Từng lời ca tiếng hát của Uyển Ca vô cùng cân xứng với bài nhạc, vừa mạnh mẽ nhưng lại không kém phần thê lương y hệt như lời nhạc, buồn man mát khổ biệt ly. Cầm thánh quá đỗi ngạc nhiên, bà không thể tin được nhưng lại bị lời hát kia của nàng làm cho thuyết phục, là tâm phục khẩu phục mà tiếp tục đàn cho nàng hát.
- -------
Tất cả mọi người đều chìm trong lời nhạc và tiếng hát của nàng, mãi tới lúc Uyển Ca dừng hát rồi lên tiếng nói chuyện, họ mới coi như là hoàn hồn.
“Sao Cầm thánh lại không đàn nữa?”
Nghe Uyển Ca nói như vậy, Cầm thánh liền tỏ ra ngạc nhiên hỏi.
“Đàn nữa...? Chỉ có đoạn này thôi mà, chẳng lẽ ngươi biết thêm đoạn nào nữa ư?”
Uyển Ca gật đầu thành thật đáp.
“Đúng vậy, lời bài hát này có hai đoạn, đoạn ta vừa hát là đoạn 1, còn đoạn hai nữa mà.”
Cầm thánh nghe Uyển Ca nói lời chắc nịch như thế hết sức ngạc nhiên, bài nhạc này là bà tạo ra, sao đến cả bà cũng không biết rằng có thêm đoạn sau nữa vậy, Cầm thánh trầm ngâm một chút rồi nói.
“Vậy ư? Tốt...giờ ngươi hãy hát luôn đoạn cuối cho ta nghe, khi nào kết thúc yến tiệc ta sẽ đích thân tới Cảnh vương phủ thỉnh giáo ngươi đoạn nhạc cuối này.”
Một lời kia của Cầm thánh nói ra khiến cho những kẻ đã thử thêm lời cho nhạc và những kẻ chống đối lại Uyển Ca nàng tức trào máu họng, hận không thể giết chết được nàng. Hoàng hậu một bên chịu không được sự tức giận này, nhìn khuôn mặt vui vẻ kia của Uyển Ca mà gào thét trong lòng.
Thanh Uyển Ca...! Bổn cung hận không thể giết chết được phu thê nhà ngươi (Lục Phong - Uyển Ca)...Lại một lần nữa, ngươi lại tỏ sáng như viên ngọc trai dưới lòng đại dương, giống hệt như Lục Phong năm đó, làm cho con trai ta dù là Ngự Hỏa sư cũng không thể nào bì được với hắn, ta hận... gừ...!
Một đám tài nữ, tài tử đã từng thêm lời, uất ức mà cắn răng.
Gì chứ? Cầm thánh đích thân thỉnh giáo? Đây là chuyện có một không hai, vậy mà lại để cho đích nữ bất tài của Cảnh vương phủ hưởng trọn? Nàng ta là cái thá gì, giỏi lắm ư, chỉ là một tiểu nha đầu Bạch lệnh Cường Giả sư mà nay muốn trèo cao rồi?
Không chỉ có những kẻ lạ mặt, mà những người “thân” của nàng như Uyển Tâm, Uyển Ngọc và Thanh Lâm Tân cũng không thể nuốt trôi cục tức này, hôm nay tất cả mọi vinh quang, ánh mắt đều hướng hết về nàng, tuy nói là có lợi cho Cảnh vương phủ như bọn họ thì tuyệt không muốn như thế.
Uyển Ca ngươi muốn bản thân mình là ngôi sao của buổi tiệc, muốn thoát khỏi danh vị quận chúa bất tài ư? Không...Thanh Uyển Ca ngươi vĩnh viễn chỉ là một con vịt xấu xí mà thôi.
Một tràn khuôn mặt cực kỳ khó coi hiện lên, nhưng cũng kèm theo đó là những tràng pháo tay tán dương lời bài hát cực kỳ tuyệt đỉnh này của Uyển Ca nàng, quả thật nếu không phải là kẻ câm thù nàng thì chắc chắn điều phải tâm phục khẩu phục trước màn trình diễn không thể ấn tượng hơn của nàng.
“Woa quả không hổ danh là Tĩnh Liên quận chúa của Đông Tế quốc ta a!”
“Đúng là một tiểu thiên tài mà, tại hạ tâm phục khẩu phục.”
“Tiểu quận chúa đúng là hơn người a, ta coi như đã được mở rộng tầm mắt.”
Kiếm thánh từ nãy tới giờ không nói một lời nào nhưng cũng bị ca khúc kia của Uyển Ca làm cho giao động, không thể không lên tiếng.
“Tuyệt diệu...quả thật là tuyệt diệu, tiếng đàn của Liễu sư muội và tiếng hát của tiểu quận chúa này đúng thật là rất hợp với nhau, có thể nói rằng là một bài hát cực kỳ hoàn hảo, khâm phục...khâm phục.”
Lục Phong, Thanh Trọng và Thanh Lâm Thần ngồi ở một bên cũng bị Uyển Ca dọa cho sợ, sợ rằng nàng là làm không ra chuyện, đắc tội với hoàng đế và Cầm thánh thì tới lúc đó họ muốn cũng là cứu không nổi nữa rồi, nào ngờ đâu lại bị nàng làm cho bất ngờ này tới bất ngờ khác, xem ra là do họ nghĩ quá nhiều rồi.
Hoàng đế bệ hạ thì đang cảm thấy bản thân quá là xem thường kẻ địch, ban đầu nàng chỉ đòi ba bình rượu thì cứ giao kèo ba bình đi, còn bày đặt nâng thưởng thành 10 bình, xong rồi...xong thật rồi, tết năm nay ông lấy gì mà uống đây, mỹ túy của thế gian mà ông cất giữ suốt ba năm ấy thế mà trong phút lơ là lại bị tiểu nha đầu nhà mình mang đi mất.
Thái hậu cười hoan hỉ vỗ tay tán thưởng Uyển Ca.
“Uyển Ca của ta, thật là không phụ sự kỳ vọng của ai gia, tốt tốt lắm...Triệu ma ma!”
Triệu ma ma đứng bên cạnh thái hậu nghe bà gọi liền đáp.
“Bẩm thái hậu, có lão nô!”
“Lát nữa tới phòng châu báu riêng của ta, lấy vào món hợp với Uyển Ca đem tới Cảnh vương phủ cho con bé, nhiều một chút cũng không sao. Uyển Ca đây là quà cũng như là phần thưởng của người làm trưởng bối như ta tặng cho con, con cứ cầm lấy đừng có ngại.”
Triệu ma ma nghe chỉ thị của thái hậu liền gật đầu tuân mệnh, Uyển Ca cười mỉm nhưng trong lòng lại cười gian, nàng nghĩ bụng.
Không ngại, con không ngại một tý nào cả, có tặng bao nhiêu con lấy bấy nhiêu, cho con cả quốc khố luôn cũng được a.
Tất nhiên đám người câm hận Uyển Ca lại một lần nữa tức sôi máu lên, cắn răng nghiến lợi. Lý hoàng hậu nhịn không nổi nữa lên tiếng phản bác.
“Thái hậu, Uyển Ca tuy có công giúp thêm lời cho bài nhạc, nhưng dù sao cũng đã có phần thưởng của bệ hạ tặng rồi, người nay lại tặng thêm nữa thì không hợp tình hợp lý lắm đâu ạ.”
Diệp Hách quý phi vốn là đây rất tự hào về Uyển Ca, tính rằng sẽ tặng thêm quà cho nàng lại bị một lời kia của Lý hoàng hậu làm cho tức giận, Diệp Hách quý phi lên tiếng.
“Uyển Ca là quận chúa của Đông Tề quốc ta, là con cháu của hoàng gia, sau này còn phải gả cho Phong nhi làm chính phi, thưởng cho nó ít hay nhiều là tùy vào tâm trạng của thái hậu và bệ hạ, tỷ không thưởng thì cũng thôi đi, ở đây lại còn ngăn cản không cho thái hậu thưởng cho con bé? Hoàng hậu, tỷ là đang keo kiệt hay là nói Uyển Ca không XỨNG* để nhận thưởng đây?”
*Viết hoa toàn chữ, là muốn nhấn mạnh.
Lý hoàng hậu bị một câu kia của Diệp Hách quý phi làm cho tức giận, nhưng lại không thể phản bác bởi lời nói kia đã trúng vào tim đen của bà ta, thái hậu liếc mắt về phía hoàng hậu, giọng bà lạnh nhạt đáp.
“Hoàng hậu, bộ ngươi nghĩ ai gia già rồi...không còn đủ sức để CHỐNG ĐỐI lại ngươi có đúng không? HẢ...?!”
Thái hậu bỗng nhiên gằn giọng, tiếng nói như tiếng sấm rền bên tai, làm cho gần như tất cả những người ở đây đều sợ hãi, run cầm cập. Ngay cả các thân vương, phi tử cũng không kềm được sự hoảng sợ trong lòng, đại công chúa - Lục Miên và ngũ hoàng tử - Lục Ngôn (con ruột của Lý hoàng hậu) ngay lập tức rời khỏi bàn tiệc quỳ xuống xin tội thay cho mẫu hậu của mình.
“Hoàng tổ mẫu bớt giận, mẫu hậu tuyệt đối không có ý đó, chỉ là hiểu lầm...hiểu lầm mà thôi.”
“Hoàng tổ mẫu, xin người đừng hiểu lầm ý tốt của mẫu hậu, mẫu hậu là sợ rằng tiểu quận chúa sẽ cậy sủng sinh kiêu mà thôi, mong hoàng tổ mẫu suy xét!”
Thái hậu vốn tính làm lớn thêm chuyện lại bỗng nhớ tới hôm nay có ba vị khách quý ở đây, nên không thể làm lớn chuyện, chuyện trong nhà phải đóng cửa mà dạy bảo. Bà thở dài phẩy tay.
“Thôi đủ rồi, ai gia chỉ là nhất thời nóng giận nói như thế, hai con lui xuống trước đi. Còn hoàng hậu, chuyện hôm nay ai gia sẽ nói với con sau vậy, còn chuyện thưởng cho Uyển Ca cứ theo như lời của ta mà làm.”
Lý hoàng hậu bị thái hậu hai lần dọa sợ, không dám nói năng gì nữa, chỉ có thể để cho người khác thay bà ta dằn mặt của Uyển Ca, bà ta đứng dậy thi lễ tạ lỗi với thái hậu, nhưng thái hậu không thèm để vào mắt.
Uyển Ca nhún vai nhìn một màn trò cười này mà cười khổ, bản thân nàng kiếp trước cũng từng chọc qua hoàng hậu, bà ta ấy à tuy độc ác nhưng lại ngốc nghếch ngu si, chẳng qua bên cạnh có Phùng công công, là thái giám thân cận bên cạnh, ông ta chính là bộ não của bà ta, nhớ năm đó nàng từng có lần đấu trí với ông ta, kết quả ông ta bị lãnh 30 gậy, nhưng đó là chuyện của kiếp trước mà thôi, kiếp này không biết sẽ thế nào, bởi nàng nãy giờ nhìn đi nhìn lại chỗ hoàng hậu cũng không thấy vị công công họ Phùng kia đâu cả.
Thủy thánh vẫn không nói gì, tuy đã không còn nhìn chầm chầm vào ấn đường của Uyển Ca nữa, nhưng vẫn suy nghĩ một vài chuyện gì đó, tới mức không thèm để ý tới ba cái vụ hậu cung cãi vã kia. Cầm thánh mệt mỏi nói.
“Uyển Ca, còn một phần lời kia cứ giữ đó đi, hôm sau ta sẽ tới nhà ngươi nghe tiếp, mắc công lại có cãi vã...”
Lời Cầm thánh vẫn chưa nói xong thì đột nhiên một miệng lưỡi nhanh nhẹn nhảy vào cắt ngang lời của Cầm thánh.
“Cầm thánh nói vậy là đúng, đây là hoàng cung Đông Tề quốc bọn ta, không phải là Liên Châu thành của các ngươi, ta kính người là thánh nhân nhưng cũng không thể để cho yến tiệc của Đông Tề quốc trở thánh sân khấu để mặc người phô tuồng được, ở cái thế giới cường giả vi tôn này há lại có chuyện làm trò thi thố cầm, kỳ, thi, họa như thế?! Uyển Ca quận chúa nếu muốn lấy phần thưởng kia, vậy chi bằng hãy so một trận thi đấu sức mạnh với lão nô a!”
- ------
Hứa là sẽ làm, hẹn gặp lại các bạn vào thứ 3 tuần sau nhé, đừng nóng...từ từ rồi cháo sẽ nhừ thôi a.