"Hóa ra ta đã trách
lầm Lý đại nhân, Lý đại nhân mời đứng lên." Âm u trong mắt Chu Tử Mặc
bây giờ đã biến mất hoàn toàn, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua .
Thay vào đó là loại mỉm cười ấm áp như tia nắng mùa xuân xuất hiện trên mặt hắn, âm u trên mặt vừa rồi như là hư ảo vậy .
Lý Diễm Thu nháy mắt một cái, hắn không nghe lầm chứ?
Như vậy là hắn đã qua cửa ải rồi?
"Lý. . . Lý đại gia, đứng lên đi." Tử Lan Thanh vốn muốn gọi Lý thúc thúc,
nhưng khi nhìn ‘ phụ thân ’ mới mười tuổi của nàng, Lý thúc thúc liền
biến thành Lý đại gia.
Nghe thấy lời nói của Tử Lan, khóe miệng Chu Tử Mặc co rút, Lý. . . Lý đại gia!
Lý Diễm Thu cũng hơi cứng ngắc đứng lên, sau đó hơi ngây dại nhìn Chu Tử
Mặc và Tử Lan Thanh, rõ ràng bây giờ hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
May mắn tới quá đột nhiên, khiến hắn chưa hoàn toàn khỏi trạng thái.
Nhìn bộ dáng si ngốc kia, Chu Tử Mặc không để lại dấu vết nói, "Lý đại nhân, chuyện hôm nay đã làm phiền ông rồi, chờ ngày khác Bổn vương sẽ cám ơn
Lý đại nhân thật tốt." Nói xong, ra hiệu bằng mắt với Tiểu Tam đang chạy đến.
Hiện tại không phải là lúc tiếp khách, hắn muốn tính toán nợ lần với con nhóc béo ú Tử Lan này thật tốt!
Đưa Lý Diễm Thu đi, để người đưa Chu Tử Ngữ về cung, Chu Tử Mặc ôm Tử Lan Thanh nhanh chóng biến mất ở đại sảnh.
Sau đó hai phút, bọn họ đã xuất hiện ở trên giường trong phòng ngủ thường ngày.
Tử Lan Thanh còn tưởng rằng Chu Tử Mặc sẽ đánh cái mông nhỏ của nàng, khẩn trương nhắm hai mắt lại.
Lần này nàng đúng là đã làm sai rồi, dù Chu Tử Mặc muốn đánh nàng, nàng
cũng sẽ nhận. Nhưng sau một phút đồng hồ, cũng không có bàn tay nào rơi
xuống cái mông của nàng như trong tưởng tượng.
Hơi khẩn trương mở hai mắt ra, dung nhan xinh đẹp của Chu Tử Mặc lập tức xuất hiện ở đáy mắt Tử Lan Thanh.
Lúc này Chu Tử Mặc đang nhắm hai mắt, hô hấp vừa dầy vừa nặng liên tục
truyền đến từ trong mũi của hắn, rõ ràng hắn đã tiến vào mộng đẹp.
Nhìn Chu Tử Mặc ngủ bình yên như thế, Tử Lan Thanh đưa ngón tay mập phì của
mình ra, nhẹ nhàng động vào mũi Chu Tử Mặc một cái, nhìn tiểu quỷ kia
khẽ cau mày, nhưng lại không tỉnh dậy, Tử Lan Thanh hả hê cười cười.
Thì ra tiểu quỷ này lúc ngủ có một chút đáng yêu như vậy.
. . .
Ngày thứ hai, Chu Tử Mặc như không có chuyện gì xảy ra mang Tử Lan Thanh đi
học ở hoàng cung. Đợi sau khi nhìn thấy Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh mới
biết, thì ra tiểu quỷ Chu Tử Mặc giấu tin tức các nàng mất tích đi, nói
dối là hắn mang họ đi ngoạn.
Cho nên cả hoàng cung không có náo loạn lên.
Hai cái đầu mập nho nhỏ ghé vào một chỗ, nói qua chuyện của mình sau khi
tách ra tối hôm qua, đặc biệt là Chu Tử Ngữ, hưng phấn đến tí nữa chảy
nước miếng, khiến Tử Lan Thanh hoài nghi, công chúa mập này có phải đã
ham mê chuyện mất tích.
Nói không chừng một thời gian nữa sẽ lại mất tích thêm một lần.
Nghỉ giữa giờ, hai cô nhóc mập Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ quấn lấy nhau nói chuyện phiếm thì hai giọng nữ truyền đến.
"Chào công chúa điện hạ."
Giọng nói giống nhau như đúc, cùng với khuôn mặt khả ái giống nhau như đúc, Tử Lan Thanh hơi sững sờ, đây là sinh đôi.
Chu Tử Ngữ vốn không muốn để ý tới hai tỷ muội này, nhưng Tử Lan Thanh hình như cảm thấy rất hứng thú, vì vậy mở miệng giới thiệu, "Đây là hai tỷ
muội nhà Nạp Lan, tỷ tỷ là Nạp Lan Khuynh Thành, muội muội là Nạp Lan
Khuynh Quốc."
Theo Chu Tử Ngữ giới thiệu, khóe miệng Tử Lan Thanh co rút, Khuynh Quốc Khuynh Thành. . . dã tâm của cha mẹ hai tỷ muội này thật không nhỏ.
"Không có việc gì thì lui ra đi." Chu Tử Ngữ hơi không nhịn được phất phất tay. Rõ ràng nàng rất không hứng thú với hai
tỷ muội này.
"Công chúa điện hạ, chúng ta muốn tìm cách cách Tử
Lan ." Một người có ánh mắt cao ngạo hơn trong hai tỷ muội không nhịn
được mở miệng.
Tử Lan Thanh khẽ mỉm cười với hai người, nếu họ có chuyện tìm nàng, nàng không thể trốn tránh hay gặp người thì lạnh mặt đi chứ?
Nên Tử Lan Thanh rất thân thiện mở miệng, "Các ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
"Là như vậy, chúng ta đến là vì đã chuẩn bị một ít trà bánh cho Tứ vương
gia, cũng chính là phụ thân của ngươi, ngươi có thể mang cho hắn giúp
chúng ta không?" Một vị khác trong hai tỷ muội cũng mở miệng, thân thiện nở nụ cười, ôn tồn nói, nhưng lại khiến lòng Tử Lan Thanh căng thẳng.
Họ. . . Tại sao muốn đưa trà bánh cho Chu Tử Mặc?
"Cách cách Tử Lan có thể không?" Hai thiếu nữ thanh tú hơi khẩn trương, nhưng ngượng ngùng còn nhiều hơn.
Tử Lan Thanh có thể thấy, hình như các nàng thật sự có một chút thích Chu Tử Mặc.
Cúi đầu, không để cho người nhìn thấy chán ghét chợt lóe lên trong mắt
nàng. Chẳng biết tại sao, từ khi biết hai tỷ muội trước mặt này thích
Chu Tử Mặc, nàng bắt đầu ghét họ, rất đáng ghét!
Đưa tay, nhận lấy trà bánh tỷ muội kia đưa, Tử Lan Thanh hơi thô bạo cầm lấy vứt trên bàn.
"Ta biết rồi."Tiếng Tử Lan Thanh rất lạnh, rõ ràng trong lòng và đại não
nàng cũng biết mình không nên làm như vậy, nhưng chẳng biết tại sao,
nàng không thể khống chế được ngôn ngữ và hành động của mình.
Giống như thân thể trở lại lúc ba tuổi, năng lực khống chế cũng trở lại lúc ba tuổi vậy.
"Vậy chúng ta lui xuống trước." Hai tỷ muội kia thấy động tác thô bạo của Tử Lan Thanh, mặt mũi hơi lộ vẻ xúc động, nhưng mà lại cái gì cũng không
nói, hơi khom người đi ra.
"Tiểu Ngữ, họ thích Chu Tử Mặc sao?" Chu Tử Ngữ còn chưa kịp mở miệng, Tử Lan Thanh đã không nhịn được.
Mà trải qua mấy ngày chung đụng nên Chu Tử Ngữ đã quen với việc Tử Lan trực tiếp gọi Tứ ca nàng là Chu Tử Mặc.
"Cái này. . . Cũng không thể nói là thích, có lẽ các nàng chỉ là nhìn địa vị của Tứ ca, vì trong tất cả hoàng tử trong hoàng thất Tứ ca có thân phận tôn quý nhất, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sau này Tứ ca chắc chắn làm hoàng đế." Chu Tử Ngữ từ nhỏ đã sống trong hoàng cung, những
thứ nịnh nọt này đã nhìn nhiều, tất nhiên có thể hiểu tâm tư của hai tỷ
muội kia.
"Họ muốn mượn Chu Tử Mặc để leo lên trên?" Tử Lan Thanh nhíu mày, chán ghét trong mắt càng hiện ra rõ ràng.
Nữ nhân thích Chu Tử Mặc đã đáng ghét, muốn lợi dụng Chu Tử Mặc càng đáng ghét!
"Leo lên trên?" Chu Tử Ngữ nhẹo đầu nhỏ béo ụt ịt của nàng, tại sao nàng không hiểu lời của Tử Lan?
"Chính là các nàng muốn trở thành phi tử có thân phận tôn quý đó." Được rồi,
cổ nhân nghe không hiểu lời nói của người hiện đại, nàng có thể giải
thích.
"Đó là tự nhiên, địa vị nhà Nạp Lan ở nước Chu rất lung
lay, nên bọn họ muốn lợi dụng nữ nhi của mình. . . leo lên trên." Chu Tử Ngữ khẳng định gật đầu một cái.
Sau đó hơi mừng rỡ cười một tiếng, cái từ leo lên trên này cũng không tồi.
"Lung lay? Lung lay là như thế nào?" Tử Lan Thanh giống như nghe thấy tiếng mèo kêu, mạnh mẽ tiến đến trước mặt của Chu Tử Ngữ.
"Nạp Lan gia vốn là một gia tộc gia tộc đồ tử (tội phạm triều đình), vì nữ
nhi mà tiên đế sủng ái nhất thích nhi tử của gia tộc này, nên bỏ trốn
với nam tử kia." Nhìn nét mặt Tử Lan không đoạn khoa trương nữa, Chu Tử
Ngữ hài lòng gật đầu một cái
Nhiều khi, Tử Lan bình tĩnh quá mức, thậm chí khiến nàng sinh ra ảo giác như Tử Lan lớn hơn nàng rất nhiều tuổi.
Mà bây giờ, nàng cực kì đắc ý nhìn vẻ mặt khoa trương của Tử Lan, lúc này mới giống vẻ mặt mà một đứa trẻ cần có.
"Sau đó?" Tử Lan Thanh từ trong cơn chấn kinh lấy lại tinh thần, hỏi tiếp.
"Sau đó tiên đế thỏa hiệp đón bọn hắn trở lại." Chu Tử Ngữ nhún vai một cái.
Nghe xong lời nói của Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Tử Lan thanh mới lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, sau đó thương tiếc nhìn Chu Tử Ngữ.
Nàng mới có năm tuổi, nếu như ở hiện đại, chỉ là một đứa bé cái gì cũng
không hiểu thôi. Trong khi ở cái cổ đại này, sống trong hoàng cung tràn
đầy âm mưu tính toán này, mỗi một bước đều phải cẩn thận.
Cho dù chỉ có năm tuổi, nhưng lại biết nhiều như vậy.
Khó trách nàng thích lúc ‘ mất tích ’ mười một ngày như vậy, cho dù ăn mặc
không phải cực kì tốt, nhưng lại không có nhiều âm mưu tính toán. . .
Khi đó nàng mới là vui vẻ thực sự.
"Làm gì mà dùng ánh mắt ấy
nhìn ta chằm chằm!" Chu Tử Ngữ bị Tử Lan Thanh nhìn chằm chằm như vậy
thì hơi hoảng hốt, tránh thoát khỏi ánh mắt của Tử Lan Thanh, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì, về sau ta sẽ thường xuyên làm cho
Chu Tử Mặc đón ngươi ra ngoài chơi." Tử Lan Thanh ngọt ngào cười một
tiếng, hai mắt xinh đẹp lập tức biến mất trên khuôn mặt tươi cười của Tử Lan.
"Có thật không?" Trong mắt Chu Tử Ngữ chợt lóe lên vui mừng, sau đó ảm đạm xuống lần nữa.
"Nhưng ra khỏi cung không dễ dàng như vậy." Mặc dù lần trước nàng có thể xuất
cung, nhưng đó là nhờ ân điển của hoàng a mã, mà ân điển vĩnh viễn không thể biến thành thói quen, nếu không thì không gọi là ân điển.
Nhìn vẻ mặt mất mát của Chu Tử Ngữ, tâm Tử Lan Thanh đau nhói, sau đó đại
não nóng lên, hùng hào nói, "Ngươi yên tâm, ta nói thì sẽ làm được!"
Sau đó sau đó. . .