Một lời đã định của Thanh Trọng khiến cho tất cả những người có mặt ở đây đều một phiên không thể ngờ tới được. Ở đại sảnh lúc này im lặng như tờ, tầm vài giây sau đám người mới coi như là hoàn hồn, lúc này có kẻ mừng rỡ vô cùng, có kẻ thở phào nhẹ nhõm, lại có người lo lắng không yên, cũng có người lại cảm thấy không cam tâm một chút nào cả, vì họ không làm mà giờ lại bắt họ chịu tội theo kia chứ?
Người mừng rỡ vô cùng chính là Dư thị, bởi Thanh Trọng ít nhất đã giữ lại Uyển Ngọc cho tới khi nàng ta xuất giá đúng như yêu cầu của bà ấy. Kẻ thở phào nhẹ nhõm thì là Uyển Ngọc và Lâm Tân, tuy không được đúng theo ý của hai người họ, nhưng ít ra vẫn là tốt hơn rất nhiều việc trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà.
Người thấy không cam tâm chính là mẹ con Ngụy thị - Uyển Tâm, trong lòng mừng rỡ vì chắc chắn Thanh Trọng sẽ đuổi mẹ con Dư thị đi khỏi nhà, nào đâu không những Dư thị - Uyển Ngọc không bị đuổi mà lại bỗng dưng bị phạt chung 20 gậy, thật là không hề cam tâm một tý nào cả, tuy nói là nói như thế nhưng chung quy vẫn là sợ uy của Thanh Trọng mà im ru chịu tội chứ không dám mảy may lên tiếng.
Và người lo lắng không yên lại chính là Uyển Ca và Lâm Thần, không phải là hai người lo cho bản thân mình hay những người kia mà chính là lo cho Thanh Trọng. Thanh Trọng tuy nhìn bề ngoài khỏe khoắn như vậy nhưng là người đã có tuổi, làm sao có thể chịu được đại hình như vậy kia chứ? Uyển Ca tuy không hề biết được hình phạt Hỏa Trượng kia là gì nhưng nàng biết chắc được rằng hình phạt này nặng hơn so với phạt trượng bình thường. Một thanh niên cường tráng bị đánh 100 trượng ít nhất là nằm liệt giường 3 tháng chứ đừng nói là một đại thúc 40 tuổi.
Vì thế cả hai không hẹn mà gặp, cùng nhau cầu xin Thanh Trọng suy nghĩ kỹ lại hình phạt của bản thân.
“Phụ thân người tuổi đã tứ tuần, tuy vẫn mạnh khỏe nhưng không đủ sức để chịu nhiều trượng hình như thế đâu, mong người hãy nghĩ lại a. Nếu người vẫn muốn phạt y như thế...vậy con sẽ chịu thay cho người một nửa!”
“Phụ thân, đại ca nói rất đúng, sức khỏe của người không cho phép người liền mạnh như thế đâu, là con người ai cũng sẽ phạt sai lầm, giờ đây mọi việc đã rồi người cũng không cần phải làm như vậy đâu, người là trụ cột của Cảnh vương phủ, người phải vì mọi người mà chống đỡ không thể chịu phạt nhiều như thế được đâu, xin người ít nhất cũng phải giảm lại một nửa.”
Lâm Tân đang khá vui khi muội muội và mẫu thân của mình có thể coi như là vượt ải bình an thì lại bí xì cái mặt ra bởi Lâm Thần không những không vì chuyện bị phạt chung mà nổi nóng thậm chí không quan tâm chuyện đó, chỉ muốn khuyên nhủ phụ thân không nên tổn hại sức khỏe, còn đòi chịu phạt thay. Đối với Lâm Tân thì việc này không hề tốt bụng, người huynh trưởng này của y chỉ là muốn ghi điểm trước mặt Thanh Trọng mà thôi, chuyện này cũng gián tiếp khiến y phải bắt chước mà xin chịu phạt thay bằng không sợ sẽ lép vế.
Ngụy thị tuy có chút nhăn nhó với chuyện phạt chung nhưng thấy Lâm Thần hành xử khéo léo, thông minh mà bà ta một phiên mừng rỡ, đối với bà mà nói hành động kia của Lâm Thần không phải biểu hiện cho sự hiếu thảo mà là một sự thông minh, nhanh chí mà thôi. Uyển Tâm nằm không chịu trận đã cay cú, giờ đây lại thấy Uyển Ca “giả vờ” hiếu thảo khiến nàng ta càng khó chịu hơn, nhưng vì đang giận Thanh Trọng vì phạt lây nên nàng ta không thèm bắt chước Uyển Ca để lấy lòng Thanh Trọng.
Dư thị và Uyển Ngọc lúc này không còn quan tâm được nhiều như thế nữa, chỉ cúi đầu tạ ơn với Thanh Trọng. Thanh Trọng nhìn hai mặt con Uyển Ngọc - Dư thị, xem ra chuyện lần này xảy ra đã giúp cho họ nhận ra được cái sai của mình, ông chỉ hy vọng Uyển Ngọc sau này đừng có làm ra những chuyện dại dội như thế nữa.
“Chuyện này kết thúc tại đây, hai mẹ con nàng lui xuống chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới đi, còn về chuyện hình phạt của ta...miễn một nửa như lời hai đứa vậy, lát nữa từng người tới Chấp Pháp Đường lĩnh tội đi, đừng để ta phải nhắc nhở.”
Dư thị và Uyển Ngọc cúi đầu lui xuống, không hề ngó tới đứa con trai gió theo chiều nào thì bay theo chiều đó nữa, Lâm Tần cúi đầu không nhìn trực tiếp Dư thị. Cứ như thế đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường cho tới khi...
“Chuyện trong nhà Cảnh vương ta vốn không muốn xem vào, nhưng lại liên can tới hiền điệt* của ta thì ta không thể không xem vào. Uyển Ca tuy là đích nữ nhưng lại là con út, chuyện này vốn chẳng liên can gì tới con bé cả, cớ làm sao Uyển Ca phải chịu phạt chung với bọn họ kia chứ? Uyển Ca bây giờ không chỉ là đích nữ của Cảnh vương phủ mà là nội môn đệ tử của Liên Châu thành ta, thứ cho ta nói thẳng: Sư tỷ của ta ghét nhất là ai đụng tới “đồ” của mình. Nếu tỷ ấy có tới Cảnh vương phủ này gây ra việc gì, thì ta không dám chắc ai có thể xin tội giúp cho đâu.”
*Tiếng gọi cháu mình, với ý tôn xưng.
Mẹ con Dư thị - Uyển Ngọc vừa đi được vài bước thì đã có một giọng nói thanh cao mà điềm tĩnh vang vào, Uyển Ca nghe thấy liền biết ngay là của ai, đó chính là giọng của Cầm thánh. Cầm thánh đã tới từ khá lâu nhưng lại vì chuyện họp bàn gia đình này mà không ra mặt ngay, vừa đúng lúc nghe được một chuyện hay.
Uyển Tâm và Uyển Ngọc đồng loạt nổi lên ganh ghét với Uyển Ca khi nàng được Cầm thánh che chở cho. Có câu này của Cầm thánh, sợ rằng Thanh Trọng sẽ tha cho Uyển Ca không bị phạt trượng. Cả hai đều tức nhưng lại không thể làm gì được cả, giây phút này cần phải nhẫn bằng không sẽ khó mà giữ mình.
Thanh Trọng nhìn thấy khách quý tới thăm liền nhanh chóng đứng dậy, cúi thấp đầu hành lễ với Cầm thánh.
“Cơn gió mà khiến Cầm thánh tới vương phủ, không thể nghênh đón từ xa mong Cầm thánh thứ lỗi.”
Cầm thánh cười nhẹ, không nhận đại lễ của Thanh Trọng chỉ nói tiếp.
“Cảnh vương không cần đa lễ như vậy, theo bối phận ta và ông ngang hàng, chỉ là việc của Uyển Ca...ông thật sự muốn phạt nó ư?”
“À...làm gì mà ngang hàng được, tiểu nữ được Cầm thánh và Thủy thánh để ý là phúc hạnh hơn người rồi, còn chuyện hình phạt, Uyển Ca thì nhỏ yếu ớt, bệnh tật hôm nay phạt cũng là để cho có, nếu Cầm thánh đã nói như vậy, thế thì miễn đi. Những người khác vẫn bị phạt như cũ, giờ thì ai về viện nấy đi.”
Cầm thánh nghe Thanh Trọng phán như thế cũng coi như là vừa ý của bà. Uyển Tâm, Uyển Ngọc và Ngụy thị tức tối nhưng không dám cãi lời chỉ dám tuân lệnh rời khỏi đại sảnh trở về viện riêng, Lâm Thần và Lâm Tân cũng thế, nhưng Lâm Thần không trực tiếp trở về thư phòng như đệ đệ của mình mà lại tạt ngang vào Chấp Pháp Đường để lĩnh tội.
Thanh Trọng thấy đã đi xa hết rồi mới hỏi chuyện Cầm thánh.
“Không biết Cầm thánh tới là vì chuyện gì a?”
Cầm thánh lắc đầu, nắm lấy cái tay nhỏ nhắn của Uyển Ca bên cạnh, Uyển Ca tuy không bị phạt nhưng lại không hề vui cũng chẳng buồn vì chuyện nằm không chịu trận, nàng chỉ đang lo cho sức khỏe của Thanh Trọng, lại nói nàng cũng giống như Thanh Trọng, không hiểu vì sao Cầm thánh lại tới Cảnh vương phủ làm gì kia chứ?
“Ta tới đây là vì chuyện nửa đoạn lời nhạc còn dang dở hôm qua. Ta quả thật là nóng lòng muốn được nghe đoạn nhạc đó lắm rồi nên mới sáng sớm đã làm phiền quý phủ như vậy.”
Thanh Trọng và Uyển Ca lúc này mới nhớ ra, thì ra là chuyện nửa đoạn nhạc làm tưởng chuyện gì to tát lắm, Uyển Ca nhanh miệng lên tiếng.
“Thì ra là chuyện đoạn nhạc sao, vậy mà làm con hết cả hồn, vậy người theo con về viện riêng đi, con sẽ viết ra đoạn cuối cho người.”
Cầm thánh tất nhiên vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của Uyển Ca, thế là cả hai nhanh chóng rời khỏi đại sảnh trở về Túy Liên viện của nàng để Uyển Ca viết lời nhạc cho Cầm thánh.
Thanh Trọng ở lại đại sảnh một mình, bất giác mệt mỏi mà thở dài một hơi, ông rãi bước tới Chấp Pháp Đường để lĩnh tội, khi ông tới thì Lâm Thần cũng vừa rời đi khỏi đó, An quản gia báo lại việc Lâm Thần đã tới chuyện phạt cho Thanh Trọng biết, sau đó cho người chuẩn bị hỏa trượng để hành sự, hai cây trượng lớn được đốt lửa cháy phừng phựt không hề khoan nhượng mà đánh lên da thịt của Thanh Trọng, ông ấy lại không hề kêu lấy 1 tiếng, cứ như vậy cho tới khi đủ 50 mới dừng tay, An quản gia lập tức cho người đi gọi Dược Sĩ sư trong cung tới chữa trị, trong lúc đó thì dìu Thanh Trọng về phòng riêng nghỉ ngơi chờ đợi.
- ------------
Ở phủ đệ ngũ hoàng tử lúc này vô cùng hỗn loạn. Tiếng than khóc, cầu xin vang cả một vùng trời bởi Lục Ngôn nghe theo lời của ngoại tổ phụ y nên đã và đang muốn đuổi hết tất cả thiếp thất trong phủ đi hết và tất nhiên là đám thiếp thất kia không chịu rời đi, kẻ thì lấy cái chết đe dọa, người thì nài nỉ nắm áo cầu tình nhưng chỉ đổi lại một tiếng “Hừ” lạnh của Lục Ngôn. Lục Ngôn một mặt cho đám gia binh tranh thủ đuổi hết đám thiếp thất, một mặt cho các ma ma trong phủ chuẩn bị sính lễ và tìm một bà mối có tiếng để sang cầu thân Cảnh vương phủ theo lời của Thừa tướng gia.
Trong cung Lý hoàng hậu cũng đã nhận được thư của Lý Thừa tướng, trong thư chỉ có 4 chữ “Tùy cơ ứng biến“. Lý hoàng hậu cũng biết giờ này phút này chỉ có thể làm theo lời của hoàng đế, tuy rằng không muốn tý nào cũng phải cho đại nhi nữ của Cảnh vương phủ vào làm trắc phi theo đúng chỉ lệnh của bệ hạ, bằng không bệ hạ mà nổi giận lần nữa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- ---------Lời Tác Giả--------
Dạo này Miêu đi học lại nên không có thời gian viết truyện, lịch cũng vì thế mà xáo trộn cả lên, mong các độc giả thông cảm giúp Miêu. Như lần trước đã nói, truyện sẽ thu hẹp lại, 1 tuần chỉ ra có 2 chương thôi. Hứa với các bạn. chủ nhật tuần này sẽ ra chương mới a.