___3 năm sau___
“Tiểu thư chờ Song nhi”
“Tiểu thư tiểu thư mau dừng”
“Song Song ngươi thật là chậm”
Hạ Băng Liên dừng bước quay người lại chờ Mạc Song đang hổn hển đi đến
“Tiểu thư,người hiện tại là môn chủ Thiên Sơn Trúc,rời môn lại không nói huynh đệ,muội e là không ổn”
“Ta đã nói với mọi người ở sơn trang rồi,trong thời gian ta xuất môn Ngôn Phong sẽ thay ta cai quản”
“Như vậy ta xuống núi khi nào trở về?”
“Khi ta cảm thấy chán”
Khóe môi nàng nâng lên đột nhiên hạ xuống
“Có người đến”
Hiểu ý Mạc Song nhanh chóng đeo mặt nạ vào rồi ẩn người trên cây,Hạ Băng Liên nhanh hơn Mạc Song cũng đã ẩn mình trên cây gần đó,nàng nhẹ nhàng quan sát tình hình,đây là địa bàn của nàng lại có người đến náo loạn,thật có gan lớn.
Phía dưới liền xuất hiện một nhóm người hắc y đang đuổi theo 2 người,nàng nhìn 2 người kia có chút chật vật,phen này họ khó sống đến ngày mai.
“Tiêu Nam Hiên,đã đến đường cùng rồi ngươi còn muốn chạy sao”
“Khụ...”
“Chủ nhân”
Tiêu Nam Hiên đột nhiên thổ huyết,bệnh cũ của hắn thật biết đúng lúc mà tái phát,đúng lúc hôm nay ngày rằm,hắn lại không mang theo người,chỉ có Long Ảnh đi theo hắn nhưng vừa nãy không phòng bị liền bị dính một chưởng của đám người kia.
“Long Ảnh ngươi mau đi đi,để ta lại đây”
Nghe Tiêu Nam Hiên nói,Long Ảnh quỳ xuống
“Long Ảnh nguyện đời này bảo vệ chủ nhân,tuyệt đối không phản bội”
Nàng trên cây nghe được cũng cảm kích khí phách anh hùng của Long Ảnh,nàng suy nghĩ có nên giúp chủ tớ này không,con ngươi khẽ liếc qua Mạc Song,nàng ta đang mải mê nhìn xuống dưới.
“Chết đến nơi rồi hai ngươi còn tình thâm chủ tớ,hai ngươi chết đi rồi bọn ta sẽ được hưởng danh hưởng lợi”
“Là ai sai các ngươi”
Tiêu Nam Hiên lạnh giọng,hắn không gây thù oán với ai,nếu có người muốn giết hắn thì chỉ có một mà thôi,nghi hoạt trong đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Nam Hiên càng tăng lên.
“Nếu muốn biết thì hãy xuống diêm vương mà hỏi,giết Tiêu Nam Hiên lãnh thưởng”
Cả nhóm hắc y đồng loạt xông lên,Long Ảnh rút kiếm đánh trả,lưỡi kiếm sắc bén lướt qua từng người,hắn nhất định phải bảo vệ chủ nhân!
Tiêu Nam Hiên ngồi bệch xuống đất,tay ôm lấy ngực,hắn đau đớn thổ huyết,Hạ Băng Liên nhìn thấy cũng hơi nhíu mày,biểu hiện của Tiêu Nam Hiên rất giống một loại độc dược nàng đang nghiên cứu,nghĩ lại nếu nàng cứu hắn thì có lẽ mọi thắc mắc của nàng sẽ sớm được giải quyết.
Long Ảnh cũng đã đến giới hạn của hắn,khụy một gối xuống hắn phun ra ngụm máu,nhóm hắc y cũng dừng đánh
“Không hổ danh là Long Ảnh,nhưng đáng tiếc lại bỏ mạng ở rừng hoang này haha”
Lời vừa dứt chiếc roi nhỏ nhanh chóng phóng ra quấn lấy cổ của hắn,tay nàng kéo nhẹ cái đầu liền rơi xuống đất hắn chết không kịp la,mọi người kinh hãi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra,ngay cả Tiêu Nam Hiên cũng bất ngờ không kém,ra tay cực nhanh và tàn độc,nhất định có người ở đây,hắn đưa mắt quan sát xung quanh nhưng không phát hiện khí tức của người đó ở chổ nào,nhất định là người có võ công cao cường.
“Là kẻ nào”
Bọn hắc y ngó quanh xem xét tình hình,nơi này hoang vắng lại có người,điều này bọn hắm không hề nghĩ đến
“Thiên Sơn Trúc hôm nay lại có khách quý đến thăm a!”
Nàng nhẹ nhàng hạ người xuống không kịp để Mạc Song kéo lại
Thân người huyết y đỏ thẫm,trên mặt đeo chiếc mặt nạ màu trắng,nàng xoay người về phía Tiêu Nam Hiên đang ngồi,tiện tay nhét vào mồm hắn một viên thuốc nhỏ
Thật lạ đối với bao nữ nhân khác hắn sẽ không gần gũi được,sẽ nhanh chóng né tránh dù bị thương,nhưng trước mặt nàng hắn đột nhiên ngẩn ra,khi cảm nhận được cơn đau như giảm bớt hắn mới giật mình đứng dậy,một cô nương nhỏ nhắn lại là cao thủ.
“Ngươi là ai,sao lại phá hỏng chuyện tốt của ta”
“Hỗn láo,đây là địa bàn Thiên Sơn Trúc các ngươi dám làm loạn”
Mạc Song đã nhanh chóng đứng bên cạnh nàng
“Đây là Thiên Sơn Trúc?”
Đám người kia nghe đến thoáng rùng mình,như thế nào bọn hắn lại quên bang phái đệ nhất thiên hạ Thiên Sơn Trúc,có điều người đứng đầu là Quái Y Thái,đây lại là một cô nương trẻ
“Dựa vào đâu bọn ta tin ngươi,Thiên Sơn Trúc mai danh ẩn tích lại xuất hiện,hai ngươi nghĩ lừa được bọn ta sao”
“Mạc Song,giết”
Nghe lệnh Mạc Song rút ra trường kiếm có khắc dấu ấn của Thiên Sơn Trúc,lúc này đám người hắc y bàn hoàng đánh trả,không ngờ bọn hắn gặp phải người của Thiên Sơn Trúc.
Long Ảnh nhìn Mạc Song khí phách chém giết cũng cầm kiếm đứng lên hổ trợ nàng.
Chẳng mấy chốc đã giải quyết xong đám người đó,Mạc Song thu hồi kiếm đi đến bên cạnh nàng
“Tiểu thư,là người của Tà Giáo”
Nàng khẽ nhíu mày,lại là Tà Giáo,3 năm trước nàng tình cờ cứu được Quái Y Thái và Mạc Song cũng chính do Tà Giáo
“Đa tạ hai vị cô nương ra tay tương trợ”
Long Ảnh đỡ lấy Tiêu Nam Hiên hướng các nàng cảm tạ,Tiêu Nam Hiên ánh mắt nhìn vào người nàng.
Cảm thấy điều khác thường nàng cũng nhìn vào hắn,bây giờ mới để ý hắn thật tuấn mỹ,nhìn hắn rất yêu nghiệt
“Ta có thể xem mạch cho ngươi?”
“Chuyện này..”
Nghe đề nghị của nàng Long Ảnh có phần khó xử,chủ nhân của hắn trước giờ hắn hiểu rất rõ,có chết cũng sẽ không lại gần nữ nhân,nàng lại có hảo tâm xem mạch nhưng chỉ sợ Tiêu Nam Hiên không đồng ý.
“Nàng có thể chữa khỏi cho ta”
Đột nhiên Tiêu Nam Hiên hỏi nàng,hắn biết khi nãy nàng cho hắn viên thuốc kia giúp hắn giảm đau,chứng tỏ nàng biết hắn bị gì
“Ta chỉ muốn biết độc trên người của ngươi”
“Chỉ có vậy”
Tiêu Nam Hiên nhận rõ sự lạnh lùng của nàng,nàng chỉ muốn xem độc trên người hắn chứ không phải chữa trị cho hắn.
“Cô nương biết chủ nhân ta trúng độc”
“Đương nhiên,tiểu thư ta là đại thần y danh tiếng làm sao không biết được”
Mạc Song biểu môi coi thường Long Ảnh
“Thần y sao”
Nghe đến ánh mắt Long Ảnh sáng lên,thật là may mắn bọn hắn là đến đây tìm vị thần y nổi tiếng khắp thiên hạ đang được dân chúng ái mộ.
“Thật thất kính,bọn ta đến đây là muốn tìm thần y”
“Ồ,vậy nên mới bị truy đuổi?”
Nàng nhỏ giọng hỏi
“Vâng,thật xấu hổ,bọn Tà Giáo ngày càng lộng hành”
“Ta không chữa trị cho nam nhân”
Một câu nói phũ phàng nhanh chóng thốt ra,nàng đúng là người chữa bệnh nhưng đối với nam nhân nàng chưa hề chữa qua.
“Tiểu thư người lại vậy”
Mạc Song lắc đầu bó tay với nàng,mỗi khi có bệnh nhân là nam nhân nàng liền đẩy cho Mạc Song chữa trị
Long Ảnh cũng bất ngờ,hắn tưởng chỉ có chủ nhân của hắn không đụng qua nữ nhân,không ngờ nàng ngược lại không đụng qua nam nhân
Tiêu Nam Hiên cảm thấy nàng thật sự thú vị,đột nhiên khóe môi của hắn nâng cười,Long Ảnh nhìn thấy cũng không tin vào mắt mình là chủ nhân hắn vừa cười,điều này là vì cô nương kia sao?
“Đi thôi Long Ảnh”
Tiêu Nam Hiên quay lưng bước đi,Long Ảnh cũng không hiểu chủ nhân của hắn liền đi theo để nàng và Mạc Song đứng đó.
“Tiểu Thư,người này thật lạnh nhạt,hắn như vậy không cầu xin chúng ta”
“Đi thôi,về Tĩnh Âm”
________________________
Trên đường đi,Long Ảnh đôi chút ngó nhìn chủ nhân của mình,từ lúc gặp vị cô nương kia hắn đã thấy chủ nhân cười nhiều lần.
“Chủ nhân,nàng là thần y chúng ta đang tìm,sao ngài không để nàng ấy xem sao”
Tiêu Nam Hiên đột ngột dừng bước,nghĩ lại hắn là quên mất,hắn lúc nãy rất tò mò về nàng,nàng là ai? Nghĩ đến khi nãy trong rừng nàng cứu hắn nhưng hắn chưa kịp cảm tạ nàng.
“Long Ảnh,hãy điều tra về nàng”
Long Ảnh như hóa đá,đệ nhất chiến thần Đông Hán nhị vương gia Tiêu Nam Hiên lẫy lừng không gần nữ nhân,coi nữ nhân như không khí bây giờ lại nhờ thuộc hạ điều tra về nàng,điều này sao có thể xảy ra.
“Chủ nhân,ngài không phải đã có ý với nàng đó chứ”
“Bổn vương cảm thấy rất lạ,cảm thấy nàng rất thú vị”
Tiêu Nam Hiên thành thật trả lời,Long Ảnh mồm như không thể há ra to thêm được nữa,thật không giống chủ nhân của hắn.
“Thuộc hạ đã rõ”
Long Ảnh không dám thắc mắc nhiều,hắn nghĩ như vậy cũng tốt, chủ nhân của hắn cũng đã 23 tuổi rồi,cũng đến lúc lập vương phi,nếu như chủ nhân của hắn đã có ý với cô nương kia thì kẻ thuộc hạ như hắn phải dốc sức tìm ra thân phận của nàng càng sớm càng tốt.