Nửa đêm trong thành Đông Hán,một cổ khí lạnh từ người Hạ Băng Liên phát ra,hắn dám đem nàng làm trò cười,xung quanh nàng đều là người của Tiêu Nam Hiên,có cả Long Ảnh đưa nàng hồi phủ,thật tình nàng rất bực mình.
“Vương phi người lên xe ngựa đi,đừng đi bộ nữa”
Long Ảnh khổ sở,nàng là nhất quyết không lên xe.
“Các ngươi mau cút về vương phủ” Chân nàng dừng bước,hàn khí càng tăng cao,những binh lính xung quanh nghe nàng nói mà rợn cả người,không ai dám lên tiếng,nàng thật quái dị,một cô nương chân yếu tay mềm nửa đêm lại chạy đến vương phủ,họ ai cũng biết vị tam tiểu thư tướng phủ là phế vật bị xa lánh nhưng vào lúc này khí thế của nàng hơn trội cả lời đồn.
Tiêu Nam Hiên đứng từ phía xa quan sát,tay hắn vẫy vẫy ra hiệu cho Long Ảnh,hiểu ý Long Ảnh liền ra hiệu cho binh lính lui “Thần tuân theo ý của vương phi,vương phi đi cẩn thận”
“Vứt ngay cái gọi là vương phi,nghe chướng tai”
Hạ Băng Liên bưu hãn nói,Long Ảnh nghe cũng không hài lòng nhưng hắn biết nàng không dễ chọc phải,còn chưa xác định được nàng có phải là cô nương ở Thiên Sơn Trúc hay không.
Chờ người của Tiêu Nam Hiên đi khuất,bóng người nàng nhanh nhẹn nhấp nhoáng một cái biến mất,Tiêu Nam Hiên cười khẽ,quả nhiên là nàng! Chính hắn sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý.
_________________________________
Bóng nàng vừa xuất hiện đã thấy Mạc Song vui mừng ra mặt,nét mặt nàng có phần dịu đi,từ từ đi vào trong phòng ngồi xuống bàn.
Mạc Song đến rót cho nàng chén trà “Tiểu thư người cuối cùng cũng trở về”
“ Ừm”
Trả lời Mạc Song nàng hớp một ngụm trà,đôi mày dịu đi hẳn,nàng rất thích uống trà vào ban đêm,hầu như đó là thói quen thường ngày của nàng,nó giúp tâm tình của nàng vui lên hẳn.
Khẽ liếc nhìn xem biểu hiện của nàng “Tiểu thư,cô gia đồng ý”
“Hắn không,ta nghĩ hắn đã nhận ra ta”
“Vậy là cô gia đã biết trước nên mới chọn người” Mạc Song nghĩ đến yến tiệc trong cung,Tiêu Nam Hiên là vương gia rất được ưng sủng,hắn là ai kia chứ,chiến thần Đông Hán nổi khắp thiên hạ nhưng lại máu lạnh vô tình với nữ nhân,việc tổ chức yến tiệc kia nếu không phải là ý của thái hậu Mộ Dung Thùy lên tiếng thì dù có chết hắn cũng không thèm liếc mắt qua dù chỉ một cái.
Nói vậy,Hạ Băng Liên là xấu số bị hắn chọn trúng,nàng suy nghĩ nếu hắn đã biết thì cũng không sao,cùng lắm lấy hắn làm chồng,nàng sẽ khiến cả vương phủ của hắn gà bay chó chạy.
Sực nhớ ra chuyện trước mắt,nàng cởi bỏ y phục đưa cho Mạc Song,nàng ngâm mình vào thùng nước,cả ngày hôm nay đã làm cho nàng thật mệt,dòng nước ấm đã giúp nàng xoa dịu đi phần nào,nàng ngã lưng mà tận hưởng.
“Song nhi,giúp ta kì lưng”
“Dạ”
Mạc Song vào mang theo những cánh hoa ở Thiên Sơn Trúc cho vào thùng nước,nàng biết Hạ Băng Liên rất thích mùi hương của cánh hoa này nên đã mang theo.
“Khổ cho muội rồi” Nàng thích thú dùng cánh hoa chà sát lên người.
“Tiểu thư đừng nói vậy,chăm sóc tiểu thư là việc của Song nhi mà”
Nàng cười khẽ,quan sát nhìn căn phòng này,điều nàng cảm nhận là nó rất đơn giản,hẳn đây là nơi ở trước kia của Hạ Băng Liên,đồ dùng rất đơn giản.
“Trễ rồi,muội đi nghỉ ngơi đi,ta muốn ngâm mình một chút”
“Tiểu thư nhớ nghỉ sớm,đừng để bị cảm lạnh”
“Được rồi,muội mau đi đi”
Chờ Mạc Song khuất bóng,nàng vẻ mặt lạnh lùng nhanh tay phóng ra ám khí về phía trên
“Đã khuya như vậy lại đi rình rập phòng của nữ nhân,ngươi có ý đồ gì”
Thân người bạch y bước ra,vẻ mặt tươi cười trêu chọc nàng
“Tất nhiên là xem vương phi của bổn vương rồi”
Nàng liếc nhìn Tiêu Nam Hiên,từ đầu hắn đã theo dõi nàng,quả nhiên nàng không thể xem thường kẻ này được
“Ngài đến đây chỉ có vậy”
Mày liễu của hắn nâng lên,có chút thú vị,tam tiểu thư phế vật của tướng phủ quả không giống lời đồn.
“Thế nàng muốn ta phải làm sao”
Đôi mắt y chuyển xuống nhìn vào bả vai trắng nõn của nàng,Hạ Băng Liên khẽ hừ lạnh,hất nước tung tóe vào người y,nhấp nhoáng đã choàng lên người chiếc áo khi nãy Mạc Song mang vào “Ta nghĩ ngài nên cút về vương phủ của ngài thì hơn”
“Nàng đến cuối không chịu thừa nhận” Đôi mắt y nheo lại nhìn nàng.
Nàng đứng cách xa Tiêu Nam Hiên một khoảng,chỉnh lại quần áo,nàng xoay người về phía y đang đứng “Ta thừa nhận nhưng không có nghĩa ta đồng ý gả cho ngươi”
“Ý của phụ hoàng đã ban,nàng định kháng chỉ,nàng cũng biết kháng chỉ thì cả tướng phủ này sẽ bị tru di cửu tộc” Trong mắt y hiện lên tia vui mừng,nàng đã thừa nhận,nhưng điều làm y khó chịu chính là nàng vẫn muốn chối từ y.
Khẽ nhếch môi,nàng tựa tiếu phi tiếu khiến hắn càng thêm kinh ngạc “Nàng cười cái gì,nàng không sợ liên lụy người khác”
“Sợ...haha...trong từ điển của ta không có từ đó,dù ngài có là vương gia thì cũng đừng mong ta khuất phục” Thu lại nụ cười thay vào đó là gương mặt băng lãnh.
“Thú vị thật,đã thế ta càng muốn có được nàng”
“Tùy ngài,ta chính là ghét ai sắp đặt ta,mời vương gia về cho”
Tiêu Nam Hiên mâu quang đen lại,nàng là đang khiêu khích hắn,lạnh nhạt bỏ đi,hắn sẽ cho nàng thấy như thế nào khi chống lại hắn.
Long Ảnh đứng ở ngoài rất nôn nóng,vương gia của hắn đã nửa đêm lại đi đến rình rập Hạ Băng Liên,nếu bị bắt gặp thì thể diện Chiến thần còn đâu.
Đang còn không biết phải làm sao thì đã thấy Tiêu Nam Hiên bước ra
“Vương gia,người của ngài ướt hết rồi” Long Ảnh sốt sắng đi đến
“Không sao,ngươi hãy điều tra kĩ về nàng,ngày mai cho người đem tất cả sính lễ đến,phải giao tận tay nàng”
Long Ảnh thoáng ngạc nhiên,không phải còn 20 ngày nữa sao,vương gia của hắn vì sao lại muốn nhanh chóng đến thế.
“Thuộc hạ đã rõ” Long Ảnh cũng không dám thắc mắc nhiều,nhìn bộ dạng của Tiêu Nam Hiên như thể đã rõ.
_______________________________
Sáng sớm nàng đang say giấc ngủ thì bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh,tay nàng xoa xoa thái dương từ từ ngồi dậy bước ra cửa
“Có chuyện gì”
“A tiểu thư,làm người thức giấc rồi,đây là sính lễ mà cô gia cho người đem tới,còn nói là phải tận tay tiểu thư nhận mới về” Thấy nàng Mạc Song khẩn trương giải thích,nàng là sợ bị Hạ Băng Liên trách phạt.
Quả nhiên là đôi mi Hạ Băng Liên nheo lại nhìn đám người đứng ở kia,cũng đúng lúc Hạ Tư Thanh đi đến
“Tam muội của ta vừa mới trở về,ở đây cần tu sửa lại,hay cứ để cho phụ thân bảo quản những thứ này đi” Hai mắt Hạ Tư Thanh sáng long lanh khi thấy vàng bạc châu báo,ả hận Hạ Băng Liên đã cướp đi tất cả của ả.
“Không được,vương gia muốn người nhận là vương phi,tướng phủ không được can thiệp” Gia nô bên cạnh lên tiếng,trực tiếp từ chối khiến Hạ Tư Thanh nổi giận.
“Nô tài to gan,ở đây là tướng phủ cũng là nhà của Hạ Băng Liên,các ngươi có quyền lên tiếng”
Hạ Băng Liên mặt lạnh,mới sáng đã khiến nàng khó chịu rồi,cái tên Tiêu Nam Hiên này muốn cùng nàng đối đầu ư!
“Sính lễ là tặng cho ta?” Nàng nghiêng đầu hỏi tên gia nô.
“Vâng,là vương gia tặng cho vương phi”
Gia nô cuối đầu cung kính hơn đối với nàng,Hạ Tư Thanh nổi đóa,nàng thân là đại tiểu thư tướng phủ,đệ nhất mỹ nhân kinh thành lại không bằng cái phế vật xấu xí kia sao,nàng không phục.
“Các ngươi mang hết vào trong,gửi lời cảm ơn đến phu quân CỦA TA”
Nàng nhấn mạnh lời sở hữu,Hạ Tư Thanh đen mặt.
“Tam muội,nhiều như vậy sợ rằng gian phòng của muội chứa không đủ,hay cứ để phụ thân quản”
Hừ!muốn cướp đồ của nàng sao,xem như Hạ Tư Thanh rất khôn ngoan trong việc này.
“Đã khiến đại tỷ phải lo,ta tự có cách bảo quản,không dám phiền đến phụ thân”
“Đại tiểu thư chỉ là muốn nghĩ tốt cho tam tiểu thư...”
Lời chưa dứt đã bị cái nhìn của nàng làm cho nha hoàn Tiểu Thúy lạnh thấu xương “Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng”
“Nô tỳ...không dám...”
Hạ Tư Thanh cùng nha hoàn Tiểu Thúy hôm nay lại e dè trước Hạ Băng Liên,một phần vì 3 năm trước nàng không khờ khạo như trước,hiện tại lại còn là tân vương phi,muốn tiêu diệt nàng phải dùng kế.
“Muội đừng trách nha hoàn của ta,nàng ta không có ý gì,thôi thì đây là vương gia tặng muội,ta lại sợ kẻ trộm lấy mất” Cười lấy lòng,Hạ Tư Thanh kéo nhẹ nha hoàn Tiểu Thúy ra sau,tay nắm lấy bàn tay của nàng,tình thâm nghĩa muội khiến Mạc Song buồn nôn.
“Phiền đại tỷ rồi,tỷ yên tâm,ta tự lo được” Nàng nhếch môi cười,diễn xuất thật tốt,nếu không phải có người của Tiêu Nam Hiên ở đây thì có lẽ lớp mặt nạ của Hạ Tư Thanh đã sớm đổ bể.
Môi Hạ Tư Thanh siết chặt,cố tạo ra nụ cười gượng gạo,dáng vẻ nhu mì làm lay động lòng người.
“Theo ý tam muội vậy,nếu như có chuyện gì thì hãy nhờ đến ta,chúng ta đều là tỷ muội thân thiết”
“Ý của tỷ tỷ ta hảo hảo cảm động,ta biết mình phải làm gì”
“Vậy thì ta an tâm rồi,ta vừa nhớ ra là mình có việc gấp,tam muội thân thể không được tốt,nên bảo trọng”
“Đa tạ đại tỷ”
Bàn tay Hạ Tư Thanh nắm chặt chiết khăn trong tay nhanh chóng rời đi.
Nàng xoay lưng trở vào phòng nhìn đống hỗn độn này khiến tâm tình nàng xấu đi
“Tất cả đem đến Thiên Sơn Trúc”
“Hả,tiểu thư...đây...đây đều là..” Mạc Song kinh ngạc,nàng muốn đem hết sính lễ về Thiên Sơn Trúc sao,nếu như Tiêu Nam Hiên biết thì tiêu đời.
Đi đến lấy chậu nước cho nàng rửa mặt,Mạc Song khuyên ngăn “Hay tạm thời cứ để ở đây,chúng ta dùng lần”
“Vậy cũng được,ta giao cho muội quản lý”
Nàng sửa soạn lại y phục,hôm nay nàng khoác lên người một bộ bạch y kết hợp một chút sắc huyết đỏ thẩm,nàng hài lòng với tay nghề của mình.
“Tiểu thư người thật đẹp a” Mạc Song trầm trồ khen ngợi,nàng biết Hạ Băng Liên rất tài giỏi.
“Dẻo miệng,hôm nay ta muốn ra kinh thành xem xét một chút”
“Vâng,để muội đi chuẩn bị”
“Ừm,đi đi”
_______Kinh thành______
Hạ Băng Liên mộc mạc bước đi trên phố đông người,nhiều người qua lại nhìn nàng một cách khác lạ,nghe thoáng qua đều là bàn tán về nàng là phế vật tướng phủ,nhìn sơ lược đã biết bọn họ vẫn không phân biệt tốt xấu là gì,chỉ thấy bề ngoài mà đánh giá bề trong,đó là điều nàng cực ghét.
Nàng mặc kệ cứ vậy mà đi tiếp,chợt nàng nghe thấy tiếng khóc của một hài tử,thì ra là một hài tử bị lạc mẫu thân,đang định đi đến thì phía trước bất ngờ xuất hiện cổ xe ngựa đang lao với tốc độ nhanh hướng về phía hài tử,nàng cả kinh định phi thân tới cứu thì một bóng trắng nhấp nhoáng xuất hiện ôm lấy hài tử.
Nàng đứng khựng người lại,vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm,nhanh chân đi đến.
“Tiểu đệ đệ,không sao chứ,đừng khóc,có tỷ tỷ đây”
Ước tính hài tử này chỉ mới 5 6 tuổi,dáng người ốm yếu khiến nàng thương xót.
“Thật là trùng hợp a”
Nghe thoáng qua giọng nói làm nàng dừng lại,lại là cái tên phiền phức này,nàng không thèm nhìn hắn,trực tiếp lơ luôn hắn.
“Tiểu đệ đệ,mẫu thân đệ đâu”
Hài tử nghe hỏi liền òa khóc,từng tiếng nấc trong lời nói vang lên “Đệ không có mẫu thân,mẫu thân của đệ đã chết rồi”
“Đã chết,tại sao lại chết” Nàng cảm thấy xót cho hài tử này
“Đệ không biết,người ta bảo đệ là đồ sao chổi,tại đệ mà mẫu thân không còn,bọn họ đánh đệ rất đau”
Mâu quang Tiêu Nam Hiên nhăn lại,tại sao lại có kẻ nhẫn tâm như vậy chứ.
“Nhà ngươi ở đâu,ta đưa về” Tiêu Nam Hiên lên tiếng.
Hài tử sợ hãi nép vào lòng Hạ Băng Liên “Không,đệ không muốn về,đệ không muốn bị đánh,tỷ tỷ đừng đem đệ về”
Tiêu Nam Hiên nhăn mặt,lạnh giọng “Bọn họ đánh đập ngươi”
“Tiêu Nam Hiên,ngươi đừng hỏi nữa,cảm ơn đã cứu đứa bé này”
Nàng dỗ dành hài tử,hài tử này thật bất hạnh.
Hắn im lặng,tâm tình có phần dịu lại,nàng đã nói vậy thì hắn cũng nghe theo.
“Tiểu đệ ngoan,nói tỷ biết là ai đánh đệ”
“Là...là...” Đang định nói thì một giọng ác liệt vang đến,hài tử run rẩy nép sát vào nàng.
“Đồ sao chổi,ngươi dám trốn ra đây” Một lão dữ tợn đi đến,trên tay là chiếc roi da.
Hạ Băng Liên nheo con ngươi lại,nhìn lão trước mắt,hài tử trong lòng không khỏi sợ hãi,nàng đã hiểu chính là người này đã tàn nhẫn ra tay đánh đập tiểu hài tử này.
“Ngươi là phụ thân của hài tử này” Hạ Băng Liên đứng dậy đẩy hài tử ra phía sau che chở.
“Phi....đồ phế vật...ngươi có tư cách gì hỏi lão tử ta” Hắn nhận ra nàng,phỉ nhổ nước bọt hắn hung hăn chửi.
Hàn khí Tiêu Nam Hiên bộc phát nhưng lại bị nàng ngăn chặn.
“Ta hỏi ngươi là phụ thân của hài tử này”
“Đồ sao chổi,ai cho mày đi ra đây,mau cút về làm việc”
Lão nam nhân không để ý đến nàng nói,hung tợn tới kéo hài tử một cách thô bạo xung quanh mọi người đã nhanh chóng tập trung lại.
Tay nàng giữ chặt hài tử,trực tiếp đá hắn một cước ngã nhào ra đất,hơi thở băng lãnh từ người nàng phát ra “Ta hỏi ngươi là phụ thân của hài tử này”
“Tiện nhân ngươi dám đá lão tử” Hắn phóng roi da trên tay về phía nàng,một bàn tay rắn chắc túm lấy.
“Trả lời mau,ngươi là phụ thân của hài tử này”
Tiêu Nam Hiên hàn khí bao quanh,dám mắng nữ nhân của hắn,xem ra những kẻ như vậy thật không biết điều.
“Ngươi là ai,mau tránh ra,không lão tử đánh luôn cả ngươi”
“Hỗn láo,ngươi muốn phạm thượng” Long Ảnh cùng những binh lính đi đến
“Thần hộ giá chậm trễ xin vương gia,vương phi trách phạt”
Một lời của Long Ảnh làm mọi người chấn kinh,cả lão tử khi nãy cũng chấn động.
“Vương gia vương phi tha mạng,tiểu nhân thật không có mắt” Hắn run rẩy quỳ xuống
“Trả lời ta,ngươi là phụ thân của hài tử này” Tiêu Nam Hiên lạnh giọng,những kẻ như vậy thật đáng khinh.
“Dạ không,thần chỉ là mua tiểu tử này lại từ người khác,phụ mẫu của tiểu tử này đều đã chết”
Nghe vậy,nàng vẫy tay gọi Mạc Song “Đưa cho hắn 100 lạng bạc,ta mua hài tử này”
“Tiểu thư” Mạc Song như không tin vào mắt mình,dùng 100 lạng bạc sao.
“Thật đúng lúc dùng bạc của vương gia ngài,mau đưa cho hắn rồi bảo hắn cút đi” Nàng mặt lạnh ra lệnh,Mạc Song cũng không dám chần chừ đưa bạc cho lão tử ấy.
Nàng xoay người bế hài tử lên,giọng dịu dàng lại hẳn “Đừng sợ,bây giờ không sao rồi”
“Tiểu thư người định làm gì với hài tử này” Mạc Song đến
“Trước hết về vương phủ,sao đó tính tiếp”
Không đợi Tiêu Nam Hiên đồng ý,nàng bế lấy hài tử đi về phía vương phủ,Tiêu Nam Hiên ý cười trong mắt nhanh chóng đi theo,còn lão vừa rồi nhận được bạc cũng nhanh quên đi hài tử kia.