Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 63: Chương 63: Tính toán của ba con hồ ly (hạ)




Cái ngày vào ba năm trước, hắn vĩnh viễn không thể quên, đó chính là ngày nữ nhân tuyệt mỹ kia đi vào lòng hắn, nhưng hắn lại không thể yêu nàng!

Tuyệt đối không thể!

Mẫu thân hắn là kỹ nữ, hắn không thể lại lấy một kỹ nữ, nếu không chắc chắn hắn sẽ trở thành chuyện cười cho tất cả mọi người!

“Dù ta có mặc kệ thình ngươi vẫn yêu nàng.” Chu Tử Lâm đùa giỡn nói, sau khi nói xong cũng không để ý tới khuôn mặt nổi giận của Chu Tử Phong, chuyển sang Chu Tử Thành vẫn trong trầm mặc, trong khuôn mặt y hệt ánh mặt trời này vẫn xen lẫn một chút âm lãnh, “Thật ra thì cái gì ngươi cũng biết, chỉ muốn làm một người ngoài cuộc.”

Chu Tử Thành nâng khuôn mặt âm lãnh kia lên, khóe miệng từ từ nâng lên, giọng nói tà ác đang tiếp tục, “Bây giờ nói cái này thì có ích lợi gì, còn không bằng nghĩ biện pháp làm sao để đối phó với Chu Tử Mặc.”

“Chúng ta đều biết phương pháp đối phó với Chu Tử Mặc, chỉ do ai cũng không muốn chủ động xuất kích thôi.” Chu Tử Lâm nhìn chằm chằm bộ mặt rối rắm của Chu Tử Phong, hơi khinh thường nói.

Rõ ràng mọi người biết tất cả, nhưng hắn lại giả trang ra thành nét mặt không biết cái gì cả, nơi này không có người nào ngu ngốc, tự nhiên biết rõ ràng vì sao đối phương có lý do như vậy.

Còn không phải là chờ người ngu nhất kia đi làm chim đầu đàn sao!

“Đúng vậy, ai cũng không muốn chủ động xuất kích.” Chu Tử Thành lạnh lẽo cười một tiếng, gương mặt tuấn dật vì nụ cười này mà trở nên hơi dữ tợn, giống như một quái vật.

“Chúng ta cần một mưu kế, một không ai có thể trốn khỏi.” Chu Tử Lâm nhìn hai vị đệ đệ, có hơi nhức đầu xoa mi tâm của mình, vì sao hai người này cũng thông minh như vậy, không lừa được một chút nào!

Nếu trong hai người này có một người ngu ngốc thì tốt biết bao nhiêu! Vậy mà rõ ràng đây là chuyện không thể nào, cho nên hắn cũng chỉ có thể thương lượng một ít kế sách, kế sách không ai có thể trốn thoát!

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Vẫn là lời nói lạnh nhạt, nhưng mà lại nhiều hơn mấy phần mùi vị nhân tính.

Rất dễ nhận thấy, đối với đề nghị này của Chu Tử Lâm, Chu Tử Thành bắt đầu động lòng.

Nhiều năm như vậy, bọn họ đều chờ đợi xem ai ra tay trước, nhưng mà lại đánh giá thấp sự nhẫn nại của đối phương. di.ennd.anl~eq6uydon Hôm nay lúc này, rốt cuộc bọn họ nhịn không được muốn xuất thủ!

Mà vừa ra tay nếu không ba người cùng lúc, thì lại tạo thành hiệu quả của những ngày qua.

“Chu Tử Phong, ý kiến của ngươi thế nào?” Chu Tử Lâm thấy Chu Tử Thành đã đồng ý, ngay sau đó nhìn về phía nam tử có bộ mặt âm trầm kia.

Đáy mắt thoáng qua mấy phần giãy giụa, Chu Tử Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thẳng tắp hai người trước mặt, “Có mưu kế gì cứ việc nói, ta sẽ hết sức phối hợp.” Nói xong câu này, Chu Tử Phong cúi đầu lần nữa, hoa đào bên chân hắn tươi đẹp như vậy, nhưng nó đã bay xuống trên mặt đất, chờ đợi nó là chà đạp của con người!

Đây chính là số mạng của hoa rơi. . .

“Được, chính là đợi những lời này của ngươi, vậy bây giờ ta sẽ nói mưu kế này một lần, các ngươi có cái đề nghị gì tốt hơn thì có thể nói.” Chu Tử Lâm thấy rốt cuộc tất cả mọi người đã thống nhất ý kiến, tinh quang ở đáy mắt chợt lóe, hào khí vạn trượng mở miệng.

Vì vậy, ở nơi khung cảnh đẹp này, ba con hồ ly tụ tập thương lượng một cái âm mưu quỷ kế lớn với nhau.

. . .

“Hắt xì. . .” Tử Lan Thanh xoa cái mũi nhỏ của mình, là ai đang tính toán nàng sao? Phải biết rằng một buổi chiều nàng đã đánh không dưới hai mươi cái hắt xì.

“Bị cảm sao?” Lúc này Chu Tử Mặc đang phác hoạ hoa tử lan trong sân, nghe thấy tiếng Tử Lan hắt xì một lần nữa, rốt cuộc không nhịn được để cây viết trong tay xuống.

“Làm sao có thể. . .” Tử Lan Thanh không sao cả khoát tay áo, mà đang lúc nàng khoát tay, một cái hắt xì lớn hơn phun ra.

Vì vậy sau câu nói kia cũng không nói ra miệng nữa.

“Vương Gia, Vương Gia, đại sự không ổn!” Đang lúc Chu Tử Mặc chuẩn bị giảng dạy, tiếng nói lo lắng của Tiểu Tam truyền đến.

Khẽ cau mày, không thể không nuốt toàn bộ lời nói đến miệng trở lại bên trong, Chu Tử Mặc quay sang Tiểu Tam, “Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?”

“Nước Ninh Lan. . . công chúa út nước Ninh Lan đến!” Lời của Tiểu Tam vì khủng hoảng cực độ mà hơi run rẩy.

Bạn đang đọc truyện tại diiễ-n>đàn3'llê q,uuý~đ.ôn

Công chúa út nước Ninh Lan? Tử Lan Thanh cau mày, công chúa út nước Ninh Lan này là người thế nào? Vì sao Tiểu Tam sẽ thất kinh như thế, chẳng lẽ. . .

Nghĩ đến khả năng nào đó, Tử Lan Thanh quay sang Chu Tử Mặc, phát hiện lúc này Chu Tử Mặc đang cau mày suy tư điều gì đó, vì vậy đáp án đã sáng tỏ.

“Là hoàng thượng cho nàng ta vào cung sao?” Ngón tay nho nhỏ nhắm thẳng vào Chu Tử Mặc, trên gương mặt thanh non này của Tử Lan Thanh lộ ra một sự chững chạc khó thấy được.

“Vâng.” Tiểu Tam rối rắm nhìn Vương Gia nhà mình, lúc này phát hiện Vương Gia nhà mình không phát ra tiếng động nào đang mạnh mẽ nhíu chân mày một cái.

“Vậy còn chờ gì, vào cung thôi.” Tử Lan Thanh nhảy xuống từ trên xích đu đầy dây leo, vỗ vỗ hai tay của mình sau đó đi về phía Chu Tử Mặc.

“Nhưng. . .” Tiểu Tam nhìn Vương Gia vẫn chưa mở miệng, có hơi không dám nhận lời nói của tiểu Cách Cách. Bất kể là Vương Gia hay tiểu Cách Cách, hắn cũng không dám đắc tội ai cả!

“Không có nhưng gì cả, chúng ta lên đường thôi.” Tử Lan Thanh nhìn Chu Tử Mặc một cái lần nữa, ngay sau đó thu hồi tầm mắt của mình. Hạnh phúc là cần tự mình đi tranh thủ!

Công chúa út nước Ninh Lan sao? Nàng thật muốn xem là người thế nào. Vậy mà cũng dám giành Chu Tử Mặc với nàng!

“Tử Lan, không nên càn quấy.” Chu Tử Mặc xoay tròn một cái đã chặn Tử Lan đang đi lại.

“Chu Tử Mặc. . . Ngươi không cảm thấy mình rất phiền toái sao?” Hạ thấp suy nghĩ trầm mặc nửa phút, rốt cuộc Tử Lan Thanh cũng nhìn chăm chú vào Chu Tử Mặc hung ác mở miệng.

“Hả? Có ý gì?” Chu Tử Mặc thật sự không biết tại sao Tử Lan lại đột nhiên nổi tính khí với hắn, vì vậy sau khi hơi sững sờ thì híp cặp mắt của mình lại, có hơi nhức đầu hỏi.

“Có ý gì, ý gì thì ngươi biết rõ còn hỏi ta! Minh Uyển ở Kỹ viện, công chúa út nước Ninh Lan! Chu Tử Mặc, rốt cuộc ngươi muốn tìm bao nhiêu nữ nhân ở bên ngoài mới cam tâm!” Gầm thét với Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh gắt gao nắm chặt tay của mình, mặt mặt đỏ lên nhìn chằm chằm Chu Tử Mặc.

Chu Tử Mặc bị nét mặt hung ác này của Tử Lan làm cho giật mình, nhất thời ngây tại chỗ, sau đó phản ứng lại hắn nhẹ nhàng hỏi, “Nàng thế này là ghen sao?”

Ghen?

Khi hai chữ này truyền vào trong đầu Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh ngay lập tức á khẩu, mình thật sự. . . Ghen sao? Cảm thấy mặt mình bắt đầu không kìm được mà nóng lên, Tử Lan Thanh biết lúc này nhất định mình đỏ mặt!

“Hừ, làm sao có thể!” Cho dù trong nội tâm hiểu rõ mình thật sự đang ghen, Tử Lan Thanh vẫn mạnh miệng không thừa nhận.

Né tránh ánh mắt ý vị sâu xa của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh cố gắng đưa lực chú ý tập trung trên người của Tiểu Tam lần nữa, “Tiểu Tam, dẫn ta vào cung.” Lúc này Tử Lan Thanh tự nhiên chỉ muốn đi trốn tránh.

“Không cho đi, nói cho rõ ràng.” Ngăn Tử Lan Thanh lại lần nữa, trong mắt Chu Tử Mặc lộ ra vẻ vui mừng, Tử Lan càng quan tâm hắn, hắn lại càng vui vẻ.

Lúc này ở trong tim của hắn dường như vừa ăn mật đường, chỉ muốn gắt gao ôm lấy Tiểu Nhân Nhân trước mặt, nghe nàng lặp lại tình yêu say đắm với hắn một lần lại một lần.

Nhưng hiển nhiên Tử Lan Thanh không phải loại nữ nhân thích nói lời ân ái, vì vậy Tử Lan Thanh trực tiếp lựa chọn trốn tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.