Việc ám sát bất thành,Triệu Tần Thủy rút lui khỏi nơi hẻo lánh đó,trước mắt hắn phải đi gặp Tiêu Duật Hành,phải...người mà Triệu Tần Thủy cung kính tối hôm đó chính là thái tử Đông Hán Tiêu Duật Hành.
Hắn như vậy lại biết được chuyện Tiêu Nam Hiên đi Bắc Chu liền giở trò ám sát.
“Ngươi nói Hạ Băng Liên không tầm thường?”
Tiêu Duật Hành tay bắt chéo ra sau,lưng xoay về phía Triệu Tần Thủy đang quỳ run rẩy vì hắn sợ tên biến thái này.
“Vâng...thuộc hạ không dám nói bừa,một mình ả có thể đối phó với đám sát thủ bậc nhất như vậy”
“Hỗn xược” Tiêu Duật Hành quát lớn khiến Triệu Tần Thủy không khỏi giật mình không hiểu vì sao mình lại bị quát.
“Thái tử điện hạ tha mạng,lời thuộc hạ nói đều là sự thật”
“Ta biết,ngươi có chín cái mạng cũng không có cái lá gan to như vậy,chỉ là....nàng ta sớm muộn sẽ thuộc về ta,ngươi...cẩn thận cái mồm”
Triệu Tần Thủy cảm thấy kinh sợ,Tiêu Duật Hành như vậy lại muốn cướp vương phi nhị đệ của mình,thật là điên rồ.
“Chuyện này...thái tử...ngài muốn nhưng Hạ Băng Liên là vương phi của Tiêu Nam Hiên”
“Vương phi?Nàng còn chưa gả vào vương phủ của hắn thì danh phận vương phi chỉ là hư danh”
Tiêu Duật Hành khóe môi cong lên,hắn cảm thấy nàng thật khác biệt,có thể hạ đám sát thủ nhanh gọn quả thật không tầm thường,nếu nàng thuộc về thái tử hắn thì hay còn gì bằng.
“Ngươi sắp xếp cho ổn thỏa,nếu lần này thất bại thì mang đầu về đây gặp ta”
“Thuộc hạ đã rõ”
Tiêu Duật Hành nhấp nháy biến mất để lại Triệu Tần Thủy gương mặt vô cùng tức giận,hắn dù gì cũng là thừa tướng Bắc Chu,vậy mà lại bị Tiêu Duật Hành sai khiến làm chân sai vặt cho hắn.
Nếu không phải bí mật kia thì Triệu Tần Thủy hắn cũng không rơi vào hoàn cảnh này.
Tay Triệu Tần Thủy giơ lên cao lập tức một đám người áo đen xuất hiện.
“Bọn chúng hiện tại đang ở đâu”
“Bẩm chủ nhân,chúng đã đi vào rừng Lang Kiêng rồi ạ”
“Lang Kiêng?Haha ông trời thật có mắt giúp Triệu Tần Thủy ta,chúng không hề biết Lang Kiêng là nơi cấm địa,có vào không có ra”
“Nhưng người thái tử muốn cũng đã vào theo,thuộc hạ e là...”
“Ngươi sợ cái gì,hắn có hỏi thì bảo nàng ta đi theo Tiêu Nam Hiên mà vào,ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ,giết sạch bọn chúng”
“Vâng”
_________________________________
Rừng Lang Kiêng một khu rừng của tử thần,có vào mà không có ra,khu rừng này nổi danh với nhiều thú dữ,các loài côn trùng độc hại,một khi đã vào sẽ không tìm thấy đường ra.
“Vương gia,chúng ta lại lạc rồi”
Long Ảnh dừng chân,mi hơi nhíu lại,rốt cuộc đã lạc bao nhiêu lần.
“Nhị ca,muội không đi nổi nữa,rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào chứ”
Ninh Quốc Công Chúa ngồi bệch xuống dưới mà không để ý có con rết đang bò lại.
PHỤTTTTTT
“Đừng bất cẩn,nơi này rất nguy hiểm,Vân Phi ngươi đỡ công chúa đi”
Phi tiêu chặt đứt con rết làm đôi,gương mặt băng lãnh của Tiêu Nam Hiên làm cho Ninh Quốc Công Chúa không dám hó hé gì,trên gương mặt của y đã biểu hiện hết tất cả,nếu không cẩn thận chọc giận lão vương gia này thì hậu quả thật không thể tin nổi.
“Chúng ta mau tìm Thảo Quyết Băng,nô tì có nghe vương phi nói qua Thảo Quyết Băng thường mọc ở chỗ có sương mù,khu rừng này lại nhiều sương mù như vậy”
Tiêu Nam Hiên nhìn xuống Hạ Băng Liên đang trong vòng tay của y,nàng đã ngất đi sau đó,thật khiến mọi người lo lắng.
“Vương gia người đừng lo lắng,vương phi chỉ nhất thời vận động quá sức nên mới ngất,một lát nữa vương phi sẽ tỉnh”
Mạc Song an ủi,biết y rất lo lắng nhưng tình trạng bây giờ chỉ có thể dựa vào Hạ Băng Liên mà thôi,nói ra thì mọi người sẽ không tin nhưng rừng chính là nơi Hạ Băng Liên rất thích.
3 năm trước nàng từng đi lạc vào khu rừng ở Đông Hán,mọi người cứ tưởng nàng sẽ không quay về nữa nhưng điều bất ngờ là nàng không những trở về mà còn mang về nhiếu thứ quý giá,kể từ đó nàng rất thường xuyên ra vào nơi đó và xây dựng lên một sơn trang dành riêng cho nàng.
“Chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi”
Y ngồi xuống gốc cây nhẹ nhàng đặt nàng lên trên người của mình đợi mọi người ổn định.
“Nơi này thật khiến người ta tò mò,Bắc Chu lại có nhiều nơi quỷ dị như vậy sao”
“Ấy công chúa không nên nói như vậy,Bắc Chu hình thành như ngày hôm nay quả thật rất hùng mạnh,những nơi như vậy rất thích hợp để tập kích”
Vân Phi nói quả có lí,một nơi như thế quả rất thích hợp.
“Muội đừng lộn xộn nữa,nếu như không phải vì phụ hoàng ta đã sớm vứt muội ở hoàng cung”
“Huynh...”
Chưa nói nên lời đã bị ánh mắt lạnh lẽo của y làm cho đóng băng,nhị sư huynh này từ lúc có Hạ Băng Liên tính khí liền thay đổi đến chóng mặt,Ninh Quốc Công Chúa bĩu môi không nói gì nữa.
__________________________________
Đông Hán.
Lý Thần Duệ mấy ngày nay rất đau đầu về việc của Lý Thừa Ngân,không có lệnh của vương gia thì chẳng có ma nào dám cho vào gặp.
Đứng trước cửa phủ Tiêu Dao Vương,Lý Thần Duệ bước chân ngập ngừng,nếu không phải vì tiểu muội của hắn thì còn lâu hắn mới vào.
Quyết định của hắn vẫn là đi vào nhưng bước chân chỉ vừa mới đến cửa đã bị chặn lại.
“Hỗn xược,các ngươi nghĩ mình là ai mà dám chặn đường bổn thiếu gia”
“Vương gia có lệnh không có sự cho phép thì không ai được vào”
“Ta đã chờ vương gia ở hoàng cung nhiều ngày nhưng vẫn không thấy,ngươi bẩm báo rằng Lý Thần Duệ xin cầu kiến”
Lý Thần Duệ con ngươi kiêu hãnh,hắn là ai kia chứ,là con trai của thừa tướng hoàng triều lại bị đám cẩu nô tài này chặng đường.
“Xin lỗi Lý công tử,vương gia đã mấy hôm đi Bắc Chu,đợi vương gia về ngài hãy đến”
“Bắc Chu?vương gia đi Bắc Chu làm gì”
Lý Thần Duệ mâu quang khẽ suy nghĩ,khi không lại đến Bắc Chu lạnh lẽo,đã có chuyện gì xảy ra sao.
“Nô tài cũng không rõ nhưng có nghe mọi người trong phủ bàn tán rằng vương gia đưa vương phi đi du ngoạn”
“Vương phi,Hạ Băng Liên”
“Vâng,vương phi sức khỏe không được tốt,vì thế vương gia đã đưa vương phi đi du ngoạn Bắc Chu rồi ạ”
Lý Thần Duệ trầm tư quay lưng bỏ đi,vài hôm trước xảy ra việc Hạ Tư Thanh và Lý Thừa Ngân đùa giỡn Hạ Băng Liên làm nàng hôn mê,lúc đó hắn cũng rất tức giận mà không biết vì sao lại tức giận,Hạ Băng Liên đã thoát khỏi hắn thì có gì hắn phải tức giận vì việc bọn họ làm nàng hôn mê kia chứ.
Dừng lại một chút Lý Thần Duệ hơi quay đầu nhìn vương phủ Tiêu Dao,phải đợi nhiều ngày nữa ắc hắn sẽ không chịu được nữa,bước chân lại tiếp tục đi nhanh,hắn cũng phải đến Bắc Chu một chuyến.