Trịnh Hàn Thư, Lục Phong và Uyển Ca đi cùng nhau, nhưng hai nam nhân kia lại bàn chuyện thao thao bất tuyệt với đối phương, còn Uyển Ca vui vẻ ngắm hoa với Doanh nhi và Tiểu Hoa không thèm để tâm tới chuyện của hai người kia.
Nhưng chung quy vẫn là đi cùng khiến cho những ánh mắt đều chú ý tới 3 người bọn họ, đám nữ nhân chưa có hôn phối tại đây, nhất là nhị vị tỷ tỷ của nàng Uyển Ngọc và Uyển Tâm, từ đằng xa nhìn thấy cảnh nàng thân thiết với Lục Phong và Hàn Thư mà không nuốt nổi cơn tức giận, từ khi Gia Yến diễn ra tới giờ đến cả một cơ hội để giới thiệu tên của bản thân hai người họ đều không có, trong khi Uyển Ca thì...nếu đã như vậy rồi thì khi tối đến hai nàng ta bằng mọi giá nhất định phải có cơ hội để lại một chút ấn tượng cho các hoàng tử, thế tử, công tử ở đây, bằng không năm nay lại phải công cốc.
Lục Phong đang vui vẻ tán chuyện với Hàn Thư, bỗng có Hắc Nhị (1 trong 10 ám vệ) tới tìm Lục Phong với bộ dạng vô cùng gấp gáp.
“Vương gia, công tử không xong rồi...đột nhiên ba người đó tới đây.”
Hàn Thư tay vẫn cầm quạt giấy phe phẩy tỏ ra bình thản hỏi.
“Ba người đó...là ba người nào? Có liên can gì tới bọn ta kia chứ?”
Hắc Nhị mồ hôi mồ kê chảy ướt cả mặt, run sợ đáp.
“Bẩm công tử, ba người kia...là Kiếm thánh, Cầm thánh và quan trọng hơn hết là...Thủy thánh tới ạ.”
Một lời này của Hắc Nhị nói ra khiến cho Lục Phong và Hàn Thư một phen giật bắn mình, Lục Phong ho sặc sụa hỏi.
“Ba người bọn họ? Vì sao tới đây...đã đi tới đâu rồi?”
“Bẩm đã tới ngoại ô, cùng lắm nửa canh giờ sau sẽ vào cung, còn về lý do...nghe nói Thủy thánh là muốn ăn tiệc của Đông Tề quốc ta...”
Cả Lục Phong và Trịnh Hàn Thư nghe xong những câu nói này mà tỏ ra lo lắng hết sức, Trịnh Hàn Thư thu lại cây quạt, ra lệnh.
“Ngươi cho người chặn cổng thành...mà không...không được dựa vào tính cách của bà ấy, dù cho có phải đạp đổ tường thành cũng sẽ nhất định phải vào trong cung, thôi thì thế này...lập tức thông báo cho trù phòng hoàng cung và lễ bộ đại nhân chuẩn bị cho tốt, bằng không...ta cũng không dám sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Hắc Nhị nhận lệnh lui đi, Trịnh Hàn Thu đi qua đi lại, trông hắn cứ như cháy nhà tới nơi vậy. Lục Phong cũng chẳng khác gì, y hết sức lo sợ miệng lẩm bẩm.
“Thiệt tình...tại sao họ lại tới đây kia chứ, cũng may lần này có Liễu sư, sẽ có thể ngăn lại bà ấy, nhưng một khi bà ấy nổi giận thì...”
Uyển Ca tuy đang vui vẻ chơi đùa với hai nha hoàn của mình nhưng đôi tai của nàng lại rất thính có thể nghe được những gì họ vừa nói, cùng với cử chỉ lo lắng hết sức của hai người bọn họ, nàng khó hiểu nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Lúc này đây tin này đã truyền được tới tai của hoàng đế và thái hậu, nghe xong tin tức hoàng đế xanh mặt muốn ngã ngửa xuống đất, một hồi sau mới bừng tỉnh lập tức hoàng đế liền cho người mở to cổng thành và hoàng cung đón tiếp khách quý, rồi còn lệnh cho tất cả những người ở đây lập tức quay về bàn tiệc, ai ngồi chỗ nào phải an vị chỗ đó không được lộn xộn như ban sáng nữa. Ngoài ra hai chiếc bàn tiệc đầu tiên ở hàng trên bên trái, ngay dưới bàn tiệc của thái hậu vốn là bàn của Viên thân vương và Tả thừa tướng cũng được nhường lại, còn hai vị kia thì ngồi tại một bàn khác ở hàng đầu tiên.
Uyển Ca nhìn cái cảnh người người tấp bật như là đại nạn giáng đầu kia cũng không thể hiểu rốt cuộc đã và đang xảy ra chuyện gì. Những khách mời theo lệnh nhanh chóng an định chỗ ngồi, vẫn như ban sáng nàng và Uyển Ca ngồi chung một bàn, Trịnh Hàn Thư ngồi ở hàng thứ hai đối mặt với bọn nàng.
Trong trù phòng và ngoài kinh thành đều đang cố gắng làm sao cho hoàn mỹ nhất có thể, binh lính chặn người dân lại tạo ra một con đường thẳng tắp từ ngoài cổng thành cho tới tận nam thiên môn. Trù phòng đang cố gắng làm ra nhiều món ăn và ngon nhất có thể, bên lễ bộ đang cho người lấy thảm và tạo ra một con đường, thảm được trải từ ngoài nam thiên môn tới tận chỗ bàn tiệc, những người ở đây đại đa số đều không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, cho dù có là thái hậu hồi cung cũng chưa từng khoa trương như vậy, rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho toàn thể triều đình phải một phen náo loạn thế này.
“Ê ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Ngươi hỏi ta? Ta làm sao biết được, ta cũng đang tự hỏi bản thân mình đây.”
“Từ khi ta làm quan tới nay, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ.”
“Ta cũng vậy, 8 năm rồi...ta làm tứ phẩm quan nhân đã 8 năm rồi, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ cả, ngay cả lúc bệ hạ vi hành cũng chưa từng có chuyện này xảy ra.”
“Thật là kỳ lạ.”
“...”
Nghe đám quan viên trẻ tuổi bàn tán như vậy, Tạ lão tướng quân liền lên tiếng.
“Đám tiểu bối các ngươi không biết cũng phải, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, không tính lần này thì chỉ có một lần khiến cho hoàng cung phải trở nên thế này.”
Nghe được lời kia của Tạ lão tướng quân, đám quan viên không biết gì liền nhanh chóng hỏi dồn dập.
“Rốt cuộc là có chuyện đại sự gì, đón tiếp người nào mà khiến cho hoàng cung phải như thế này.”
“Đúng vậy a, mong Tạ lão tướng quân giải thích tận tình.”
“...”
Tạ lão tướng quân thở dài, tay trái vuốt bộ râu dài đã hai màu của mình đáp.
“Chuyện năm đó...haizzz nói ra cũng đã 18 năm rồi, mọi chuyện là như vầy...Năm đó triều ta mở tiệc chiêu đãi bá quan mừng bệ hạ thắng trận trở về, lúc đó tiệc đang vui vẻ thì có người bẩm báo rằng...
- ------18 năm trước------
“Nào mọi người uống nữa đi, hãy uống nữa đi nào...”
“Cạn ly, hôm nay nếu không say trẫm sẽ không cho các khanh về.”
- -------
“Bẩm có chuyện lớn rồi bệ hạ, Thủy thánh từ Liên Châu tới đang đợi ở nam thiên môn.”
“Thủy thánh...? Là ai kia chứ...không có thiệp mời thì không được vào, đuổi Thủy...cái gì đó thánh đi đi, đừng làm phiền mọi người vì những chuyện cỏn con này.”
Hoàng đế năm đó còn trẻ chỉ mới có 20 tuổi, lúc ấy lại vừa thắng trận trở về hết sức kiêu ngạo, lại không biết mình đã đắc tội với ai, trong cơn say liền ra lệnh cho binh sĩ đuổi Thủy thánh đó đi, Thủy thánh lúc đó nghe binh sĩ báo lại rồi còn đòi tống cổ bà đi, bà ấy vô cùng vô cùng tức giận, bà ta liền đứng trước nam thiên môn nói lớn.
“Khá khen cho Đông Tề quốc các ngươi, dám đuổi bổn tọa ư? Được lắm, tốt lắm...hôm nay ta tại nơi đây phá vỡ thủy mạch của kinh thành này, từ nay về sau thành Đông Kinh này đừng hòng có thêm giọt mưa, giọt nước nào nữa, để ta xem các ngươi chống cự được bao lâu...hahaha!”
Dứt lời Thủy thánh đã leo lên xe ngựa rời khỏi kinh thành, sáng sớm hôm sau cả kinh thành trong tất cả những giếng nước, ao hồ, sông suối đều không còn một giọt nước nào cả, mọi người đồn rằng là có ma quỷ cho tới khi binh sĩ nhớ lại những lời nói của Thủy thánh đêm qua mới vỡ lẽ, bệ hạ lúc này mới nhận ra được người mình đã đuổi đi ấy là người nào. Đó chính là một vị trong cửu thánh của Liên Châu thành mà cả thiên hạ này không ai dám chạm tới, bà ấy là người dùng thủy thuật mạnh nhất thế giới này, là người có thể làm ảnh hưởng cả đại dương, sông ngòi và thời tiết.
Và đúng theo lời bà ấy đã nói, mấy tháng sau kinh thành không hề có lấy một giọt nước, giọt mưa nào cả, dù cho bệ hạ đã 5 lần 7 lượt cầu Thủy thánh giải thuật nhưng đều bạc vô âm tính. Các hộ gia đình phải mua nước từ các tỉnh khác về mà sài với giá cực kỳ đắc đỏ, nhưng rất may mắn là....
- ---Trở về với thời điểm hiện tại----
Nghe lão tướng quân kể lại như thế, đám quan viên nuốt nước bọt nhớ lại chuyện 18 năm về trước, đích thực rằng đã có vụ hạn hán trên, lúc này bọn họ những kẻ nghe chuyện đều lau mồ hôi, hỏi tiếp.
“Vậy làm thế nào mà kinh thành có nước lại vậy.”
Lão tướng quân vuốt râu ánh mắt nhìn Lục Phong nói.
“Là nhờ vào ngài ấy, 3 tháng sau khi bị Thủy thánh giáng lời trách tội, tam hoàng tử ra đời, tức là Chiến vương hiện tại, nhờ vào thiên phú hơn trời của mình, Chiến vương đã thu hút được sự chú ý của Cửu Thánh - Liên Châu. Thổ thánh và Hỏa thánh không hẹn mà tới Đông Tề quốc ta với ý định muốn nhận nuôi Chiến vương, hoàng thượng tất nhiên nhân cơ hội này mà cầu tình với hai người bọn họ, vì thế Thổ thánh liền về Liên Châu mà năn nỉ Thủy thánh giải thuật giúp, tuy ban đầu bà ấy không hề bằng lòng, nhưng nhờ có Cầm thánh năn nỉ giúp cho nên bà ấy chấp nhận giải thuật cho, bà ấy đêm đến tới kinh thành giải thuật rồi sáng hôm sau đi mất, trời sáng khi mở mắt ra bá tánh trong thành lại nhìn thấy giếng cạn đầy nước, ao hồ đã trở lại như lúc ban đầu, mưa rơi tại kinh thành cả 3 ngày 3 đêm mới dứt, sáng ngày thứ 4 Cầm thánh Viên Âm cùng với Thổ thánh và Hỏa thánh đem Chiến vương lên Liên Châu thành mà nuôi dạy, còn bệ hạ bị một lần tởn tới già, từ đó mỗi lần nghe tới hai từ “Thủy thánh” liền lạnh sống lưng, cũng như vô cùng kiên dè.”
- ----------
Haizzz bệ hạ thiệt là...vì một lời nói khiến con dân chịu khổ 3 tháng trời, mà Thủy thánh cũng thiệt tình làm gì mà căng dữ vậy nhỉ...
Mọi người nhớ đón xem chương mới với tựa đề “Cửu Thánh - Liên Châu (Hạ)” nhé.
Hẹn gặp lại các bạn vào chủ nhật.