mắt Chu Tử Mặc vẫn tập trung ở Tử Lan trong ngực.

“Ta đã tới.” Cũng là đáp lại lạnh nhạt, Chu Tử Thành nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của Chu Tử Mặc, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh thiếu nữ tóc vàng mắt xanh kia.

“Bây giờ ngươi đã là hoàng thượng nước Chu, không có việc gì thì không cần phải xem xét trước.” Cuối cùng Chu Tử Mặc cũng dời ánh mắt của mình từ trên người Tử Lan đi, ánh mắt nhìn về Chu Tử Thành tràn đầy khẳng định.

Hắn ta là hoàng thượng hắn tự mình tuyển chọn, hắn tin tưởng hắn có thể làm tốt!

“Tại sao lại chọn ta?” Chu Tử Thành hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng, huynh đệ có ba người, dù Chu Tử Mặc không muốn làm hoàng thượng, nhưng vì sao phải lựa chọn hắn?

Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn không phải rất tốt.

“Ngươi hẳn đã biết đáp án.” Ánh mắt Chu Tử Mặc nhìn Chu Tử Thành tràn đầy một sức mạnh xa lạ.

“Ta đã biết sao?” Cau mày, Chu Tử Thành có hơi không rõ lời nói của Chu Tử Mặc, nhưng một lát sau hắn đã hiểu, “Ta cảm thấy chỉ dựa vào điểm này hoàn toàn không thể chứng minh ta có thể là một hoàng thượng tốt.” Chu Tử Thành mở miệng.

“Ta biết.” Lại tập chung toàn bộ ánh mắt tập trung ở trên người Tử Lan trong ngực lần nữa, lúc này tiểu nữ nhân đang hưng phấn đùa bỡn áo của hắn.

“Vậy vì sao ngươi còn để lại ngôi vị hoàng đế này cho ta?” Chu Tử Thành phát hiện mình càng ngày càng không hiểu ý của Chu Tử Mặc.

“Cho dù bây giờ ngươi không phải là một hoàng thượng tốt, nhưng ngươi nhất định sẽ phải trở thành hoàng thượng tốt, bởi vì ngươi là một nam tử hán bằng xương thịt.” Chu Tử Mặc nói ra ý kiến của mình, trên mặt hắn tràn ngập tin tưởng.

Hắn tin chắc lựa chọn của mình!

“Ha ha ha. . . Ta thích đáp án của ngươi, ngươi yên tâm, có lẽ ta không thể trở thành một đời minh quân khiến nước Chu phồn thịnh hơn, nhưng ta sẽ bảo vệ thổ địa nước Chu bây giờ, sẽ bảo vệ nhân dân nước Chu bây giờ hạnh phúc!” Trong tiếng nói của Chu Tử Thành tràn ngập kiên nghị.

Vì vậy Chu Tử Mặc biết, lựa chọn của mình đúng.

“Không có việc gì thì đừng tới phiền ta.” Chu Tử Mặc hạ lệnh đuổi khách, “Còn nữa, từ nay về sau ta sẽ không lâm triều.” Lại mở miệng một lần nữa, Chu Tử Mặc hoàn toàn là hạ giọng ra lệnh, mà Chu Tử Thành chỉ cười. Bởi vì hắn biết Chu Tử Mặc luôn chỉ có biểu cảm này.

“Ừ.” Đồng ý, Chu nước sẽ không bởi vì một vương gia không thượng triều mà không vận chuyển.

“Không cần cho Chu Tử Phong bất kỳ chức vị gì, để cho hắn quy ẩn điền viên.” Đi tới cửa, Chu Tử Mặc đột nhiên ngừng chân, mở miệng lần nữa. Sau khi nói xong câu đó rốt cuộc xoay người rời đi, không có một dấu hiệu quay đầu nào.

Chu Tử Thành vẫn nhìn bóng dáng Chu Tử Mặc rời đi cho đến khi không nhìn thấy nữa.

“Tứ đệ, người khác đều nói ngươi là người vô tình nhất trong bốn huynh đệ chúng ta, nhưng. . . Ngươi mới là người có tình nhất trong bốn huynh đệ. Ta tự nhận là hữu tình hoàn toàn kém ngươi!” Chu Tử Thành tự lẩm bẩm sau khi Chu Tử Mặc rời đi.

Khi một chữ cuối cùng phát ra, dứt khoát rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.