Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 78: Chương 78: Muốn đưa bông hoa xinh đẹp như vậy cho Chu Tử Mặc!




Hơn nữa tạm thời mình và hắn cũng không có xung đột lợi ích gì, mấu chốt nhất vẫn là, chuyện thiết kế Tử Lan mịt mờ như vậy, Chu Tử Phong lại có thể để Chu Tử Lâm biết, ha ha ha. . .

Mờ ám trong này thật sự đúng là không phải ít bình thường!

“Thật ra thì. . . Thật ra thì. . . Đệ ấy thích Tử Lan, nói không chừng còn yêu hơn đệ!” Chu Tử Lâm biết thời khắc mấu chốt đã đến, hiện tại có thể xác định đưa Chu Tử Mặc rời vương phủ được hay không.

Theo lời nói của Chu Tử Thành, con ngươi Chu Tử Mặc đột nhiên co rụt lại.

“Sao đệ lại nghe nói hình như hắn thích một nữ nhân tên là Lê Hoa nhỉ.” Chu Tử Mặc lạnh nhạt mở miệng, nhưng con ngươi co rút trong mắt không buông lỏng chút nào.

Hồ ly, thật đúng là một con hồ ly giảo hoạt!

Nếu như không có đoạn đối thoại hôm nay, Chu Tử Thành sẽ luôn luôn ngây thơ cho là cho dù Chu Tử Mặc rất thông minh, chính là không quan tâm với sự việc bên ngoài, nhưng lại không biết Chu Tử Mặc cũng quan tâm sự việc bên ngoài như vậy.

“Thì ra đệ cũng biết lời đồn đại đó, ai. . . Cái lời đồn đó chỉ là do Chu Tử Phong muốn che giấu tai mắt người đời mới tạo ra, thật ra thì người chân tâm đệ ấy yêu là Tử Lan.” Chu Tử Lâm làm một bộ mặt đau lòng nói.

Khiến Chu Tử Mặc không nhịn được cau mày, biết rất rõ tất cả những lời của Chu Tử Lâm đều là giả dối, nhưng Chu Tử Mặc thật sự không biết tại sao lúc này hắn lại nói như vậy. Mà rốt cuộc khi hắn nói như vậy thì có ích lợi gì với hắn!

“Đã như vậy, đa tạ hoàng huynh báo cho tiểu đệ những điều này.” Chu Tử Mặc chắp tay với Chu Tử Lâm, gương mặt vốn là cứng ngắc cũng bắt đầu nhu hòa.

“Ha ha ha. . . Ta là huynh đệ ruột với đệ mà làm sao phải nói chút lời này, ta biết rõ đệ và Tử Lan lưỡng tình tương duyệt, há lại nhìn các ngươi bị người gian hãm hại.” Chu Tử Lâm hào khí vạn trượng nói.

Hôm nay quả thật hắn rất khác những ngày trước, tự tin nơi khóe mắt này cũng không biết vì sao mà có.

“Tạ hoàng huynh.” Trên mặt Chu Tử Mặc vẫn là lạnh nhạt trước sau như một, nhưng khóe miệng lại lộ ra từng chút một khinh thường. Ta là huynh đệ với ngươi, chẳng lẽ Chu Tử Phong thì không phải là huynh đệ ngươi; ta và Tử Lan lưỡng tình tương duyệt, nếu như không phải là ngươi điều tra qua thì có thể biết sao?

Tự cho là mình nói chuyện có bao biêu cao minh, lại không biết mình đã bại lộ quá nhiều!

“Thật ra thì còn có một việc ta không rõ, là. . . Là. . .” Trong mắt Chu Tử Lâm có rất nhiều khó khăn, khiến Chu Tử Mặc biết hắn vốn cũng không có một chút khó khăn nào.

Mà hắn muốn chờ chỉ là, “Hoàng huynh, ta với huynh là huynh đệ, có lời gì trực tiếp nói ra là được.” Nếu hắn muốn những lời này, Chu Tử Mặc trực tiếp cho hắn.

“Ha ha ha. . . Đúng, ta với đệ là huynh đệ! Hôm nay Chu Tử Phong sẽ ở phường hoa đào triệu tập thuộc hạ của hắn để thương lượng làm sao có thể đối phó đệ và Tử Lan, vi huynh dẫn đệ đi nghe một chút xem bọn họ nói thế nào!” Khuôn mặt Chu Tử Lâm lộ vẻ chính nghĩa nói.

Nếu như Chu Tử Mặc đơn thuần, có lẽ thật sự cho là người huynh trưởng này thật tốt biết bao nhiêu.

Nhưng. . .

“Vậy thì làm phiền huynh trưởng.” Vốn không tính toán đi, nhưng Chu Tử Mặc lại biết một khi mình không đi, như vậy Chu Tử Lâm tuyệt đối biết mình đã khám phá ra âm mưu của hắn.

Cho nên dứt khoát theo ý tứ của hắn, hắn thật sự muốn xem Chu Tử Lâm này đánh cái âm mưu gì.

“Không làm phiền, không làm phiền.” Chu Tử Lâm vội vàng khoát tay.

Ha ha ha. . . Hắn vẫn thật sự không nghĩ tới này Chu Tử Mặc dễ gạt như vậy, dễ dàng mấy câu nói đã giải quyết được hắn. Xem ra hắn cách ngôi vị hoàng đế càng ngày càng gần, cũng chỉ có hắn xứng ngồi lên cái ghế này.

“Đi thôi.” Chu Tử Mặc đứng dậy, không có mang theo một người làm nào, lập tức theo Chu Tử Lâm đi tới phường hoa đào. Nơi đó là địa bàn của Chu Tử Phong!

. . . . . .

Tử Lan đang ngủ say đột nhiên cảm thấy cái mũi nhỏ của mình có chút nhột, đưa tay muốn phất nhẹ trên mũi nhột, lại vuốt phải một chỗ mềm mại. Trong mềm mại này còn kèm theo mùi hương thoang thoảng.

Chậm rãi mở hai mắt ra, Tử Lan đã nhìn thấy trước mặt mình có một buội cây hoa mẫu đơn xinh đẹp.

Màu tím nhạt thanh nhã còn có đóa hoa lớn bằng miệng chén cũng làm cho Tử Lan mới lạ mở to cặp mắt, nàng nhớ trước khi mình ngủ còn chưa nhìn thấy đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp này.

Đặt hoa mẫu đơn xinh đẹp này ở trước mũi của mình, lẳng lặng ngửi mùi thơm ngát này, Tử Lan cười càng ngày càng chói mắt. Đưa đóa hoa nhỏ xinh đẹp này cho Chu Tử Mặc, nhất định sẽ làm cho hắn rất vui vẻ. Nghĩ tới đây, Tử Lan nắm thân cành đóa hoa này kéo xuống.

“Ai nha. . . Đau chết ta rồi.” Giọng nam tươi đẹp lại dễ nghe chợt vang lên, khiến Tử Lan có hơi sợ hãi thu tay lại, “Người nào, là ai đang nói chuyện?” Nhìn bốn phía vắng vẻ, Tử Lan cảm thấy đột nhiên có hơi hoảng hốt.

Không phải lúc mới ngủ còn có rất nhiều người sao? Làm sao bây giờ không có cả một người?

“Đương nhiên là ta, hoa mẫu đơn xinh đẹp.” Tiếng nói dương dương đắc ý từ trong cành mẫu đơn khô trước mặt truyền ra, khiến Tử Lan hơi sững sờ, “Làm sao hoa mẫu đơn lại có thể nói chuyện?”

Nàng nhớ hình như hoa mẫu đơn sẽ không nói chuyện mà.

“Ai nói hoa mẫu đơn thì không thể nói chuyện.” Trong giọng nam dễ nghe xen lẫn quá nhiều tự luyến, khiến lòng của Tử Lan đột nhiên sáng lên, đây không chỉ là một đóa mẫu đơn biết nói chuyện, hơn nữa còn là một đóa mẫu đơn tự luyến!

“Ha ha ha. . . Hoa mẫu đơn này, ngươi xinh đẹp như thế, có thể cho ta hái xuống cắm vào trong bình được không?” Tâm trí Tử Lan chỉ có năm tuổi đã hoàn toàn quên mới vừa sợ hãi, lấy lòng nói với hoa mẫu đơn xinh đẹp này.

“Cắm ta vào trong bình làm gì?” Vẫn là giọng nói như tự luyến, nhưng cũng lộ ra mấy phần cảnh giác.

“Đương nhiên là đưa cho Chu Tử Mặc, ngươi xinh đẹp như vậy, đưa ngươi cho hắn, hắn sẽ rất vui vẻ.” Tay nhỏ bé của Tử Lan tà ác leo lên thân đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp này, đột nhiên dùng sức kéo xuống dưới.

Được rồi, cuối cùng Tử Lan không thể không thừa nhận, thân hoa mẫu đơn biết nói chuyện này thật đúng là bền chắc.

“A. . . Tiểu thiếu nữ, nam nhân kia có cái gì tốt, lại không xinh đẹp cũng sẽ không nói chuyện, ngươi theo ta đi!” Hoa mẫu đơn xinh đẹp khổ sở sau khi gọi thì bắt đầu quyến rũ cô gái nhỏ này.

Mặc dù hắn hoàn toàn không thích cô gái nhỏ này, nhưng Thánh nữ đã lên tiếng, nếu như không bắt cô gái nhỏ này lại, Mộc tộc sẽ chờ để làm trang sức thôi. Cho nên hiện tại hắn cũng chỉ có thể uất ức cầu toàn!

Về phần hắn sử dụng những âm mưu quỷ kế này.

Từ lúc hắn bắt đầu có linh trí kia, đã được trường bối của mình thông báo, muốn sống ở cái thế giới này, nhất định phải có một trái tim giỏi về sử dụng âm mưu quỷ kế.

Cho nên lợi dụng Chu Tử Lâm đối phó Chu Tử Mặc, theo hắn là tương đối bình thường.

“Hừ, ngươi mới không được!” Vốn vẫn còn rất thích đóa hoa mẫu đơn này, nhưng sau khi nghe hắn nói xấu Chu Tử Mặc, Tử Lan vô cùng chán ghét đá hắn một cước, người bình thường cũng khó có thể tiếp nhận sức lực này.

Vì vậy sau một cước. . . Ly Phách biến thành thân thể con người.

Y phục màu tím nhạt đã có chút xốc xếch, khuôn mặt xinh đẹp cao ngạo ở trước mặt Chu Tử Lâm có hơi tiều tụy.

“A!” Tử Lan khiếp sợ che cái miệng nhỏ của mình, sao hoa mẫu đơn lại đột nhiên biến thành người?

“Tiểu thiếu nữ, đá có vui hay không??” Ly Phách ngồi sững trên đất, cực kì tiêu sái mà vuốt vuốt vài sợi tóc ở trán mình, sau đó chuyển sang Tử Lan, cố làm hung ác hỏi.

Nhìn vẻ mặt hung ác này của Ly Phách, Tử Lan có hơi sợ hãi lui về phía sau hai bước, thận trọng nhìn bốn phía, chuẩn bị tùy thời lách người.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non đang cực kì khẩn trương, Ly Phách cũng không giả bộ được nữa, tà mị cười, “Tiểu thiếu nữ, ta đã bố trí kết giới ở nơi này, nàng không trốn thoát được đâu.”

“Kết giới?” Tử Lan nghi ngờ nhẹo đầu nhỏ của mình, hình như có một chút quen thuộc.

“Kết giới là kỹ năng chỉ có ở thực vật, ở trong kết giới chúng ta có thể khống chế Xuân Hạ Thu Đông, biến hóa thời tiết, địa hình.” Ly Phách tỉ mỉ giải thích cho tiểu nha đầu này, trong mắt hắn, thân phận của Tử Lan cao quý như thế, cho dù bỏ chút thời giờ giải thích những thứ này vì nàng cũng là chuyện đương nhiên.

Về phần những thứ cỏ dại đê tiện kia chắc chưa từng có đối xử này rồi.

“Vậy lúc nào thì ngươi thả ta ra ngoài?” Tử Lan cau mày, có chút tức giận hỏi. Nói cho cùng, kết giới này chính là một tù lao, mà người bại hoại do hoa mẫu đơn biến thành trước mặt này đã cầm tù nàng ở chỗ này rồi.

Thấy hình như tiểu nha đầu này tức giận, Ly Phách cau mày, “Nam nhân kia thật sự tốt như vậy?”

“Ngươi nói Chu Tử Mặc sao?” Tử Lan vươn thẳng cái mũi nhỏ, cặp mắt trong suốt nhìn Ly Phách tràn đầy cảnh giác.

“Chính là nam nhân đê tiện đó!” Ly Phách đứng dậy, ngay lập tức đã xuất hiện ở trước mắt Tử Lan. Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo này, Ly Phách đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo đó, có hơi dùng sức ngửi hơi thở trên người Tử Lan.

Rất dễ chịu, không chỉ là huyết mạch cường đại, nhiều hơn còn là vẻ hồn nhiên mà thanh nhã này.

“Ngươi mới đê tiện!” Tức giận đẩy tay Ly Phách ra, kéo dài cự ly giữa mình và Ly Phách, cặp mắt đẹp của Tử Lan đang ác ngoan nhìn chằm chằm nam nhân nói xấu Chu Tử Mặc này.

Được rồi, nàng thừa nhận mình càng ngày càng ghét nam nhân này rồi!

“Ha ha ha. . . Cô gái nhỏ còn tức giận hả ? Ta chỉ là nói thật mà thôi.” Khóe miệng Ly Phách vẫn treo mỉm cười lạnh nhạt, cho dù bị Tử Lan mắng đê tiện cũng không có một chút tức giận.

“Nói thật mà có thể trọng thương người khác sao?” Hơi cố chấp ngẩng đầu, Tử Lan nhìn nam nhân trước mặt, tức giận trong mắt có thể nhìn ra.

Trong lòng của nàng Chu Tử Mặc vĩnh viễn là thần thánh không thể xâm phạm, không có bất luận điều kiện gì mà sủng ái nàng, còn có mỗi điều hắn làm vì nàng đều không ngừng vang vọng ở trong đầu nàng.

Nàng chỉ nhớ Chu Tử Mặc, cũng chỉ phải nhớ được Chu Tử Mặc là đủ!

“Được rồi được rồi, ta bảo đảm, về sau không bao giờ nói xấu Chu Tử Mặc nữa. Như vậy nàng có thể tha thứ cho ta chưa?” Ly Phách muốn ôm tiểu nhân kia, giống như Chu Tử Mặc ôm nàng vậy, lại bị tiểu nhân nhi kia tránh thoát.

Dù nàng có thích hoa mẫu đơn này một chút, nhưng cũng sẽ không cho hắn ôm, huống chi hiện tại nàng vốn cũng không thích cây mẫu đơn thối này.

“Nói xấu cũng đã nói, hiện tại mới nói xin lỗi, chẳng lẽ không cảm thấy hơi trễ sao?” Tử Lan để ý không tha cho hắn.

“Hắc. . . Vậy nàng muốn như thế nào?” Ly Phách cũng không biết thì ra tiểu nhân nhi này quan tâm nam nhân kia như vậy, cho nên chỉ có thể khổ sở, có hơi bi phẫn nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

“Ta muốn như thế nào. . . Ta muốn như thế nào. . .” Tử Lan nhíu lại một cái, thật đúng là không biết mình phải làm như thế nào.

Qua thật lâu sau Tử Lan mới nâng đầu nhỏ của mình lên, “Ta muốn ngươi thả ta trở lại bên người Chu Tử Mặc.” Lời nói nhìn như hào khí vạn trượng, nhưng Ly Phách lại nghe ra giọng điệu Tử Lan có hơi cẩn thận.

Lúc này Ly Phách thật sự muốn cười to mấy tiếng, đường đường là thân thể huyết mạch Thú Hoàng và Ngư Hoàng Tử Lan lại có thể nhát gan như vậy.

Nếu như không phải chân thực cảm nhận được Huyết Mạch Chi Lực cường đại trong cơ thể nàng đầy ra ngoài, Ly Phách thậm chí không thể tin được cô gái nhỏ này chính là đứa bé của thánh nữ.

“Thả nàng trở về cũng không phải là không thể, nhưng nàng phải đồng ý ta một chuyện.” Tà mị cười lần nữa, ở khóe miệng Ly Phách tràn trề vô số âm mưu tính toán.

Dù sao hiện tại bị vây trong kết giới của hắn, hơn nữa cô gái nhỏ này còn không biết sử dụng huyết mạch lực trong cơ thể nàng như thế nào, cho nên hắn cũng không tin cô gái nhỏ này không thành thật.

“Chuyện gì?” Có chút rối rắm cau mày.

Tử Lan cảm thấy loại cảm giác này thật cực kỳ khó chịu!

“Nàng trở thành nương tử của ta! Ta chỉ nghe lời nói của nương tử, chỉ cần nàng trở thành nương tử của ta, về sau nàng muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó!” Ly Phách nhíu mày nhìn về Tử Lan, hắn thật sự muốn thấy tiểu tử này sẽ nói như thế nào.

Hắn vốn không định nói cái yêu cầu này lên bây giờ, bởi vì đối mặt hắn là đứa bé chỉ có chín tuổi, thật sự có hơi sớm.

Nhưng chẳng biết tại sao, hắn cứ đột nhiên nói cửa ra như vậy, hơn nữa còn là tự nhiên như thế.

“Ách. . . Nương tử? Có thể không làm không?” Tử Lan ngồi bẹp xuống đất, nghĩ tới mấy ngày trước Chu Tử Mặc nói với mình, nếu mình trở thành nương tử của người khác, hắn cũng sẽ không để ý mình nữa.

Được rồi, vì Chu Tử Mặc, nàng tuyệt đối không thể trở thành nương tử của người khác!

Bởi vì nàng sợ Chu Tử Mặc không để ý tới nàng, như vậy nàng sẽ không nhịn được mà đi cắn người.

“Sao vậy? Không muốn ra sao?” Ly Phách tà mị hỏi.

“Vô cùng muốn ra ngoài, chỉ là. . . Ta không thể trở thành nương tử của ngươi.” Trong đôi mắt to trong suốt lộ ra vài tia cầu khẩn, nhìn Ly Phách nhướng mày. Được rồi, hắn thừa nhận mình thích thứ đơn thuần và trong suốt.

“Tại sao?” Vươn tay, muốn sờ đầu cô gái nhỏ này, nhưng khi nhìn ánh mắt ghét bỏ của nàng, Ly Phách không nhịn được mà thu hồi tay của mình.

Hắn không phải là loại người làm người khác khó chịu.

“Bởi vì Chu Tử Mặc.” Tử Lan khẽ cau mày, mỉm cười ở khóe miệng lại nhộn nhạo một lần nữa.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Chu Tử Mặc, nàng lại không nhịn được muốn cất tiếng cười to. Cái người nâng nàng trong lòng bàn tay mà sủng ái đó chính là người duy nhất ở kiếp này nàng muốn chờ đợi người! Điểm này là sự thực vĩnh viễn không thể thay đổi!

“Tiểu thiếu nữ, nàng thật sự quan tâm hắn sao?” Cặp mắt đẹp của Ly Phách toát ra từng đợt bi ai, cũng không phải vì Tử Lan không thích hắn, nhiều hơn là vì hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ Mộc Hoàng giao xuống.

Hắn là tộc nhân ưu tú nhất của cả Mộc tộc, vốn tưởng rằng lần này ra tay thì tuyệt đối sẽ mã đáo thành công, nhưng lại không biết lòng của tiểu thiếu nữ này hoàn toàn không chứa nổi mình.

Vì vậy hắn rối rắm!

“Ừ, rất quan tâm.” Gật đầu, Tử Lan không chút do dự mà thừa nhận trình độ quan trọng của Chu Tử Mặc đối với mình.

Nàng có thể mất đi bất kỳ vật gì, lại chỉ không thể mất đi Chu Tử Mặc.

. . . . . .

Bên kia, hai người Chu Tử Mặc và Chu Tử Lâm đã đi tới phường hoa đào ẩn núp tại chỗ tối, cảm thấy phường hoa đào này không phải yên lặng bình thường, trong đầu của Chu Tử Mặc dần dần sinh ra các nghi vấn.

Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi dụng ý của Chu Tử Lâm.

Thoáng một cái đã qua nửa khắc, lần này, Chu Tử Mặc cũng không nhịn được nữa đi ra chỗ tối tăm của phường hoa đào này.

“Tứ đệ, mau vào, chẳng lẽ đệ muốn bị Chu Tử Phong phát hiện sao?” Nhìn Chu Tử Mặc đã đi ra, Chu Tử Lâm khẩn trương nói.

Nhìn cái vẻ mặt khẩn trương kia, khóe miệng Chu Tử Mặc có hơi tà ác giương lên, “Trong lòng huynh hiểu nhất, Chu Tử Phong có tới hay không.” Lúc Chu Tử Mặc nói lời này cực kì tàn nhẫn, bây giờ hắn đã đoán được dụng ý của Chu Tử Lâm, điệu hổ ly sơn!

Điều Chu Tử Lâm muốn làm tuyệt đối là điệu hổ ly sơn!

“Chuyện hôm nay ngày khác sẽ tính với huynh, nếu Tử Lan rơi một sợi tóc, ta sẽ để cho huynh không được chết tử tế!” Chu Tử Mặc phát ra một câu tàn nhẫn, trực tiếp xoay người lung lay mà đi.

Mặc dù không xác định được Chu Tử Lâm dùng điệu hổ ly sơn để nhằm vào người nào, nhưng lòng Chu Tử Mặc lại sợ hãi đến cực hạn.

Hắn thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như Chu Tử Lâm nhắm vào Tử Lan, vậy bây giờ Tử Lan. . .

Không, Tử Lan tuyệt đối không thể gặp chuyện không may! Nàng đã thức tỉnh huyết mạch chi lực mạnh mẽ trong thân thể, dù bây giờ nàng còn chưa sử dụng, nhưng người bình thường cũng không tổn thương được nàng.

Cho nên hiện tại Tử Lan của hẳn rất an toàn!

Chu Tử Mặc liên tục an ủi mình ở trong lòng, cũng không ngừng gia tăng tốc độ.

Lộ trình lúc tới hơn một giờ, Chu Tử Mặc dùng thời gian mấy hơi thở đã đến nơi.

Chạy về phía hậu viện Tử Lan, ngay khi Chu Tử Mặc tới nơi đó, hắn đã rõ nơi này không bình thường, đơn giản là hắn đã nhìn ra kết giới Ly Phách bố trí.

“Tử Lan ở bên trong.” Dừng ở trước mặt của kết giới, sau khi Chu Tử Mặc đưa tay chạm là một mảnh mềm mại, mà bản thân của hắn lại không vào được.

Vì vậy, vẻ mặt khẩn trương kia đột nhiên trở nên đạm mạc, ở đáy mắt hắn, có một tia kim quang đang không ngừng hiện lên, hắn như đang lọt vào trong một loại cảnh giới kỳ diệu.

. . . . . .

“Hắn rất quan tâm nàng, lúc trước và hiện tại, nhưng bắt đầu từ bây giờ, người quan trọng nhất đối với nàng chỉ có thể là ta! Biết không?” Ly Phách có hơi dùng sức nắm được khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non của Tử Lan, ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi trở nên dữ tợn.

Được rồi, mềm không được, bây giờ hắn đổi thành dùng cứng rắn!

Hắn cũng không tin cô gái nhỏ này mềm không được cứng không xong!

“Mới không!” Mặc dù khuôn mặt nhỏ bị nắm vô cùng đau, nhưng Tử Lan vẫn cố chấp trừng mắt hung ác nhìn nam nhân xấu xa.

“Hôm nay nhất định nàng phải quên nam nhân kia, nàng có tin ta. . .”

“Bùm. . .” Tiếng kết giới bị sức mạnh đánh vỡ, “Có tin ngươi muốn làm gì?” Giọng nói quen thuộc và âm lãnh vang lên bên tai Tử Lan và Ly Phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.