Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 7: Chương 7: Đi chăm sóc ‘ người điên’




"Hừ! Cái này của lão nương muốn bao nhiêu đồ chơi kia của ngươi thì có bấy nhiêu!" Tử Lan Thanh tức giận quát lên với tiểu quỷ mao đầu, sau khi gào xong nàng ngây người ra, từ lúc nào nàng lại trở nên như vậy chứ?

Thì ra nàng chính là một con sâu háo sắc.

"Có ý gì?" Tiểu quỷ nghi hoặc nhìn bị cái kia của đứa bé vừa bị mình bóc ra, sao hắn không thể hiểu ý nghĩa trong lời nói của nàng chứ?

"Có đồ kia ngươi muốn bao nhiêu tiểu kê kê thì có bấy nhiêu tiểu kê kê sao?" Tiểu quỷ mao đầu tiếp tục hỏi.

Tử Lan Thanh nghe được câu hỏi của hắn tí nữa không thở nổi, nhưng mặt tên tiểu quỷ này vẫn rất thuần khiết. Cũng đúng, tiểu quỷ này chỉ có bảy tuổi, đứa trẻ bảy tuổi thì có thể biết cái gì chứ.

"Thật ra thì. . . về cái vấn đề này, ngươi có thể đi hỏi sư phụ ngươi, cái người xấu xí tới hôm nay đó, có lẽ hắn sẽ nói cho ngươi." Nhãn châu Tử Lan Thanh chuyển động, một mưu kế xuất hiện.

Ha ha ha. . .

Để tiểu quỷ này đi hỏi sư phụ mới phát điên của hắn, nhất định rất thú vị nha.

Chỉ hy vọng tiểu quỷ này không bị cái tên sư phụ điên khùng kia giết chết lúc đang nóng giận, vậy nửa đời sau của hắn, hắc hắc hắc. . . chỉ có thể làm thái giám rồi !

"Nói cũng đúng nhưng bây giờ hắc hắc. . . có thể cho ta sờ một cái không?" Tiểu quỷ kia hưng phấn hỏi, hắn rất hứng thú với những thứ không biết.

Tử Lan Thanh nghe xong ngay lập tức trợn tròn mắt.

Sờ. . .

Tiểu quỷ này vừa nói là hắn muốn sờ một cái?

Mẹ kiếp! Chỗ đó của nữ nhân sao có thể tùy tiện cho nam nhân sờ, tiểu quỷ này lại dám nói như vậy!

"Không được, tuyệt đối không được, chỉ lão công mới có thể sờ chỗ đó." Tử Lan Thanh lớn tiếng quát tiểu quỷ kia, nhưng âm thanh của nàng thực sự quá với non nớt, nên không có tí cảm giác uy hiếp nào, ngược lại cảm thấy. . . rất đáng yêu.

"Lão công là thứ gì?" Tiểu quỷ kia vừa nói vừa tiến đến nơi có cấu tạo khác hắn trên người Tử Lan Thanh.

"Lão công không phải đồ, lão công là tướng công. . . Ngươi cút cho lão nương!" Tử Lan Thanh lo lắng giải thích, nhưng nhìn thấy tiểu quỷ này không nghe nàng lời của nàng chút nào mà bàn tay cách chỗ kia của nàng càng lúc càng gần.

Rốt cuộc không nhịn được nữa điên cuồng la hét .

Bây giờ nàng rất muốn hung hăng cắn tiểu tử này, nhưng . . . nàng không có hàm răng!

"Thì ra lão công chính là tướng công, không sao sau này ta cưới ngươi là được." Tiểu quỷ kia tùy tiện nói.

"Ngươi. . . Ngươi là phụ thân của ta, không thể lấy ta! Chẳng lẽ ngươi muốn loạn luân sao?" Tử Lan Thanh thật sự rất hận, hận tại sao hắn lại ‘ thuần khiết ’như vậy, ‘ thuần khiết ’ đến mức nàng muốn đập đầu mà chết.

Nói chuyện với tiểu quỷ này nàng ít nhất chết sớm hai mươi năm.

"Đúng nha, phụ thân không thể cưới con gái của mình." Đầu nhỏ của quỷ chau mày lại, thu cánh tay nhỏ bé của mình nói lại rất nghiêm túc.

Tử Lan Thanh nghe hắn nói nhìn bàn tay nhỏ bé của hắn đã thu lại, thở phào nhẹ nhõm, thật may là….

Mà nàng vừa mới nói ở trong lòng hai chữ ‘ thật may là ’, tiểu quỷ mao đầu kia lại mở miệng một lần nữa, "Nhưng ngươi cũng không phải nữ nhi ruột thịt của ta, vì vậy. . . Hắc hắc, cưới ngươi cũng không ghê gớm gì."

Vì vậy, nhân lúc Tử Lan Thanh buông lỏng cảnh giác bàn tay nhỏ bé của tiểu quỷ nhanh chóng đưa ra ngoài lần nữa.

Ngay lập tức trong phòng truyền ra tiếng la hét điên cuồng như giết heo.

. . .

Tin nam tử xinh đẹp điên rồi tin tức truyền vào tai Tử Lan Thanh, nàng vẫ đang điên cuồng la hét, cứ từng đợt nối tiếp nhau, tiếng la hét điên cuồng này chưa từng đứt đoạn trong một canh giờ làm bà vú hoảng hốt.

Thậm chí còn cho người làm đi mời thái y trong cung.

Bây giờ giọng nói của Tử Lan Thanh đã khàn khàn nhưng nàng vẫn điên cuồng la.

"Rốt cuộc người đã làm gì đứa bé?" Bây giờ bá vú không còn để ý tới cái thân phận chủ tớ gì nữa, nghiêm nghị hỏi.

Lần đầu tiên bị bà vú đối đãi hung ác như vậy, tiểu quỷ mao đầu vội đứng thẳng lên, không phải hắn chỉ sờ soạng chỗ đó một cái thôi sao? Có gì ghê gớm mà phải kêu như quỷ kêu vậy chứ?

"Nói! Không nói thì ra ngoài phạt quỳ!" Bà vú hung dữ khiến cả người tiểu quỷ mao đầu run lên.

Hắn bị phạt quỳ ở bên ngoài, sau đó bị tất cả người làm nhìn thấy, cái này còn muốn hắn sống hay không. Dứt khoát một đao đánh chết hắn còn sảng khoái hơn đó!

"Ta. . . Ta muốn tắm cho nó, vì vậy ta cởi quần áo của nàng rồi…sau đó không cẩn thận đụng vào chỗ đi tiểu của nàng một chút. Rồi nàng cứ la hét điên cuồng như vậy." Tiểu quỷ kia vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé.

Hình như hắn đâu có phạm lỗi gì đâu chứ?

"Nơi đó của con gái là nơi người có thể tùy tiện động vào sao?" Bà vú chỉ vào tiểu quỷ, cả ngón tay không ngừng run rẩy.

"Vì nơi đó của nàng khác ta cho nên….cho nên ta mới tò mò." Tiểu quỷ hít hít cái mũi nhỏ của mình, dù sao đi nữa hắn đâu có sao, đại nhân đã nói cho hắn biết chỗ kia của con gái không được sờ đâu chứ.

Hơn nữa vừa nãy đứa bé này không muốn hắn sờ, mà nàng càng không muốn cho hắn sờ, hắn lại càng muốn sờ.

"Người. . ." Lúc này bà vú cũng không biết nên nói cái gì nữa, tiểu vương gia còn nhỏ, nếu có nói cho hắn biết thì hắn cũng không hiểu, hơn nữa nói những chuyện này ra khỏi miệng cũng rất ngại ngùng.

Không nghe thấy tiếng mắng của bà vú nữa, tiểu quỷ nhẹ nhàng thở ra.

Trừ tiếng con nhóc kia thét chói tai trong phòng thì không còn âm thanh khác nữa.

Đến lúc ngự y đi đến, giọng nói của Tử Lan Thanh đã hoàn toàn khản giọng, nhưng nàng vẫn dùng âm thanh khàn khàn gầm to. Rõ ràng lần đả kích này thật quá lớn với nàng!

Cho Tử Lan Thanh uống thuốc mê, để nàng tạm thời ngủ mê man, tiếng kêu khàn khàn mới chịu dừng lại.

"Ngự y, sau khi đứa bé tỉnh lại có la hét tiếp không?" Bà vú lo lắng nhìn Tử Lan Thanh, sau đó khẩn trương hỏi.

"Có lẽ có, nhưng cũng có thể không. Đứa bé này chắc bị cái gì kích thích quá, mới kêu loạn như vậy, nếu sau khi tỉnh lại nàng quên mất sự kiện kia, thì sẽ không kêu nữa. Nhưng nếu nàng không quên, nhất định sẽ kêu loạn lần nữa." Ngự y phân tích nói.

Nếu bây giờ Tử Lan Thanh thấy hắn nói chuyện, nhất định sẽ mắng to hai chữ, ‘ nói nhảm! ’

Ngự y này nói một chuỗi dài như vậy cũng như không nói gì.

"Vậy nếu nàng kêu loạn nữa, thì làm như thế nào?" Bà vú lo lắng hỏi, nếu như đứa bé cứ hét lên đến tê tâm liệt phổi* như vậy, nhất định sẽ thương tổn đến cổ họng. Không chừng hiện tại đã thương tổn tới giọng nói của nàng rồi, nên âm thanh mới có thể khàn khàn như thế.

* Theo baidu ca ca: Mô tả một cái gì đó vô cùng buồn khổ. Đôi khi nó làm cho đau đớn cùng cực.

Nếu như đứa bé vì vậy mà bị câm. . .

Nghĩ tới khả năng này, bà vú giật mình trợn mắt nhìn vẻ mặt vô tội của tiểu vương gia.

Đều do tiểu tử kia làm hại, nếu đứa bé này thật sự xuất hiện điều ngoài ý muốn, thì nàng làm sao hoàn thành giao phó của nương nương, hơn nữa đứa bé còn nhỏ như vậy, nếu đả thương giọng nói thì về sau nàng lập gia đình kiểu gì?

"Nếu tỉnh lại nàng còn la hét nữa, thì cũng chỉ còn cách cho nàng uống thuốc mê. Nhưng thuốc mê rất có hại với trẻ nhỏ nên tốt nhất đừng dùng nhiều." Ngự y lại nói nhảm lần nữa.

Nghe hắn nói nhảm xong, bà vú cũng không nhịn được nữa.

"Ngài có thể nói rõ một chút chúng tôi phải làm như thế nào!" Bà vú cau mày hỏi.

"Cái này sao. . . các ngươi tự suy nghĩ đi." Ngự y bỏ lại những lời này, trực tiếp đi. Bà vú và tiểu vương gia sửng sốt, ngự y trong cung đều chữa bệnh như vậy? Trước kia bọn họ chưa từng thấy qua nha!

Nhưng bây giờ không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước, nghĩ đến đây, bà vú lại nhìn sâu vào tiểu quỷ mao đầu lần nữa, làm cho tiểu quỷ nào đó nhanh chóng rụt cổ lại.

Sau đó không ngừng tự an ủi mình, không có việc gì, nhất định không có chuyện gì mà.

"Nghe nói hôm nay sau khi sư phụ người hồi cung thì điên rồi, ngươi đi xem một chút." Giọng nói của bà vú hơi lạnh.

"Hiện tại?" Tiểu quỷ kia nhìn màn đêm đen mù, hoảng sợ hỏi, hắn không nghe lầm chứ!

"Ừ, hiện tại! Hiện tại sư phụ người điên rồi, là một đệ tử người nên đứng bên giường chăm sóc hắn thật tốt." Bà vú nói nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cái miệng nhỏ nhắn của tiểu quỷ kia không nhịn được mà kéo ra.

Để một đứa trẻ mấy tuổi như hắn, nửa đêm canh ba đi chăm sóc một người điên!

Một tiểu quỷ nào đó cảm thấy, một là hắn điên rồi, hoặc là bà vú điên rồi, mà bây giờ bọn họ đều không điên khùng, như vậy chỉ có bà vú muốn báo thù cho đứa trẻ kia thôi.

Cho nên mới đẩy mình ra ngoài.

"Bà vú, người cam lòng sao?" Tiểu quỷ giương mắt nhìn bà vú, hi vọng nàng có thể thu hồi ‘ nhiệm vụ ’ này.

Nhưng là. . .

"Đi ngay bây giờ, để nô tì cho người chuẩn bị kiệu." Bà vú nói xong lập tức phân phó tỳ nữ với người làm. Vì vậy, sau khi cỗ kiệu chuẩn bị xong, tiểu quỷ kia khổ sở bước lên đi chăm sóc 'người điên'.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.