Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 2: Chương 2: Đứa trẻ yêu quái.




Có một bi kịch, đó là một lão đại hắc đạo không biết vì sao mình trở thành một đứa bé, hơn nữa sau này Tử Lan Thanh mới biết, lúc ấy tiểu quỷ kia chỉ có bảy tuổi!

Một tháng sau.

"Cách cách, bú sữa thôi." Bà vú ôm lấy Tử Lan Thanh béo ụt ịt, từ ái nói, vừa nói vừa cởi vạt áo xuống, vì vậy cúp D lại xuất hiện trước mặt Tử Lan Thanh một lần nữa.

Đắc ý nhìn bộ mặt hâm mộ, không, phải nói là ghen tỵ của tiểu quỷ, Tử Lan Thanh ngậm một nụ hoa bắt đầu liều mạng hút.

Mùi vị này, thật là tươi đẹp.

"Bà vú, lúc nào nó mới ngừng hút!" Tiểu quỷ nhìn Tử Lan Thanh vừa ăn sữa vừa dương dương đắc ý nhìn hắn, hơi tức giận hỏi, tại sao bây giờ tiểu quỷ kia còn có thể bú sữa mẹ!

Nàng đã ăn hơn một tháng, mà hắn cũng thấy thèm hơn một tháng.

Nhưng bà vú nói đứa trẻ mới bú sữa mẹ, vì vậy để chứng minh mình đã lớn lên, hắn mới không tranh giành với nữ nhi của mình.

"Bây giờ cách cách còn nhỏ, tất nhiên là phải bú sữa mẹ." Bà vú ôn hòa nói, cứ một câu nói như vậy, khiến tính bướng bỉnh của tiểu quỷ kia lập tức biến mất không còn một mống, vì vậy Tử Lan Thanh vui vẻ, bắt đầu cười khúc khích"ha ha ha".

Thậm chí ngay cả sữa cũng theo mép cái miệng nhỏ nhắn của cô chảy xuống, nhưng cô không quan tâm, vì sẽ có người lau sạch sẽ giúp cô.

Bà vú tỉ mỉ lau khóe miệng đang chảy ra sữa của Tử Lan Thanh, ánh mắt từ ái này cùng với động tác ôn nhu rơi vào trong mắt một tiểu quỷ, khiến tiểu quỷ kia vừa thở bình thường lại tức giận một lần nữa.

Mẹ nó, đứa trẻ này lại còn dám lãng phí!

"Nhưng ta cũng muốn ăn!" Tiểu quỷ bắt đầu kêu gào.

Nghe được lời nói của tiểu quỷ kia, nhìn hắn vì muốn ăn mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Tử Lan Thanh cười càng vui hơn, mà chân tay mập mạp của nàng cũng bắt đầu múa loạn.

Hệt như một con rùa đen nhỏ không thể vươn mình.

"Người đã trưởng thành, không thể ăn nữa! Nhìn xem, con gái người còn ở đây sẽ cười đó." Bà vú nói một câu, khiến Tử Lan Thanh đang lúc cười vui, trong miệng lấp kín thiếu chút nữa bị sặc.

Cười nhạo cha mình muốn ăn mà không được ăn, cảm giác này. . . Tại sao lại khổ sở như vậy!

"Nhưng. . . Nhưng. . ." Một tiểu quỷ loay hoay tại chỗ, hắn thật muốn ăn, nhưng lại không muốn làm cho bà vú cảm thấy hắn còn là một đứa bé. Hắn đã bảy tuổi rồi, đã trưởng thành!

"Không có nhưng gì cả, người cũng không muốn lần sau lúc nô tì vào cung nói cho mẫu phi người biết chứ, người vẫn tranh ăn với tiểu Cách Cách sao?" Bà vú kéo quần áo của mình lại, che dòng sữa tươi đẹp đi.

Thật ra thì Tử Lan Thanh chưa ăn no, nhưng có trò hay để nhìn, dù chỉ chứa nửa bụng sữa nàng cũng vui.

"Không ăn thì không ăn, có gì đặc biệt hơn người chứ!" Tiểu quỷ trừng mắt hung ác liếc Tử Lan Thanh, sau đó thở phì phò chạy ra ngoài. Tử Lan Thanh sững sờ, chuyện này có cái lông nào liên quan đến nàng? Tại sao mỗi lần chịu hậu quả luôn là nàng?

Còn chưa rối rắm được một lát, Tử Lan Thanh mệt nhọc, làm đứa trẻ cũng có chỗ tốt, ăn nghỉ rồi ăn, Tử Lan Thanh sắp hoàn toàn yêu loại cảm giác này, nếu như không có tiểu vương gia kia bất cứ lúc nào cũng chạy tới ‘ giày xéo ’ cô, vậy thì cô càng mỹ mãn!

Chỉ là loại ý nghĩ này của Tử Lan Thanh căn bản không thể thực hiện, bởi vì. . .

Mới mơ mơ màng màng ngủ, Tử Lan Thanh cảm thấy một bàn tay không ngừng nắm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, mặc dù lực độ rất nhẹ, nhưng vẫn ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng, vì vậy Tử Lan Thanh tức giận mở đôi mắt ti hí của mình ra.

Hiện tại mắt nàng quả thật quá nhỏ.

Chủ yếu là thịt hai bên mắt đẩy lên, làm đôi mắt vốn dĩ không lớn của cô

càng nhỏ hơn rồi.

Mặc dù nàng còn không biết bây giờ mình bao nhiêu cân, nhưng Tử Lan Thanh lại dám khẳng định, chắc chắn cô nặng hơn mấy lần so với lúc được ôm về.

"Ha ha ha. . . Ngươi đã tỉnh, khóc cho bổn vương nhìn xem nào." Tiểu quỷ nào đó hưng phấn nhìn Tử Lan Thanh tròn trịa đang giương đôi mắt nhỏ nhìn thủ phạm là hắn chằm chằm, cực kì vui vẻ nói.

Mà hắn đang vuốt ve mặt Tử Lan Thanh bàn tay nhỏ bé càng lúc càng dùng sức .

Ý đồ của hắn rất rõ ràng, chính là phải làm cho đứa bé khả ái này khóc, hắn chỉ thích nhìn nàng khóc, nàng vừa khóc hắn sẽ vui vẻ, nhưng mà đứa trẻ này ở tình huống bình thường đều không khóc, hơn nữa có khóc cũng chỉ gào lên mấy tiếng như vậy, cho nên hắn không hài lòng.

Phải biết, khi còn bé hắn vô cùng thích khóc , vậy mà đứa trẻ này lại không khóc, mỗi lần hắn bướng bỉnh, bà vú đều nói, "Người xem tiểu Cách Cách rất hiểu chuyện, lại không khóc, không làm khó! Nhìn dáng vẻ người xem, không ngoan tí nào!"

Tiểu Cách Cách! Tiểu Cách Cách! Mỗi lần đều là tiểu Cách Cách! Phải biết, hắn là cha nàng, tại sao bà vú có thể xem nàng như tấm gương của hắn chứ!

Tử Lan Thanh bị tiểu quỷ này bóp đau, hơn nữa vì mới tỉnh ngủ, cho nên mơ mơ màng màng, há miệng liền mắng , "Ngu ngốc, cút ngay cho lão nương!"

Một câu nói, khiến tiểu quỷ kia hoàn toàn sửng sờ tại chỗ, một lát sau tiểu quỷ kia mới phản ứng được, lập tức hét to một tiếng chạy đi ra ngoài, hình như vừa chạy vừa khóc.

Trong miệng không ngừng kêu cái gì ‘ quỷ a quỷ ’ .

Vì tiểu quỷ kia kêu to, cuối cùng Tử Lan Thanh từ trạng thái mơ hồ tỉnh táo lại, vì vậy kêu lên một tiếng trong lòng, "Hỏng bét!" Hiện tại nàng nhiều lắm là chỉ hơn hai tháng, con nít hai tháng có thể mở miệng nói chuyện? Cái này quả thật là đủ quỷ dị!

"Tiểu vương Gia, tiểu Cách Cách làm sao, trước tiên người đừng khóc, để bà vú đi nhìn một chút." Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của bà vú còn kèm theo tiếng khóc của quỷ nhát gan kia.

Nhãn châu Tử Lan Thanh chuyển động có kế sách hay. Vì vậy trực tiếp nhắm hai mắt lại, kế sách của cô đương nhiên là giả bộ ngủ.

Cảm thấy một làn gió thơm bay tới, Tử Lan Thanh bị ôm vào một lồng ngực dịu dàng, sau đó được bế đi ra. Thì ra tiểu quỷ kia bị sợ nên không dám đi vào, cho nên bà vú chỉ có thể bế cô ra ngoài.

"Tiểu vương gia, vừa nãy người có nghe lầm hay không, hiện tại tiểu Cách Cách ngủ ngon như vậy, làm sao có thể mắng người. Vả lại mới sinh tiểu Cách Cách nhiều lắm là hai tháng, làm sao có thể mở miệng nói chuyện." Giọng bà vú hơi oán giận.

Tử Lan thanh ở bà vú trong ngực cười trộm, xem ra bà vú đứng về phía nàng .

"Nhưng. . ."

"Tiểu vương gia, có mấy lời không thể nói lung tung, nếu không người ngoài sẽ cho rằng tiểu Cách Cách là yêu quái." Bà vú ôn hòa nói, nghe thấy giọng nói từ ái của nàng, thiếu chút nữa tâm Tử Lan Thanh cũng biến hóa.

Đúng, phải như vậy, khiến tiểu quỷ mao đầu này không đi nói xằng nói bậy! Trong lòng Tử Lan Thanh không ngừng phỉ bang(nói xấu).

"Bà vú, ngươi không tin ta?" Tiểu mao đầu nhìn bà vú không dám tin điều mình vừa nghe, chẳng lẽ cả bà vú cũng chịu không tin lời hắn nói?

Nhưng rõ ràng tiểu quỷ kia đã mắng hắn! Hắn có thể cam đoan , tiểu quỷ kia chính là yêu quái!

Tiểu mao đầu hung ác nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh, cho dù nàng nhắm hai mắt, cũng có thể nhận thấy đươc ánh mắt nóng rực của hắn, nhưng nàng không quan tâm, cứ trừng đi trừng đi, dù sao nàng không vì vậy mà thiếu bị một khối thịt.

"Tiểu vương gia, không phải bà vú không tin người, mà là lời người nói không khỏi. . ." Nói tới chỗ này bà vú ngừng lại, sau đó nhìn tiểu vương gia một cái như có điều suy nghĩ.

Có lẽ tiểu vương gia không thích tiểu Cách Cách, nên mới nghĩ đến cách nếm tiểu Cách Cách đi xa nên mới nói láo thôi.

Dù sao đứa trẻ này chỉ là trẻ con, nếu nói dối cũng không thể sắp xếp trước.

"Bà vú, điều ta nói là sự thật!" Hình như tiểu quỷ kia rất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vì vậy mà đỏ lên, tại sao hắn nói thật mà không có ai tin tưởng.

Mà tiểu quỷ kia rõ ràng đang giả bộ ngủ nhưng lại có thể ngọt ngào nằm ở trong ngực bà vú.

"Được rồi, vậy mấy ngày sắp tới để tiểu cách cách ngủ chung với bà cú, người không cần nghĩ tới những chuyện không giải thích được kia nữa." Bà vú xoay người một cái, ôm Tử Lan Thanh trở về giường, mà về phần tiểu quỷ nào đó. . .

Tự nhiên vô tình bị nhốt ở ngoài cửa.

Ngoài cửa, có một tiểu quỷ hung ác nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đang bị đóng lại, âm thầm thề ở trong lòng, nhất định hắn phải làm cho đứa bé kia lộ nguyên hình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.