Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 92: Chương 92: Tâm cơ nhọc lòng




Một câu phán quyết của hoàng đế khiến cho những người ở đây đều cảm thấy bất ngờ, Thanh Trọng không hiểu vì sao hoàng đế lại phán tội Uyển Ngọc nhẹ tới như vậy, có thể nói là ban thưởng. Ông ấy ngước mắt lên nhìn thẳng hoàng đế như muốn hỏi xem là thật hay đùa, lập tức ánh mắt kiên định của hoàng đế đã đáp trả lại, Thanh Trọng chỉ còn cách cúi đầu xuống đất tạ ơn.

“Thần...khấu tạ long ân của bệ hạ.”

Uyển Ngọc tất nhiên không muốn như vậy, vị trí mà nàng ta mơ ước là chính phi chứ không phải là trắc phi, Uyển Ngọc đang quỳ muốn đứng lên xin được thành toàn thì bị Thanh Trọng ngăn cản, Thanh Trọng dùng một tay nắm chặt phần vai trái của nàng ta, lực ấn mạnh xuống không cho nàng ta đứng dậy, Uyển Ngọc thất thần nhìn Thanh Trọng, ông ấy khẽ nói nhưng lại gằn từng chữ.

“Có chuyện gì để sau hãy nói...”

Uyển Ngọc nhìn con ngươi đỏ như máu của Thanh Trọng mà sợ hãi, chưa bao giờ nàng ta thấy phụ thân của mình như vậy...Tay chân cứng ngắc mà ngồi lặng một chỗ không dám lên tiếng.

Một bên Lục Ngôn cứng đơ cả miệng, không biết phải nói gì hơn. Mấy năm qua trong phủ của hắn đã nạp rất nhiều thiếp thất, thị tỳ hầu hạ nhưng chưa tùy có một ai được sắc phong làm di nương chứ đừng nói tới trắc phi, bởi hắn nghe theo lời của mẫu hậu và ngoại tổ phụ dạy bảo, thiếp thất có thể nhiều nhưng không được tùy tiện nạp trắc phi bởi vị trí chính và trắc phi kia là dành cho người có xuất thân cao sang, quý tộc sau này mới có thể giúp y lên ngôi trữ quân (thái tử).

Vậy mà giờ đây lại để cho thứ nữ đại tiểu thư của Cảnh vương phủ lên làm trắc phi? Tuy Cảnh vương xuất thân cao quý, là cháu của thái hậu nhưng trước giờ ai ai cũng biết Thanh Trọng là người của Chiến vương - Lục Phong giờ đây lại cưới con gái của ông ấy vậy tình huống này phải xử lý sao đây? Lại nói nữ nhân này mặc dù có dung mạo xuất chúng nhưng tâm cơ quá sâu, lại tính toán ngu ngốc Lục Ngôn y đâu có ngốc mà nhận nữ nhân này làm vợ.

Nghĩ vậy Lục Ngôn liền lên tiếng phản bác nhưng y chưa kịp nói gì thì ngoại tổ phụ của y đã giúp y định đoạt tất cả.

“Lão thần đã hiểu, đội ơn long ân của bệ hạ.”

Nói rồi Lý Đức Tùy bước đi rời khỏi Ngự Thư phòng, đi được vài bước lại nói.

“Ngũ hoàng tử ta có việc muốn nói với ngài, cùng ta về phủ được chứ?”

Lục Ngôn bị giật mình trước cách xưng hô của ngoại tổ phụ, từ trước tới giờ cho dù là ở trên triều ông cũng không bao giờ gọi y bằng kính ngữ như vậy, tuy là không chấp thuận hôn sự này nhưng ngoại tổ phụ đã lên tiếng đồng ý thay y thì y chỉ còn cách tuân lời. Lục Ngôn khó hiểu mà đứng dậy cúi đầu cáo từ phụ hoàng rồi theo bước Lý Đức Tùy rời khỏi Ngự Thư phòng.

Thấy hai người kia đã rời khỏi hoàng đế mệt mỏi mà đứng lên khỏi vị trí, bước tới chỗ của Thanh Trọng khẽ vỗ vai sau đó duy giá Linh Phi cung (Cung của Diệp Hách quý phi). Thanh Trọng lúc này mới nhẹ nhõm nhìn nữ nhân dưới đất lạnh nhạt lên tiếng.

“Muốn đi về hay ngồi đó diễn tiếp?”

Một lời nói lạnh như băng của Thanh Trọng nói ra làm Uyển Ngọc càng sợ hơn nữa, trước giờ dẫu cho nàng ta có làm sai việc gì thì cũng chưa bao giờ vị phụ thân này lại đối với nàng ta như thế cả, Uyển Ca run rẩy mà đứng dậy nhìn nha đầu vẫn đang thần trí bất minh dưới chân của mình, hỏi ngược lại Thanh Trọng.

“Còn nha đầu này thì làm sao ạ?”

Thanh Trọng liếc sang Tiểu Như, thần trí nha đầu này như đã hóa điên, lại nói nha đầu này giờ đây đối với Uyển Ngọc cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, nhiều năm như vậy đi theo Uyển Ngọc đã giúp nàng ta làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, giữ lại làm gì kia chứ?

“Người đâu? Lôi nàng ta ra ngoài đánh chết!”

Dứt lời đã có 2-3 binh sĩ tới rồi lôi Tiểu Như đi, Uyển Ngọc tuy không còn luyến tiếc gì với con chó phản chủ đó nữa nhưng trước thái độ lạnh như băng của Thanh Trọng khiến nàng ta càng lúc càng sợ, Tiểu Như bị binh sĩ lôi ra khỏi Ngự Niên điện thì bỗng gặp phải Uyển Ca.

Uyển Ca trước đó đứng ngồi không yên khi Thanh Trọng bị triệu vào trong cung, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn là ngủ không được mà tiến cung diện thánh, nhờ vào màn thể hiện trong Gia Yến hôm nay của nàng mà ngự lâm quân không ai dám cản nàng vào trong cung điện, thậm chí còn chỉ đường tận tình.

Lướt qua nha hoàn Tiểu Như của Uyển Ngọc, nàng dường như không nhận ra nàng ta cho tới khi Tiểu Hoa đi sau nàng bất ngờ lên tiếng.

“Đó không phải là Tiểu Như - nhất phẩm nha hoàn của đại tiểu thư sao? Tại sao lại bị binh sĩ lôi đi như vậy?”

Cái tai nhỏ của Uyển Ca nghe được lời này của Tiểu Hoa liền dừng lại hỏi rõ.

“Tiểu Như? Sao có thể được, đây là hoàng cung đại nội đâu phải là vương phủ nhà mình, Tiểu Hoa muội không nhìn nhầm đó chứ?”

Tiểu Hoa chắc như đinh đóng cột, hùng hồn nói.

“Muội chắc chắn không thể sai được, ngày nào muội và nàng ta cũng chạm nhau ở phòng bếp, hôm muội bị Từ ma ma bắt cũng có nàng ta trong đó.”

Uyển Ca được Tiểu Hoa vô tình nhắc lại mối thù này, liền quay người lại đi nhanh tới chỗ của hai binh sĩ đang lôi Tiểu Như đi và chặn đường họ lại, hai tên binh sĩ kia thấy nàng liền cúi đầu cung kính đáp.

“Quận chúa vạn an, người có căn dặn gì không ạ?”

Uyển Ca liếc mắt nhìn thần trí như điên như dại của Tiểu Như mà khó hiểu, nhưng trước tiên phải cứu nàng ta ra cái đã.

“Nha đầu này là người của Cảnh vương phủ, ta muốn đưa về phủ rồi xử lý sau, được chứ?”

Hai viên binh sĩ kia liền gật đầu lia lịa không dám cãi lời, Uyển Ca cười mỉm cảm ơn rồi cho Lam Văn dẫn đường cho họ để họ giúp mang Tiểu Như lên xe ngựa. Còn Uyển Ca và hai nha hoàn của mình tiếp tục đi vào bên trong Ngự Niên điện, vừa tới cửa liền nhìn thấy Thanh Trọng và Uyển Ngọc bước ra, Uyển Ca nhìn sơ lượt Thanh Trọng, thấy ông vẫn bình an vô sự mà mừng rỡ chạy tới chỗ ông, Thanh Trọng hơi bất ngờ khi thấy Uyển Ca ở đây, ông dừng chân lại hỏi nàng.

“Uyển Ca...sao con lại ở đây?”

“Vì con lo cho người, ngủ không được nên tiến cung diện thánh, nếu bệ hạ làm khó người, con sẽ dùng ngoại hoàng tổ phụ (vua của Bắc Tề) ra mà uy hiếp ngài ấy. Cơ mà đại tỷ tỷ sao lại ở cùng với người vậy? Không phải nói là mất tích rồi sao?”

Lời nói thật lòng của Uyển Ca làm Thanh Trọng cảm động, ông cười lên tiếng.

“Có gì về nhà rồi nói, chúng ta đi thôi.”

Uyển Ngọc cảm thấy nhẹ lòng, cứ sợ Thanh Trọng sẽ ăn tươi nuốt sống, nàng ta cười gượng theo chân phụ thân và tam muội của mình ra xe ngựa, trở về vương phủ.

- ---------

Lúc này đây Lý Đức Tùy và Lục Ngôn đã tới một quán rượu trước cửa Thừa Tướng phủ mà ngồi uống rượu, trước đó Lục Ngôn một từ cũng không dám hỏi, còn Lý Đức Tùy vẫn cứ yên lặng không hề lên tiếng. Mãi tới khi có hơi men trong người, Lục Ngôn mới to gan mà lên tiếng hỏi thẳng vấn đề.

“Ngoại tổ phụ, người nói đi vì sao người lại đồng ý hôn sự này, rõ ràng là nữ nhân đó hại con mà...ợ”

Lý Đức Tùy tay trái cầm chén rượu nghe đứa cháu ngốc của mình hỏi vậy liền tức giận mà ném cái chén trên tay xuống bàn, nói ra ấm ức trong lòng mà ông giấu từ lúc còn ở Ngự Thư phòng tới giờ.

“Hôn quân! Phụ hoàng của con, hắn là đang ép ta...!!! Dù cho ban nãy ta có không đồng ý đi nữa, hắn vẫn sẽ làm theo ý của mình. Cái gì mà ở nhà nghỉ dưỡng? Hừ...muốn giam lỏng ta ở nhà thì nói đại luôn đi, còn bày đặt tỏ ra hiếu thảo, nhã nhặn. Con có biết vì sao tới tận bây giờ hắn - phụ hoàng của con vẫn chưa lập thái tử không? Đó là tại vì hắn không muốn quan viên trong triều dồn hết vào một chỗ, cố tình để cân bằng giữa con và Lục Phong kia để bản thân hắn được thảnh thơi thì có.”

Lục Ngôn bị những lời nói kia làm cho sáng mắt ra. “Nghỉ ngơi 1 năm” và “Tốt nhất đừng lên triều 3 tháng” chính là gián tiếp muốn giam lỏng hắn và ngoại tổ phụ ở nhà, đây là cảnh cáo mà phụ hoàng dành cho cả hai. Vị phụ hoàng này của hắn không hề ngốc như hắn tưởng, chẳng qua là ông không muốn lên tiếng mà thôi. Nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi...để hai bên y và Lục Phong đánh nhau cho đã, còn ông ta an nhàn trên ngôi báu của mình. Nghĩ tới đây Lục Ngôn bỗng cười ra nước mắt, xem ra y và Lục Phong vẫn là bị lão hồ ly đó dắt mũi dẫn đi.

Lý Đức Tùy thấy cháu trai của mình cười ra nước mắt liền bước y đã hiểu ra vấn đề liền nói vào trọng tâm.

“Giờ đây thế cục chưa định, trong triều hay trong hậu cung đều phân ra hai bên đối chọi, con tuy bây giờ có phần thụt lùi hơn so với Lục Phong nhưng lùi một bước tiến lần 3 bước. Con hãy chịu khó mà nhẫn nhịn thêm, sau khi về phải giải tán hết đám nữ nhân trong phủ, rồi tìm một bà mối đưa sính lễ tới phủ Cảnh vương ngay ngày mai. Đợi khi con lấy nữ nhân đó vừa rồi tuyệt đối đừng kiếm chuyện với nàng ta mà phải ân cần dịu dàng, nếu thành công có thể đem Cảnh vương về phe mình. Thời gian 3 tháng cấm túc con phải chuyên cần đọc sách, đừng giao lưu với bất kỳ ai bên ngoài, thanh giả tự thanh...con hiểu chứ?”

Lục Ngôn vừa nghe đã hiểu ngay những gì ngoại tổ phụ của mình vừa nói, liền cúi đầu cung kính cảm ơn ông ấy đã hết lòng dạy dỗ, Lý Đức Tùy nhẹ lòng khi đứa cháu ngốc này cũng có ngày hiểu ra liền phẩy phẩy cái tay.

“Hiểu là tốt rồi, trời đã khuya lắm rồi...về đi đừng để cảm lạnh ảnh hưởng tới hôn lễ sắp tới, có lẽ hôn lễ này của con, ta sẽ không thể tới dự được, có gì không hiểu cứ tìm mẫu hậu con.”

Lục Ngôn gật đầu sau đó cung kinh cáo từ mà rời khỏi trở về phủ đệ của mình. Thấy Lục Ngôn đã đi xa, Lý Đức Tùy đứng dậy tính tiền rồi vào trong phủ Thừa tướng, vừa đi ông ấy lại vừa nghĩ. Mặc dù đứa trẻ này có phần kiêu ngạo, khá ngốc lại chưa trưởng thành nhưng sau vụ này có lẽ nó đã hiểu ra hoặc ít nhất là bỏ được cái tật trêu hoa ghẹo nguyệt ấy đi. Thứ nữ đại tiểu thư sao? Không cần biết ngươi là nữ nhi của ai, thuận ta thì sống...nghịch ta thì vong.

- --------Lời Tác Giả-------

Chương này đã sửa chính tả xong hết rồi nha, Miêu cảm thấy chương này khá căng...mọi người thấy sao? Chương tiếp theo...Bỏ Vợ Từ Con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.