Hắn như vậy, thật sự có chút tuyệt tình, mà hắn không nên tuyệt tình với nàng sao? Nhớ ngày đó, cũng vì mẫu thân nàng mới khiến cho mẫu thân hắn mỗi ngày sống không bằng chết! Hắn không nên báo thù sao?
Nhưng. . . tại sao tim của hắn một ngày lại một ngày trôi qua trở nên mềm lòng hơn? Ở chỗ sâu trong đầu của hắn, ái mộ trong mắt tiểu nhân kia sao lại chói mắt như vậy.
Vốn cho rằng mình sẽ không đau lòng nữa, nhưng vì sao càng nhìn nàng sẽ càng đau lòng!
"Ngươi không biết?" Cảm nhận được thiếu niên này đang tức giận, Tử Lan Thanh hơi sững sờ, sau đó chính là khuôn mặt giễu cợt. Nàng không tin, thân thế của hắn là thái tử nước Khâu Lăng này, nếu thật sự quan tâm Tiểu Ngữ, sao lại không biết Tiểu Ngữ suýt nữa bị ngược đãi tới chết.
Thiếu niên không trả lời, chỉ lạnh lùng cúi đầu.
Nhìn cái vẻ mặt y hệt tiểu thụ kia, Tử Lan Thanh thật muốn cạy cái đầu xinh đẹp kia ra, xem bên trong đựng cái gì.
"Hừ, hôm nay ngươi phải cho ta câu trả lời thỏa đáng, nếu không. . . Ta trực tiếp mang Tiểu Ngữ đi!" Tử Lan Thanh vốn muốn nói, ‘nếu không ta sẽ lấy đầu ngươi’, vậy mà những lời này, nàng thật sự có một chút không dám nói, không nhìn thấy nơi này là địa bàn của người khác sao.
Ở trên địa bàn quốc gia của người khác nói lấy đi đầu thái tử của bọn họ, hắc hắc hắc. . . Bây giờ nàng thật sự không có gan đó!
"Ta không cho!" Giọng nói như âm trầm kiên cường, băng hàn lạnh thấu xương khiến Tử Lan Thanh cũng không nhịn được rùng mình một cái, đây là giọng nói của loài người sao?
"Hừ, tại sao ngươi không cho!" Cho dù mới vừa bị khí thế của thiếu niên lạnh lùng này làm cho sợ hết hồn, nhưng Tử Lan Thanh vẫn mạnh miệng, hơn nữa cô ấy bị Chu Tử Mặc cưng chiều nên ra ngoài cậy mạnh, vì vậy mới nói ra lời cường ngạnh như vậy.
Tại sao không cho? Thiếu niên kia vì lời nói của Tử Lan Thanh mà sững sờ, tại sao hắn lại không cho Chu Tử Ngữ rời đi theo nàng, nàng là một trong mấy người tôn quý nhất thế giới này, mà mình chẳng qua chỉ là một con hoang. Dù thân là thái tử nước Khâu Lăng, cũng chỉ dựa vào thủ đoạn của hắn mà từng phần từng phần kiếm được.
"Tử Lan, ta nguyện ý ở lại." Chu Tử Ngữ ở một bên thủy chung trầm mặc rốt cuộc lúc này cũng mở miệng, nàng không thể làm khó hắn. Dù ở lại chỗ này tiếp tục chịu hành hạ, nàng cũng không muốn nhìn vẻ mặt khó xử kia, cho dù là một chút xíu cũng không muốn!
"Ngươi nguyện ý ở lại! Ngươi nguyện ý vì người nam nhân này chết hả!" Giọng của Tử Lan Thanh đột nhiên trở nên quỷ dị, mà khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của nàng như kỳ tích tràn đầy đỏ và xanh, giống như hai đóa Phù Vân khác thường, giống như thần kì vậy.
Huyết Mạch Chi Lực lại hiện lên một lần nữa, hai con tiểu sủng vật khiếp sợ nhìn tiểu chủ tử của mình, chưa giác tỉnh huyết mạch mà đã có thể hiện Huyết Mạch Chi Lực lên, chuyện này. . . Rốt cuộc phải có huyết mạch lực rất cường đại mới có thể làm được!
Khó trách mỗi lần lão chủ nhân nhắc tới tiểu chủ nhân cũng đều bất đắc dĩ như vậy.
Thú Hoàng và Ngư Hoàng là tử địch trời sinh, một khống chế tất cả sinh vật trên cạn trừ con người bên ngoài, mà một bên khống chế tất cả sinh vật dưới nước. Vốn là tử địch, nhưng lại cố tình sản sinh ra vật kết hợp này.
Theo tính tình Thú Hoàng và Ngư Hoàng, sẽ tuyệt đối không cho phép ngoại tộc như tiểu chủ nhân tồn tại, nhưng bọn họ lại cùng buông tha xóa bỏ tiểu chủ nhân, giống như tiểu chủ nhân không hề xuất hiện vậy.
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy quái dị, nên mới phải lén chạy đến nhìn một chút xem rốt cuộc tiểu chủ nhân này có chỗ nào không tầm thường.
Mấy năm trước, bọn họ chỉ nhìn thấy tiểu chủ nhân là ăn một kẻ hàng, trình độ tham ăn này, hắc hắc hắc. . . cũng không phải người bình thường mà có thể so sánh được.
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới biết, thì ra cái vị tiểu chủ tử tham ăn này không những chỉ biết ăn, mà trên người nàng còn nồng nặc Huyết Mạch Chi Lực cho nên lão chủ nhân và Ngư Hoàng mới bỏ qua cho nàng.
Nàng là người chuyển đổi tất cả vận mạng, chỉ có nàng mới có thể cứu vớt cái thế giới này, trước khi Thần tộc ngàn năm đầu hàng, mỗi lần giáng lâm đều là một cuộc đại tai ương, có lẽ chỉ có tiểu chủ nhân mới có thể cứu vớt cái thế giới này.
"Tử Lan." Cảm thấy Tử Lan bên cạnh mình đột nhiên trở nên xa lạ, Chu Tử Mặc hơi hoảng hốt lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng. Ngay lập tức, tất cả các máu mạch máu đều bị áp chế.
Hơi mê mang ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh có chút khó chịu lắc đầu một cái, hình như muốn đuổi cảm giác khác thường mới mẻ này.
"Ta không sao." Khẽ mím môi, ánh mắt Tử Lan Thanh rơi vào trên người thiếu niên yêu nghiệt kia lần nữa, vẻ mặt của nàng hơi quái dị, "Ngươi muốn Tiểu Ngữ ở đây sao, ngươi nguyện ý cưới nàng không?"
Nguyện ý không?
Toàn thân thiếu niên yêu nghiệt chấn động, hắn không nên nguyện ý, hắn nên hận nàng, di enndan lequyđ ôn vậy mà. . .
"Ta sẽ không để cho người tổn thương nàng nữa." Không ngẩng đầu, lời nói của thiếu niên cực kì lạnh nhạt, rồi lại lộ ra một sự uy tín không thể nghi ngờ.
"Vậy ngươi nguyện ý?" Tử Lan quay đầu lại, nhìn Chu Tử Ngữ, nàng đã biết đáp án của nàng ấy, nhưng nàng vẫn muốn hỏi một câu.
"Ta nguyện ý ở lại." Chu Tử Ngữ rất kiên định.
"Cho dù cho hắn chết, ngươi cũng nguyện ý." Ngón tay nho nhỏ nhắm thẳng vào hàn băng thiếu niên kia, trong giọng nói của Tử Lan lộ ra ẩn nhẫn.
"Ta nguyện ý!" Vẫn là kiên trì như vậy, lại làm cho lòng Tử Lan Thanh đau xót, vẫn là nguyện ý sao? Cho dù vì nam nhân này mà tìm chết, đều nguyện ý! Tiểu Ngữ như vậy, chấp nhất như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Tại sao nàng không hiểu, chẳng lẽ chỉ vì nàng là người hiện đại, không hiểu những ý định của cổ nhân này, không hiểu cái gì là yêu! Càng không tin thế giới này có tình yêu! Nàng luôn luôn chỉ là một khách qua đường thôi sao?
"Không hối hận?" Muốn xoay người đi, nhưng vẫn nhịn xuống bước lên phía trước.
"Biển cạn đá mòn, thiên hoang địa lão, không bao giờ hối hận!" Một câu nói, khiến Tử Lan Thanh khiếp sợ không nhịn được lui về phía sau một bước.
Không bao giờ hối hận, không bao giờ hối hận. . .
Lại là những lời này, người nho nhỏ nhìn thẳng tắp chằm chằm vào vẻ mặt kiên định của Chu Tử Ngữ, trong mắt liên tục hiện lên đỏ và xanh.
"Đánh nàng bất tỉnh, mang về!" Tiếng nói cao ngạo và thánh khiết từ trong miệng nho nhỏ của nàng thốt ra, rõ ràng là mệnh lệnh nhưng lại tự nhiên như thế, giống như vương giả trời sinh vậy.
"Đừng!" Lúc này thiếu niên yêu nghiệt kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên hốt hoảng.
"Hừ!" Tử Lan vươn tay, ánh sáng màu đỏ chói mắt không ngừng thoáng hiện ở tay nhỏ bé của nàng, Huyết Mạch Chi Lực tinh thuần khiến thiếu niên lạnh lùng nhớ lại thân phận của nàng, thân phận hắn và nàng chênh lệch quá lớn.
Đừng bảo là hắn, ngay cả cha hắn là hoàng đế cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của nàng.
Đằng Long vẫn ở bên cạnh nàng nghe thấy lời của Tử Lan, không hề cho Chu Tử Ngữ cơ hội mở miệng, d.d'l'êqu ýđô n trực tiếp đánh nàng bất tỉnh.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần Tử Lan ra lệnh, cảm thụ của người khác thì liên quan gì tới hắn!
Chu Tử Mặc ở một bên nhìn ánh sáng màu đỏ chớp động trong tay Tử Lan, khẽ nheo cặp mắt lại, muốn che kín đau đớn trong mắt hắn, tuy nhiên lại bi ai phát hiện thì ra tâm mình vẫn đau như vậy.
Tử Lan, ngươi biết không? Ta tình nguyện ngươi chỉ là một bé gái bình thường bị ném bỏ, mà không nguyện thân phận của ngươi cao quý như vậy, cao quý đến mức ta chỉ có thể ngẩng nhìn!
"Ta thật sự muốn giết chết ngươi, nhưng giết chết ngươi thì Tiểu Ngữ sẽ rất đau lòng, ta. . . không muốn nàng đau lòng." Lời của Tử Lan vẫn thánh khiết mà cao ngạo như vậy.
Thiếu niên lạnh lùng không mở miệng, chỉ nhìn chòng chọc vào Chu Tử Ngữ té xỉu ở trong ngực Đằng Long.
"Chúng ta đi!" Nói xong câu đó, mắt lạnh của Tử Lan càn quét qua hai con tiểu sủng vật một cái, trực tiếp xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Chu Tử Mặc rất tự nhiên kéo tay của Chu Tử Mặc, mà cũng ở lúc tay nàng chạm được tay Chu Tử Mặc thì tất cả ánh sáng màu đỏ và xanh trong mắt biến mất không còn một mống.
Ở đáy mắt nàng, vẫn thuần khiết như vậy, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, chỉ có bước tiến của nàng không hề dừng lại.
Chu Tử Mặc vốn đang mất mác bị tay nhỏ bé kéo đi, cả tâm đều rung động, Tử Lan của hắn vẫn là Tử Lan của hắn. . .
"Chúng ta cứ trắng trợn mang Tiểu Ngữ ra ngoài như vậy sao?" Đi thẳng ra hoàng cung, Tử Lan Thanh mới phản ứng được, tất cả cảm giác mới vừa rồi quá mức huyền ảo, nàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giống như tận sâu bên trong có một người khác đang khống chế thân thể của nàng vậy.
Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu!
"Cứ đi ra như vậy, chúng ta cứ đi ra như vậy sao?" Tay nhỏ bé của Tử Lan Thanh liên tục xoa huyệt Thái Dương của mình, rốt cuộc mới vừa xảy ra chuyện gì?
"Chúng ta trở về thôi." Chu Tử Mặc nhìn Tiểu Ngữ trong ngực Đằng Long một cái, cứ mang Tiểu Ngữ về như vậy, hắn thật sự không biết nên làm sao để khai báo với những người kia.
Nhưng cũng may hiện giờ Tiểu Ngữ thay đổi hơi lớn, có thể lừa gạt thì lừa gạt đi, đợi đến cuối cùng lừa gạt không được thì lại nói.
Dù sao nếu Tử Lan đã quyết định mang Tiểu Ngữ về, hắn cũng không thể ném Tiểu Ngữ xuống đúng không?