Vương Phi Hắc Đạo, Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

Chương 3: Chương 3: Cuộc Sống Mới!




Đã hai ngày trôi qua,Hạ Băng Liên vẫn như thường thức dậy rất muộn,từ lúc xuyên vào cơ thể này khiến nàng không tự nhiên vận động được,một phần nàng bị hành hạ mà nên,phần còn lại là do cơ thể vốn bị suy nhược thiếu dinh dưỡng trầm trọng,cũng may là nhờ có Mạc Song giúp nàng chăm sóc

"Tiểu thư người mau đến ăn"

Nàng cũng dần quen với Mạc Song,nàng ta cũng không có ác ý gì,nàng nghĩ nàng cũng nên có người bên cạnh để chăm sóc,thân thể này vốn quá yếu,liều lĩnh cũng không tốt,suy cho cùng nàng cần phải dưỡng thân thể này tốt lên.

"Phiền ngươi rồi"

"Không phiền,không phiền,được gặp tiểu thư quả là phúc lớn"

"Ngươi thật khiêm tốn,vết thương của ngươi thế nào"

"Mạc Song hoàn toàn khỏe,thuốc của tiểu thư đưa thật hữu dụng,chỉ hai ngày đã hết đau"

"Vậy à,còn Thái Thái"

"Thái Thái đã dưỡng thương hai ngày,cũng nhờ vào thuốc tiểu thư đã nhanh chóng phục hồi"

Nghe đến nàng cũng an tâm,cũng may nàng vốn là bác sĩ bên hiện đại,dưới lớp ngụy trang này nàng vừa làm nhiệm vụ vừa cứu được người,Tĩnh Âm này tuy cũ kỹ nhưng vật liệu xung quanh không thiếu,nàng hôm trước vừa chế thuốc cho Mạc Song và Thái Thái,hiện tại bọn họ đã khỏe nàng cũng vui vì tìm được thuốc tốt.

"Nha đầu,ngươi thật sự rất có tài"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Quái Y Thái,nàng và Mạc Song hướng nhìn về phía bà lão

"Thái Thái người chưa khỏe hẳn sao lại đi ra"

Mạc Song đi đến đỡ lấy tay bà lão

"Ngươi xem ta đã khỏe hẳn,không việc gì đáng lo nữa cả"

"Đến thật đúng lúc,Thái Thái cũng vào ngồi ăn đi"

Quái Y Thái nhìn nàng trìu mến,nàng tuy có chút lạnh nhạt nhưng tâm nàng là người lương thiện

"Liên Liên,bọn ta làm phiền con rồi"

"Không sao,ta không cảm thấy phiền"

"Liên Liên,ta thắc mắc vì sao con một thân một mình ở nơi hoang sơ này"

"Ta là bị người nhà vứt bỏ"

Nàng không ngần ngại mà nói ra,nàng đã thấy quen với việc bị bỏ rơi rồi,từ lúc bị chính cha ruột vứt bỏ,nàng đã không còn cảm nhận được người nhà là gì

Quái Y Thái nhìn nàng xót xa,nàng xinh đẹp như vậy lại là một cô nương bất hạnh

"Vậy con có muốn làm đồ đệ của ta không,cùng ta về sơn trang"

"Đồ đệ?"

Nàng hơi ngước đầu nhìn lão Thái Thái

"Tiểu thư người mau đồng ý đi,Thái Thái là phá lệ nhận người làm đồ đệ"

Mạc Song thấy nàng ngập ngừng cũng không khỏi lo lắng,nhận thấy điều đó nàng ngước nhìn về Mạc Song,nàng ta nói phá lệ mà nhận,không phải là bà lão này chưa từng nhận ai làm đồ đệ sao?Tuy rằng vừa mới quen nhau,nàng chưa chắc được Quái Y Thái có là cao thủ hay không,nhớ lại hôm trước khi nghe Mạc Song nói lão Thái Thái và nàng là bị trúng Nhiễm Huyết tức là một loại độc làm cho máu không lưu thông,nhẹ thì bị liệt cả đời,nặng thì mất mạng,Nhiễm Huyết tuy độc nhưng lúc trước nàng trong rừng Amazon cũng đã từng trúng phải,loại độc này được lấy từ những con ong chúa tiết ra từ dịch của con ong,thảo dược nàng dùng để chữa là Tán Huyết giúp lưu thông máu,nghĩ đến hai hôm trước nàng chỉ nhìn sơ đoán qua năng lực của bọn họ nhưng chưa tận mắt thấy họ phát huy,điều này làm cho nàng phân vân...

"Chuyện này.."

"Liên Liên con không cần phải gấp,ta sẽ chờ con"

"Ta...sư..phụ"

"Liên Liên con vừa gọi.."

"Đồ nhi bái kiến sư phụ"

Đột nhiên nàng quỳ xuống dập đầu,nàng tuy thông minh nhưng sống trong cổ đại này cần phải có võ công để tự vệ,mấy tên hôm trước nàng quá dễ dàng đối phó nhưng chưa biết sau này nàng sẽ gặp nhiều cao thủ,đến lúc đó nàng có chống cũng không được

Quái Y Thái vui mừng khôn xiết,trước kia rất nhiều người bái sư với bà nhưng họ chỉ nhận lại sự lạnh lùng của bà,nàng là trường hợp đầu tiên khiến Quái Y Thái này phá lệ,trong tâm bà cảm thấy nàng có thể làm môn chủ Quái Nhân,bà còn thấy nàng không đơn giản là một tiểu cô nương...

"Liên Liên ngoan mau đứng lên"

"Chúc mừng Thái Thái,chúc mừng tiểu thư"

Mạc Song nhìn hai người như thế cũng không kiềm được mà nhào vô ôm nàng

Lúc đầu nàng hơi ngẩn nhưng rồi cũng vui vẻ đáp trả

"Ta đã nhận con làm đồ đệ,từ nay con chính thức là người nhà của ta,ta sẽ dạy con võ công và y thuật"

Hạ Băng Liên ngẩn ngơ trước hai chữ "người nhà",nàng là muốn theo Quái Y Thái học thêm những việc ở cổ đại này,nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của người nhà

"Vậy khi nào chúng ta lên đường"

"Ngày mai chúng ta lên đường,Song nhi ngươi mau mang y phục khác cho Liên Liên"

"Vâng Thái Thái"

Mạc Song nhanh chóng đi,chỉ còn Quái Y Thái ngồi dùng cơm với nàng

"Mạc Song không phải đồ đệ sư phụ"

Nghe nàng hỏi,Quái Y Thái miệng cười nói

"Nàng ta vốn xin ta nhận nàng làm đồ đệ,nhưng ta không nhận vì làm đồ đệ của ta sẽ chịu khổ nhiều,Song nhi theo ta cũng đã nhiều năm,nàng ta là bị bán vào nhà buông để phục vụ giường chiếu cho cẩu nam nhân,nàng ta bỏ trốn bị truy đuổi được ta cứu nên theo ta"

Nghe tình cảnh của Mạc Song thật đáng thương,nàng ta cũng không khác gì nàng bị vứt bỏ

"Người yên tâm,ta không để Mạc Song chịu khổ"

"Liên nhi,con với Mạc Song đều là chung cảnh ngộ,con hãy để nàng theo hầu hạ"

"Liên Liên vẫn chưa hiểu vì sao phải để Mạc Song hầu hạ chứ không phải là tỷ muội"

"Vì nàng ta là hộ vệ của môn chủ"

"Môn chủ?Đồ nhi chưa hiểu rõ"

"Haha,con trước hết hãy tu luyện thật tốt,sau này con sẽ hiểu"

_______________________

Trong Đông thành Đông Hán,tại tướng phủ Hạ gia trang

"Phụ thân,tam muội rất hung bạo,nàng ta đánh Tiểu Thúy đến gãy tay,phụ thân hãy làm chủ cho Tiểu Thúy"

"Đúng đấy lão gia,nô tỳ có ý tốt giúp tam tiểu thư,nhưng tam tiểu thư lại...hức..hức"

*Rầm*

"Quá lắm,người đâu,phân lệnh xuống với tam tiểu thư mãi mãi không được bước về Hạ gia"

Hạ Vũ Minh nổi giận đánh mạnh lên bàn,đúng lúc một giọng nói băng lãnh phía ngoài cửa truyền đến

"Phụ thân tam muội tuyệt đối không phải như thế"

Hạ Vũ Nham bước vào cửa,ánh mắt lạnh lùng quét qua Tiểu Thúy đang quỳ,nhìn vào mắt nhị công tử băng lãnh làm Tiểu Thúy run sợ,ai không biết nhị công tử thương yêu tam tiểu thư như thế nào,nay một nô tỳ nhỏ bé lại dám nói xấu tam tiểu thư

"Nham nhi con đừng bào chữa cho muội muội con,nó làm Tiểu Thúy thành ra thế này con còn bênh vực cho nó"

Hạ Vũ Minh tràn đầy tức giận chỉ vào Hạ Vũ Nham lớn tiếng quát

"Phụ thân có bao giờ nghĩ đến việc Liên nhi bị hại hay không,người có bao giờ xem Liên nhi là nữ nhi của mình không"

Hạ Vũ Nham lạnh giọng nói,trong lời nói phát ra sát khí khiến Hạ Vũ Minh cứng họng

"Con.."

Hạ Vũ Minh không biết nói làm sao,đúng là ông chưa từng coi Hạ Băng Liên là nữ nhi của mình,từ lúc sinh ra đã là sao chổi của Hạ gia,người mà hắn thương yêu vì nàng mà mất,mọi lỗi lầm đều đẩy ngược về nàng.

"Các người cũng đừng rảnh rỗi như vậy"

Hạ Vũ Nham hừ lạnh rời khỏi

"Phụ thân,tam muội..."

"Thôi được rồi con đừng nói nữa,các người mau đi đi,ta muốn yên tĩnh"

Hạ Tư Thanh vốn thúc cho Hạ Vũ Minh nổi giận cho người phạt nặng Hạ Băng Liên nhưng lại bị Hạ Vũ Nham làm hỏng,nàng bực tức rời khỏi,Tiểu Thúy khúm núm đi theo sau

Trong thư phòng,Hạ Tư Thanh hất tung ấm trà trên bàn,miệng ngoan độc chửi rủa

"Con ả tiện nhân,thật tức chết đi được,Hạ Vũ Nham là đệ đệ ta tại sao không bênh vực ta mà lúc nào cũng Liên nhi"

"Tiểu thư người đừng nóng,nhị công tử là không hiểu chuyện mà thôi"

"Hừ! Ngươi đợi đó Hạ Băng Liên"

Trên môi Hạ Tư Thanh nở nụ cười ác độc,tay nắm thành quyền,thứ nàng muốn nhất định phải có

"Trước hết cứ để ả sống thoải mái đi,cứ từ từ cho ả chết mòn đi là được"

Tiểu Thúy tâm độc thốt lên câu nói,Hạ Tư Thanh nhìn nàng ta bằng ánh mắt hài lòng

"Phải,cho ả sống không bằng chết,hahaha"

______________________

"Tiểu thư người mau dậy chúng ta khởi hành thôi"

Mạc Song cười khổ với nàng,đã là giờ tỵ rồi mà nàng vẫn chăn ấm phủ kín

"Song Song cho ta thêm 5 phút"

"Tiểu thư lại nói mớ rồi,5 phút là gì vậy?Song Song không hiểu"

Hạ Băng Liên bất mãn ngồi dậy,bây giờ đang rất là sớm,nàng hiện đại muốn ngủ bao nhiêu cũng được,ở thời cổ đại này làm gì có đồng hồ cho họ xem,thật là rắc rối

Thân người Hạ Băng Liên bất đắc dĩ bước xuống,kéo ra lấy trong ngăn tủ một cái da mặt người,nàng thoa một lớp thuốc lên mặt rồi úp lên,Mạc Song đứng bên cạnh há hốc mồm

"Tiểu...tiểu thư,người biết dịch dung,nhưng mà tại sao người lại dịch dung làm gì?"

"Trước khi gặp hai người thì đây là diện mạo của ta,ta không muốn gây rắc rối,đừng nói với ai chuyện này"

"Phải dặn lão bà này nữa chứ"

Quáy Y Thái bên ngoài nghe được cũng đi vào

"Gương mặt này tuy có phần xấu đi nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch"

"Sư phụ!"

Thấy lão Thái Thái nàng hành lễ nhưng bị ngăn lại

"Con không cần hành lễ làm gì,đều là người một nhà,hơn nữa con còn là thiên kim Hạ gia"

"Sư phụ người làm sao biết được?"

Hạ Băng Liên ngạc nhiên nhìn Quái Y Thái

"Con là tam tiểu thư tướng phủ,Hạ Băng Liên,ta lúc nãy vào thành mua chút thức ăn mang theo,nghe bọn họ bàn tán con từ nhỏ đã bị đưa đến đây,nay lại bị phụ thân cấm trở về vì lí do đánh gãy tay nha hoàn Tiểu Thúy"

"Vô lí,tại sao lại phạt tiểu thư chỉ vì đánh gãy tay một nha hoàn"

Mạc Song tức tối lên tiếng,có người phụ thân như vậy sao

"Liên Liên,con đừng buồn,người như hắn không đáng làm phụ thân con"

Nàng thấy hai người lo lắng cho nàng,trong lòng nàng cảm thấy cảm động,nhưng nàng vốn là chưa bao giờ được gặp cha bao giờ,thật tốt khi Hạ Vũ Minh cấm túc nàng,như vậy nàng có thể đi theo sư phụ nàng!

"Sư phụ,Mạc Song,hai người yên tâm,ta không buồn,bây giờ chỉ có hai người là ta tin tưởng nhất"

"Chúng ta mau trở về sơn trang,chậm trễ các huynh đệ sẽ rất lo"

Mạc Song lên tiếng nhắc nhở

"Ừ,mau đi thôi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.