Vương Phi Hắc Đạo,tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

Chương 22: Chương 22: Khởi Hành




Xe ngựa khởi hành cũng đã lâu,phía trước là đoàn quân của Bắc Chu phân phối đi đầu do Triệu Tần Thủy chỉ huy.

Trên xe ngựa không khí vô cùng ngột ngạt,không ngờ đến Tiêu Nam Hiên chuẩn bị 2 cỗ xe ngựa,1 cỗ cho y và nàng,cỗ còn lại là cho Ninh Quốc công chúa và Mạc Song dùng,Long Ảnh đảm nhiệm cưỡi ngựa đi phía trước xe ngựa,Vân Phi thì đảm nhiệm bảo vệ Ninh Quốc công chúa.

Nàng cùng y ngồi 1 xe,Tiêu Nam Hiên phong thái điềm tĩnh ngồi im,y lạnh lùng cẩn thận vì bên cạnh y còn có nàng,tuy rằng chỉ là đi tìm thảo dược nhưng với thân phận của y không khỏi thoát được nguy hiểm,bề ngoài hoàng đế thư thả nhưng bên trong ắc đã có chuẩn bị,nàng vẫn còn yếu nếu không nhanh chóng thì y sẽ hối hận cả đời.

Nhớ lại 15 năm trước y 4 tuổi,mẫu hậu y cùng hoàng hậu Bắc Chu lúc đó rất thân thiết,khi đó hoàng hậu Bắc Chu mang long thai nhi tử thứ 2,tình cảm tỷ muội cả 2 rất tốt,biết được hoàng hậu Bắc Chu mang long thai mẫu hậu của y cũng rất vui mừng liền hứa hẹn nếu sinh hạ tiểu boàng tử thì sẽ gã Ninh Quốc công chúa,còn nếu là tiểu công chúa thì sẽ gã cho Tiêu Nam Hiên,không ngờ hoàng hậu vì lời nói vui mừng của mẫu hậu y mà bằng lòng,đến ngày sinh hạ long thai lại hạ sinh được tiểu công chúa,từ đó hôn sự của Tiêu Nam Hiên và tiểu công chúa Khương Thiên Mạc được hình thành,vua cả 2 nước cùng nhau kết giao hợp tác hòa bình,2 quốc gia hùng mạnh kết giao càng khiến đất nước trở hùng mạnh,dân chúng được sống trong hòa bình,các nước muốn xâm lược cũng khó.

Nhưng rồi vào năm tiểu công chúa được 3 tuổi cũng là lúc chiến tranh diễn ra hỗn loạn,quan trọng hơn là cả 2 nước từ hòa bình trở nên đối đầu,hôn sự kết thúc,chiến tranh tàn sát nhân dân,hoàng hậu Bắc Chu cùng mẫu hậu y tình nghĩa sâu đậm không muốn 2 quốc gia chanh chấp liền tìm cách cứu vãn mới tình cờ phát hiện kẻ âm mưu phía sau chính là quốc cửu Bắc Chu cấu kết Tây Thành mưu phản khiến 2 nước hiểu lầm xảy ra tranh chấp,sự việc xảy ra quá đau thương,hoàng hậu Bắc Chu vô cùng đau lòng khi biết cha của mình chính là người mưu đồ phản quốc,tình cha con cũng đã phai nhạt,hoàng hậu Bắc Chu nhiều lần khuyên nhủ người cha đang phạm tội phản quốc nhưng ngược lại vẫn không có hiệu quả,quốc cữu không những không quy hàn mà còn bắt tiểu công chúa làm con tin,bị dồn vào đường cùng không còn cách thoát thân,quốc cữu phóng hỏa đốt cháy căn nhà nhốt tiểu công chúa,với tình yêu của người mẹ, hoàng hậu Bắc Chu liều mình chạy vào biển lửa và không thấy quay trở lại,1 năm sau triều chính loạn lạc do vụ phản quốc của quốc cữu và cái chết của hoàng hậu cùng tiểu công chúa đã khiến cho nội bộ lục đục,hoàng đế vì quá đau khổ sinh bệnh mà mất,vào năm đó Thái Tử Khương Lạc Tước lên ngồi hoàng đế khi còn rất nhỏ nhưng khí phách là một đế vương rất thông minh lanh lợi,chỉ trong 2 năm đã ổn định Bắc Chu toàn vẹn.

Xe ngựa xốc lên khiến cơ thể nàng mất tự chủ mà ngã nhào về phía trước,y nhanh tay ôm lấy nàng vào lòng.

“Nàng không sao chứ?”

“Ưm,ta không sao,cảm ơn”

Nàng đẩy Tiêu Nam Hiên ra ngồi lại ngay ngắn,vừa rồi nàng nhìn y có vẻ mất tập trung,y đang suy nghĩ chuyện gì.

“Thân thể nàng vẫn chưa bình phục,đừng vận động mạnh”

Y vén loạn tóc lên cho nàng,ánh mắt ôn nhu lạ thường,Hạ Băng Liên bỗng ngây người ra,tim nàng đập mạnh liên hồi.

“Ta hơi mệt,không quen ngồi xe ngựa”

Nàng đột nhiên thật thà nói với y,lúc nhận ra thì đã quá muộn.

“Dừng lại”

Tiêu Nam Hiên vén tấm vải che lên hô to,lập tức đoàn người dừng lại,Triệu Tần Thủy nhất thời nhíu mày.

“Vương gia có gì sai bảo”

“Còn bao lâu mới đến”

Y không để ý đến Triệu Tần Thủy khiến ông có chút bất mãn.

“Cũng sắp đến,vương gia ngài cần gì sao”

Long Ảnh không chần chừ liền rút kiếm kê sát cổ Triệu Tần Thủy khiến mặt ông ta tái mét.

“To gan,ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai”

“Ngươi....ngươi dám”

Một cước vào bụng Triệu Tần Thủy khiến ông ta ngã khỏi ngựa,Long Ảnh đưa kiếm trước mặt ông ta.

“Dừng tay”

Y bước xuống,băng hàn bao quanh,đôi mắt băng lãnh nhìn Triệu Tần Thủy,nàng cũng bươca xuống theo,ngồi trên xe ngựa đúng là ngột ngạt,chỉ cần dùng khing công là đến nhưng nếu vậy thì y sẽ nghi ngờ thân phận nàng mất,đành giả vờ yếu đuối thôi.

“Rút kiếm lại,tối nay dựng lều qua đêm”

Y nắm lấy tay nàng kéo đi,y không phải không biết Triệu Tần Thủy có âm mưu gì,giết một kẻ phế vật chỉ tốn thời gian.

Lều được dựng lên trời cũng đã tối,Vân Phi phụ trách làm đồ ăn nhưng chỉ cho 6 người bọn họ,còn những người Bắc Chu họ tự có lương thực.

“Vương gia ngài sao lại ngăn thuộc hạ”

Long Ảnh đưa thức ăn cho Tiêu Nam Hiên.

“Tạm thời tha cho hắn”

Nàng nói,ánh mắt chờ đợi thức ăn ngon trong tay y.

Tiêu Nam Hiên khuôn miệng mở rộng,trực tiếp bón cho nàng,mọi người xung quanh nhìn vương gia bồi đắp tình cảm cho vương phi đến ngẹn ngào.

Vân Phi ho nhẹ vài cái.

“Ta thấy hay là chúng ta đến kia ăn đi”

“Đúng đúng,nhị ca,tẩu tẩu,hai người ở đây đi ha” Ninh Quốc công chúa không phải ngu ngốc mà không hiểu ý của Vân Phi liền kéo Mạc Song vẫn đang ngồi ăn đứng dậy.

“Ể công chúa ta còn chưa ăn xong mà”

“Ăn cái đầu ngươi,ra đây mà ăn”

Long Ảnh cũng hiểu liền đi theo bọn họ để lại gương mặt đen thui của nàng.

“Thức ăn đều ở đây,bọn họ ra đó là ăn cái gì?”

Nàng ngước nhìn hỏi Tiêu Nam Hiên,y chợt bật cười,bọn họ như vậy mà lại quên đem đi,rõ ràng là vội vàng,lại bị nàng tom gọm lại.

“Hừ,dám bỏ mặt ta,ta cho đói”

“Được được,tất cả đều là của nàng”

Đưa xiêng thịt vào miệng,nàng nhai ngon lành,Tiêu Nam Hiên cũng ngừng ăn đem toàn bộ cho nàng,lúc nàng ăn thật dễ thương.

Phía xa 4 con người 8 con mắt nhìn tiếc nuối,Ninh Quốc công chúa gõ cái bốp lên đầu Vân Phi.

“Ngươi thật là,sao lại nghĩ ra cái kế này chứ,ta còn chưa ăn no huhu”

“Xiêng thịt đều bị vương phi ăn hết rồi”

Vân Phi chỉ biết gượng cười,thật ra hắn cũng nhất thời quên mất đó thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.