Đã 2 ngày trôi qua đôi mắt nàng cứ nhắm chặt,khuôn mặt hồng hào nay lại trắng bệch và tiều tụy,thái hậu cũng vì nàng mà lâm bệnh,mọi chuyện đều là do Hạ Tư Thanh gây ra,2 ngày qua Hạ Tư Thanh cùng Lý Thừa Ngân bị Tiêu Nam Hiên đàn áp,y mặc kệ những lời thỉnh cầu của tướng quân và thừa tướng,vì đây là chuyện xảy ra trong hoàng thất mà nàng lại chính là vương phi,kẻ nào hại nàng kẻ đó phải trả giá.
Từ khi nàng bị hôn mê y luôn túc trực bên cạnh nàng dù Long Ảnh có khuyên ngăn nhưng đều bị y lạnh lùng phớt lờ,mặt y bây giờ xanh xao do thiếu ngủ,thậm chí 2 ngày qua y cũng chưa ăn gì,chỉ ngồi nắm chặt tay nàng không buông.
Chiến thần Tiêu Dao vương phong ba trên chiến trường,lạnh nhạt vô đối,nữ nhân không thèm để vào mắt nay lại vì một vương phi phế vật lo lắng đến tiều tụy thân mình,mọi lỗi lầm đều do y mà ra,nếu như ngày đó y không phát bệnh thì nàng cũng sẽ không bị trọng thương,đã vậy y còn hờn dỗi nàng.
“Vương gia ngài ăn chút gì đi” Mạc Song bưng bát tổ yến đi vào,nàng lo lắng không kém gì Tiêu Nam Hiên,nếu tiểu thư có chuyện gì thì nàng làm sao ăn nói với Quái Y Thái.
Y không nhìn Mạc Song,một mực nắm lấy tay nàng không buông,Long Ảnh thấy vậy cũng không cam lòng,dù biết tiểu vương phi hôn mê đã lâu chưa tỉnh nhưng Mạc Song cũng vì đó mà ngày càng xanh xao mà vương gia lại không thèm để ý đến công sức của Mạc Song làm Long Ảnh có chút không cam lòng.
“Vương gia đây là tổ yến,hai ngày qua ngài chưa ăn gì,nhìn ngài xanh xao như vậy vương phi sẽ đau lòng”
“Ta không muốn ăn các người lui đi”
Giọng nói có phần khàn khàn,y mệt mỏi xua tay bảo mọi người lui xuống,một vương phi ngang tàng nay lại thêm vương gia cứng đầu,cả 2 người nhìn nhau thở dài tuân lệnh lui xuống.
Đúng lúc Ninh Quốc công chúa hầm sen canh đến cho ca ca của mình,nàng vẫn lo cho Tiêu Nam Hiên,đợi tới khi Hạ Băng Liên tỉnh lại thì y đã trở thành cái xác khô rồi.
“Ca,huynh mau nhìn xem ta mang gì đến”
Tiêu Nam Hiên hơi nghiêng đầu,y muốn được yên ổn nhưng không được.
“Muội để đó đi,ta muốn yên tĩnh,ra ngoài đi”
Ninh Quốc công chúa nhìn Hạ Băng Liên thở dài,2 ngày nay nàng chưa tỉnh lại,nếu không tỉnh thì ca ca của nàng cũng sẽ như Hạ Băng Liên mất.
“Ca,huynh đã hai ngày qua chưa ăn uống gì rồi,nội tổ mẫu vì Liên Liên mà ngã bệnh chẳng lẽ huynh muốn nội tổ mẫu lo lắng cả huynh luôn sao,hơn nữa nếu nàng ta tỉnh dậy thấy huynh gầy gò xấu xí như vậy thì liệu nàng có thích huynh không”
Đi đến trước mặt y,Ninh Quốc công chúa dũng mãnh nói ra hết lời mặt dù nàng run sợ.
Tiêu Nam Hiên ngây người ra,mâu quang y lạnh tanh co lại
“Nàng thích ta,nàng sẽ thích ta,nàng là của ta”
“Nếu vậy huynh phải ăn,không ăn nàng ta sẽ không thích huynh”
Nghe lời Ninh Quốc công chúa y nhanh chóng cầm lấy bát sen canh chậm rãi ăn mắt vẫn không rời nàng,y phải tận mắt thấy nàng tỉnh dậy.
Khẽ mỉm cười,Ninh Quốc công chúa chưa bao giờ thấy ca ca của mình như thế,lúc nào huynh ấy cũng lạnh nhạt,hờ hững và không quan tâm đến những thứ xung quanh,từ lúc mẫu phi của Tiêu Nam Hiên mất mọi tính cách của y trở nên xa lạ,y chỉ vui vẻ với nội tổ mẫu và Tiêu Ly Vân nàng,chưa bao giờ nàng thấy ca ca của mình vì nữ nhân khác mà mất ăn mất ngủ.
Ninh Quốc công chúa chậm rãi đi ra,nàng ngoảnh đầu lại nhìn lần cuối rồi bước đi nhanh chóng,nàng thầm nghĩ nếu nàng như vậy thì người đó có lo lắng như huynh ấy không,nàng ngước mắt lên khoảng trời rộng cười mỉa,người đó sẽ không bao giờ.
Trong tiềm thức,Hạ Băng Liên cảm thấy mình đang bay bổng,nàng chết rồi sao,đưa mắt nhìn xung quanh,một khung cảnh thật quen mắt nhưng nàng không nhớ nơi này là đâu.
Nàng bước đi trong tiềm thức,xung quanh lúc mờ ảo lúc rõ ràng,tâm trí nàng như đang diễn biến theo tiềm thức,nàng thấy ở phía dưới bỗng dưng bốc khói và rồi lửa bốc cháy,phía dưới thật hỗn độn,nhiều người nhanh chóng dập lửa nhưng duy nhất chỉ có 1 người lại đứng cười điên cuồng,là ai chứ,nhìn rất quen,người phụ nữ đó còn cả đứa trẻ đang khóc òa lên nữa,nàng đưa tay ôm đầu,cảm thấy thật đau,mắt nàng hoa cả lên,thật choáng váng,người nàng nặng nề rơi xuống.
“Khụ khụ khụ”
Khóe miệng nàng nôn ra một ngụm máu,Tiêu Nam Hiên ngủ thiếp đi nghe tiếng ho khan của nàng y lập tức tỉnh dậy liền thấy nàng như vậy,mắt y lạnh lại.
“Thái y mau gọi thái y cho ta”
“Vương gia có chuyện gì vậy” Long Ảnh ở ngoài nghe được vội chạy vào.
Mạc Song trợn to mắt nhìn y ôm nàng,khóe miệng nàng có máu.
“Tiểu thư...”
Mạc Song đến cầm tay nàng bắt mạch,nàng cũng là học y từ Hạ Băng Liên,dù không giỏi nhưng nàng cũng có thể cứu sống mạng người.
“Sao rồi,nàng sao rồi”
Ghì nàng chặt trong lòng Tiêu Nam Hiên như ngồi trên đống lửa,chỉ thấy gương mặt Mạc Song tái đi rốt cuộc nàng làm sao.
“Mạch đập rất yếu,nội thương bị hao tổn nặng,tiểu thư bị nội thương bao giờ”
“Có cách nào giúp nàng”
“Nô tỳ không biết,nếu không tìm cách tiểu thư sẽ nguy mất”
Tiêu Nam Hiên khựng người trầm lặng,nội thương nàng bị nghiêm trọng như vậy là do độc tố trên người y,làm sao để cứu nàng đây.
“Vương gia,thuộc hạ có ý kiến” Vân Phi phía ngoài đi vào.
“Mau nói”
“Dạ,thuộc hạ nghe được ở Bắc Chu có loại thảo mộc ngàn năm trị trọng thương,nếu tìm được thuộc hạ nghĩ vương phi sẽ được cứu”
“Bắc Chu lạnh giá quanh năm lại có thảo mộc như vậy sao”
Tiêu Nam Hiên thật không thể tin.
“Bắc Chu.... Thảo Quyết Băng,ý huynh có phải là Thảo Quyết Băng”
Mạc Song ngẫm nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nhớ đến.
“Thảo Quyết Băng không phải rất quý hiếm sao,Bắc Chu tuy lạnh nhưng biết kiếm ở đâu”
Long Ảnh cũng như Tiêu Nam Hiên không tin được.
“Long Ảnh ngươi không biết Bắc Chu chính là nguồn gốc của Thảo Quyết Băng,chỉ cần chúng ta tìm tận hang động,may mắn chúng ta sẽ có được,đây cũng là cách cứu vương phi chúng ta”
Vân Phi khẳng định lại,Mạc Song cũng tán thành với ý của Vân Phi.
Nhìn nàng khóe môi rỉ máu Tiêu Nam Hiên không thể chần chừ được nữa,y lên tiếng.
“Mau về chuẩn bị,chúng ta sẽ xuất phát liền”
“Vương gia còn một điều thuộc hạ chưa nói,đó là Thảo Quyết Băng nếu rời xứ lạnh nó sẽ héo,vì vậy chúng ta phải mang theo vương phi”
“Được ta biết rồi,Mạc Song ngươi giúp nàng chuẩn bị,ta đi xin ý chỉ của hoàng thượng”
Mọi người cùng nhau hành động,y nhất định sẽ cứu được nàng rồi sẽ cùng nàng thành thân,nàng sẽ là tân nương đầu tiên của y và mãi mãi là duy nhất.