Sự việc dần được quên đi,Hạ Vũ Minh không chịu nổi được áp bức của nàng mà cắn lưỡi tự vẫn,kể từ hôm đó tướng phủ bị niêm phong hoàn toàn,vốn dĩ phạm trọng tội là chu di cửu tộc nhưng nàng cũng là tha cho họ một mạng,một lời nói của nàng liền đổi lấy cả trăm sinh mạng,tất cả đều cho về quê chăm dưỡng thân sinh,kẻ muốn đi nàng không thiết giữ lại,kẻ muốn ở nàng không ngại từ chối,chỉ có điều kể từ hôm đó nàng không còn thấy bóng dáng của Hạ Vũ Nham nữa,nàng cho rằng mình đã làm tổn thương nhị ca của mình,không chỉ riêng Hạ Vũ Nham mất tích,cả nhị phu nhân Tô Mị cùng Hạ Tư Thanh cũng biến mất.
“Nàng nói xem có phải bọn họ đều có liên quan đến Tà Giáo?”
“Không hẳn,đến giờ chúng ta vẫn chưa xác định được kẻ đứng đầu Tà Giáo là ai,bọn chúng chỉ lợi dụng Tiêu Duật Hành để hành động,nói không chừng lại là người trong hoàng cung”
Hạ Băng Liên đứng trên chiếc cầu,phía dưới là hồ nước trong veo,bên cạnh còn có Tiêu Nam Hiên đứng cùng,tựa như một cặp trời định.
“Ta không ngờ chàng là người lập ra Long Sinh Nhai”_nàng xoay người cuống theo mái tóc đung đưa,hạ thân người ngồi lên thành cầu nàng giương mắt lên nhìn.
Tiêu Nam Hiên môi cong đưa tay bẹo lấy cái má hồng của nàng “ Còn phải hỏi môn chủ đại nhân lại là người đứng đầu Thiên Sơn Trúc,một bang phái lớn như vậy,Vương phi của ta quả thật không tầm thường a”
“Vốn dĩ ta đã chết,chàng có tin không?”
“Đối với ta mà nói nàng là ai không còn quan trọng nữa,ta chỉ biết nàng bây giờ chính là nữ nhân của ta”
Hạ Băng Liên sau khi nghe xong bất ngờ bật dậy ôm lấy tấm lưng rộng của Tiêu Nam Hiên,phải,bây giờ nàng đã là người của Tiêu Nam Hiên,nàng đã có một gia đình nhỏ,nàng bây giờ phải buông bỏ quá khứ đi rồi.
********************************
Hoàng cung_Điện Ly Cung
“Phụ hoàng,nhi thần không muốn,nhi thần không muốn gả cho thái tử Nam Quốc”
“Vân nhi,con cũng đã đến tuổi thành thân rồi,thái tử Nam Quốc cũng ngõ ý cầu hôn con,tại sao con lại từ chối”
“Nhi thần không muốn gả cho thái tử Nam Quốc,phụ hoàng người không được đồng ý,nếu không nhi thần sẽ tự vẫn cho người xem”
RẦMMMM.....
“HỖN XƯỢC.....người đâu mau đưa công chúa về phòng,không có lệnh của trãm không ai được phép tới thăm,canh chừng công chúa cho kỹ càng không được để công chúa làm bậy”
“Đã rõ thưa bệ hạ”
Tiêu Ly Vân đột nhiên vướng phải cuộc cầu thân của thái tử Nam Quốc,một trong tứ quốc đang phát triển mạnh,nàng không muốn gả cũng vì lý do riêng của nàng,nếu như phụ hoàng của nàng có ý định gả nàng cho thái tử Nam Quốc nàng liền một đao tự vẫn.
Tin tức thái tử Nam Quốc đưa sính lễ đến Đông Hán cầu hôn công chúa Tiêu Ly Vân ngày càng lan truyền,điều này đương nhiên cũng đến tai của Vân Phi,hắn sắc mặt cũng trầm xuống,sát khí cứ vây quanh ngùn ngụt,người nhìn vào đều biết Vân Phi và công chúa Tiêu Ly Vân có tình ý với nhau nhưng cả hai đều không ai dám nói ra.
“Công chúa Tiêu Ly Vân xinh đẹp,thục nữ như vậy lại phải gả cho thái tử Nam Quốc sao”
Bác Nhã khoanh tay tỏ ý không hài lòng,vốn dĩ tất cả đều biết thái tử Nam Quốc là kẻ vô cùng biến thái,hậu cung của hắn cũng đã là trăm ngàn mỹ nữ.
Phi Điểu cũng đồng tình,chỉ có Vân Phi vẫn im lặng không nói gì,trong lòng hắn bây giờ ai cũng rõ,hắn xuất thân không cao sang thì làm sao có thể sánh được với công chúa Tiêu Ly Vân.
“Phi ca huynh đừng buồn,công chúa sẽ không chấp nhận cái gã biến thái đó đâu,chúng ta phải tìm cách cứu công chúa thoát khỏi gã đó”
“Bác Nhã đệ cẩn thận cái miệng,để hoàng thượng nghe được chúng ta sẽ bị chặt đầu đó”
“Các ngươi đang nói gì đó”
Đúng lúc Tiêu Nam Hiên cùng Hạ Băng Liên đi tới.
“Tham kiến vương gia,vương phi”
“Miễn lễ”
“Có chuyện gì khiến các ngươi bị chặt đầu”
Hạ Băng Liên nghiêm mặt khiến Bác Nhã nuốt nước bọt,hắn lắp bắp nói..
“Công...công chúa được thái tử Nam Quốc cầu thân”
“Đó là chuyện tốt mà”
Nói đến đây gương mặt của Vân Phi càng xụ xuống,nàng chỉ cần nhìn qua là hiểu rõ hắn đang nghĩ gì,trong lòng cũng đã định sẵn mục tiêu.
“Vương phi,hắn là tên biến thái đó,lỡ như công chúa bị hắn làm hại....”
“Bác Nhã đệ nói cái gì đó”
Long Ảnh cốc đầu Bác Nhã một cái rõ đau,hắn ôm đầu xoa xoa không quên đưa ánh mắt hờn dỗi về phía Long Ảnh...
“Sao lại đánh đệ”
“Tại đệ nói bừa,vương phi sẽ không để công chúa gả cho kẻ biến thái như hắn đâu”
Nàng chỉ biết lắc đầu nhìn bọn họ,xong lại nhìn Vân Phi,ánh mắt nàng hơi đanh lại.
“Vân Phi nếu ngươi cứ chần chừ mãi thì Ly Vân sẽ rời xa ngươi đấy,ta cũng không giúp được gì cho ngươi cả,hạnh phúc của Ly Vân đều thuận theo tự nhiên”
“Nhưng thuộc hạ...”
“Yêu là phải nói cũng như ngươi đói phải ăn,vương gia cũng sẽ ủng hộ ngươi mà”
“Ta không rõ ràng,nhưng Ly Vân là muội muội của ta,ta chỉ mong nó được hạnh phúc”
“Phải đó Phi ca,chỉ có huynh mới làm công chúa hạnh phúc”
“Ta...”
“Ngươi có biết mỗi giây ngươi đứng đây thì sẽ mất bao nhiêu cơ hội không”
Hạ Băng Liên nói một câu tất cả đều nhìn về phía nàng,mỗi một giây là như thế nào,bỗng dưng đồng loạt nhìn mình như thế nàng nghĩ lại bọn họ làm gì biết tính giây là như thế nào.
“Nói chung là ngươi càng đứng lâu thì sẽ lỡ mất cơ hội”
Giải thích như vậy bọn họ cũng rõ ràng,đồng loạt mọi người đưa ánh mắt về phía Vân Phi ủng hộ...
“Thuộc hạ đã rõ,bây giờ thuộc hạ liền đi “
Vân Phi thi triển khinh công vụt mất,nàng lại tiếp tục cùng Tiêu Nam Hiên đi dạo,mấy ngày qua nàng ngủ không đều giấc,đôi lúc lại giật mình tỉnh dậy,mấy hôm trước phải trông coi Tiêu Viên Liệt bị bệnh,nàng thở một hơi cảm thấy choáng váng rồi ngất đi,cũng may Tiêu Nam Hiên liền đỡ lấy nàng tức thì liền truyền Mạc Song đến.