Editor: Tiểu P
Nàng gả đến Tĩnh Vương phủ đã một tháng, Tĩnh An vương chưa từng bước vào
phòng nàng một bước, vậy nên nàng cũng không biết bộ dạng vị vương gia
này rốt cuộc là mập hay ốm.
Chỉ là chuyện này không quan trọng,
quan trọng là hơn một tháng nay, bữa cơm của nàng chỉ là mấy chén thuốc, ngửi thấy mùi đã muốn nôn, nàng thật sự chịu không nổi.
Nàng đã yêu cầu đổi món nhiều lần nhưng vẫn không có gì thay đổi. Nàng không
thể không hoài nghi, nếu không phải Phù Dung bằng mặt không bằng lòng(
ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng thì không), thì chính là có người ở phòng bếp cố ý muốn chỉnh nàng.
Phù Dung ở dưới ánh mắt nhìn
chăm chú của nàng có chút sợ hãi. Rõ ràng Triệu Như Hi không lộ ra vẻ
giận dữ, nhưng ánh mắt lại lạnh buốt , không hiểu sao lại làm cho Phù
Dung cảm thấy sợ hãi, không dám chậm trễ trả lời: “Nô tỳ không dám lừa
gạt Vương Phi, nô tỳ thực sự đã nói tới việc này với phòng bếp, nhưng
lần nào phòng bếp cũng trả lời nô tỳ như vậy.”
Uyển Uyển đứng một bên hầu hạ nghe xong lời nàng nói, liền tức giận: “Phòng bếp lại dám
không bỏ lời nói của Vương phi vào tai, quả thực khinh người quá đáng.
Vương Phi, nô tỳ tự mình đi nói với phòng bếp.” Nói xong, nàng nổi giận
đùng đùng, muốn đi tới phòng bếp.
”Đợi chút.” Triệu Như Hi gọi nàng lại.
Nghĩ rằng Vương Phi muốn ngăn cản nàng đi, Uyển Uyển buồn bực dậm chân:“Vương Phi, chúng ta không thể cứ im lặng như vậy mãi, cho dù ngài không được sủng, thì cũng là Vương Phi được Tĩnh An vương cưới hỏi đàng
hoàng, những người ở phòng bếp sao lại có thể không coi lời nói của ngài ra gì như vậy!”
Lúc trước các nàng vẫn lo lắng sau khi tỉnh lại
Vương Phi sẽ hỏi tới chuyện của Diệp thiếu gia, không ngờ nàng trúng độc lại làm tổn hại đến trí nhớ, chuyện trước kia một chút cũng không nhớ
rõ, mà ngay cả tính tình cũng khác trước kia.
Trước kia, tính
tình chủ tử quyết đoán cường thế, đã để ý tới người nào thì sẽ không bỏ
qua, bây giờ chủ tử lại trở nên lười nhác, lạnh nhạt.
Chẳng qua chỉ cần Vương Phi có thể bình an sống sót, đối với chuyện này các nàng cũng không quá để ý.
”Uyển Uyển, không được nói bậy.” Trăn Nhi khiển trách nàng một tiếng, nhắc nhở nàng đừng quên thân phận của bản thân.
Nàng và Uyển Uyển là tỳ nữ thiếp thân của Vương Phi, trách nhiệm của các
nàng là hầu hạ Vương Phi thay quần áo, tắm rửa, súc miệng. Phù Dung là
tỳ nữ truyền lệnh, trông coi thức ăn( chỗ này ghi là truyền lệnh tý trà
tỳ nữ, mình không hiểu lắm nên ghi đại. Bạn nào hiểu thì nói với mình
nhoa^_^), vì vậy chuyện thức ăn hàng ngày cũng là do Phù Dung phụ trách, các nàng vượt quá quy củ cũng không tốt.
Triệu Như Hi hiểu được Uyển Uyển là cảm thấy tức giận vì nàng bị đối xử bất công. Nàng đứng
dậy, không nhanh không chậm nói: “Việc này ta tự đi xử lý, Phù Dung,
ngươi dẫn đường đi.”
Uyển Uyển sửng sốt một chút: “Vương Phi là muốn đi nơi nào?”
Triệu Như Hi nhẹ nói ra hai chữ: “Phòng bếp.” Nói xong liền cất bước đi ra bên ngoài.
”Đợi một chút Vương Phi, bên ngoài trời lạnh, trước tiên khoác áo choàng vào rồi hẳn đi.” Trăn Nhi chạy nhanh tới khoác lên cho nàng một cái áo
choàng màu đỏ thẫm.
Nghe thấy nàng muốn tự mình đến phòng bếp,
Phù Dung bị dọa sợ, nhất thời chần chừ không nhúc nhích, nghe thấy tiếng Vương Phi thúc giục lần nữa mới vội vàng chạy theo.
Trên đường đến phòng bếp, đi qua hành lang, Triệu Như Hi bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói thê lương, cầu xin tha thứ --- -----
”Vương gia, thiếp thân lỡ tay, xem như nể mặt tình nghĩa thời gian qua, ngài tha cho thiếp thân đi, thiếp thân không dám nữa!”
Triệu Như Hi nâng mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy cách đó không
xa, có một nữ tử quỳ trên mặt đất, hai tay ôm chặt chân một nam tử khóc
lóc, cầu xin tha thứ.
Nam tử khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi
bốn tuổi. đôi mắt thâm thúy, ngũ quan tuấn mỹ, trên người khoác một kiện áo khoác màu đen, đội mũ nạm ngọc, chân mang một đôi giày da màu đen
thêu hình Bạch Mai.
Nam tử không lưu tình đá văng nữ tử kia, lạnh lùng nói: “Lôi xuống.”
Hai gã thị vệ một trái một phải mạnh mẽ lôi nữ tử kia đi, nữ tử tê tâm liệt phế thét gọi Vương gia, tiếng kêu đau đớn vang vọng trên không
trung, càng lộ vẻ chua xót.
Nam tử dường như thấy Triệu Như Hi
đang đứng trên hành lang, đôi mắt màu đen lạnh lẽo thản nhiên liếc nhìn
nàng một cái liền rời đi.
Từ tiếng kêu gào của nữ tử kia, Triệu
Như Hi cũng đoán ra được nam tử kia chính là Tĩnh An vương Sa Lãng Thần. Lúc trước nàng gả đến Tĩnh An vương phủ, bởi vì thần trí mê man, nên
đều là Uyển Uyển và Trăn Nhi dìu nàng bái đường cùng hắn. Sau đó nghe
Uyển Uyển nói, đêm đó hắn cũng không đến hỉ phòng, hơn một tháng qua,
ngay cả đến xem nàng một cái cũng không có.
Cho nên trước đó
nàng cũng chưa từng gặp qua hắn, nàng nghĩ chắc là hắn cũng không có gặp qua nàng. Nhưng từ ánh mắt thản nhiên của hắn vừa nãy, nàng lại cảm
giác được hắn hình như biết nàng là ai, chính là không muốn để ý tới
nàng.
Bị coi thường như vậy, Triệu Như Hi có ngu ngốc hơn nữa
cũng hiểu được, chỉ sợ vị Vương gia này rất không thích Vương phi là
nàng.
Nàng có chút buồn bực nghĩ, nếu hắn không thích Vu Nguyệt
Oanh, thì lúc trước kết hôn với Vu Nguyệt Oanh làm gì? Làm hại Vu Nguyệt Oanh bị buộc, cùng tình lang của nàng uống thuốc độc tự tử.
Theo Uyển Uyển nói, trừ bỏ Vương Phi là nàng, hắn còn nạp đến bốn mươi, năm mươi cơ thiếp nữa.
Bốn mươi, năm mươi người.... Mỗi người một ngày, một tháng cũng không sủng hết.
”Thái phu nhân ỷ vào sự sủng ái của Vương gia, hôm qua hại Hồng phu nhân, ta
xem mới vừa rồi tám phần là nàng bị Vương gia trách phạt.”Phù Dung nói.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong phủ, thỉnh thoảng có thể biết được một ít
tin tức từ các tỷ muội nơi khác.
”Nàng hại Hồng phu nhân như thế nào?” Uyển Uyển tò mò hỏi. Đến Tĩnh An vương phủ hơn một tháng, nàng
đại khái biết được cơ thiếp của Tĩnh An vương tranh giành sủng ái hết
sức lợi hại, việc hãm hại nhau lại nhiều vô kể.
”Hôm qua nàng
cãi nhau với Hồng phu nhân liền đẩy Hồng phu nhân xuống hồ sen, làm hại
Hồng phu nhân chết đuối.” Phù Dung trả lời.
Triệu Như Hi nghe
thấy cơ thiếp tranh chấp lại gây ra án mạng, lại nhớ tới Thái phu nhân
thét chói tai bị kéo đi lúc nãy đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Lúc trước một người bạn của nàng từng nói, thân là một thê tử tốt, phải ra
được phòng khách, vào được phòng bếp, còn phải đấu với Tiểu Tam, đánh
thắng được lưu manh.
Tiểu Tam trong vương phủ nhiều tới mấy chục người, nàng tự nhận không đấu được với các nàng, càng không có năng lực tiêu diệt lưu manh. Vả lại, nàng và Tĩnh An vương căn bản chính là
người lạ, một chút tình cảm cũng không có. Nàng mới lười trông nom hắn
nạp tiểu thiếp, hắn cao hứng muốn nạp tiểu thiếp cũng kệ hắn, chỉ cần
hắn không sợ nhiễm loại bệnh không thể cho ai biết là tốt rồi. Cho nên
nàng tuyệt đối sẽ không tham gia vào trận tranh giành này của đám cơ
thiếp.
Hơn nữa nàng có tính khiết phích( bệnh thích sạch sẽ),
hoàn toàn không nghĩ đến chuyện dùng chung một nam nhân với nhiều nữ
nhân khác như vậy. Cái loại cảm giác này giống như xài chung bàn chải
đánh răng với người khác, nghĩ đến chuyện hắn đã để cho nhiều nữ nhân
dùng qua như thế, nàng đã cảm thấy ghê tởm, mất vệ sinh.
Không
lâu sau, Triệu Như Hi đã đi tới cửa phòng bếp. Đầu bếp La Minh Mậu thấy
nàng lập tức đi lên nghênh tiếp: “Tiểu nhân tham kiến Vương Phi, không
biết Vương Phi tới đây có gì phân phó?” Dáng người hắn cao gầy, khoảng
chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, khuôn mặt mang theo chút kính cẩn.
Triệu Như Hi nói thẳng mục đích mình đến đây: “La sư phó, ta tới đây là muốn
nhờ ngươi một chuyện, thân thể ta đã bình phục, hi vọng về sau này có
thể đổi món đi, đừng luôn là dược thiện bốn mặn một canh như vậy nữa”
Nghe vậy, mặt hắn lộ vẻ khó xử: “Việc này tiểu nhân đã nghe Phù Dung nói
qua, nhưng những món này đều do ba quản sự dặn dò tiểu nhân chế biến,
bên trong bỏ thêm dược liệu bồi bổ thân thể, có thể giúp Vương Phi bồi
bổ thân mình.”
”Thân thể của ta đã bình phục, không cần ăn dược thiện này nữa.” Nàng nhấn mạnh lần nữa.
La Minh Mậu khó xử trả lời: “Mệnh lệnh của Vương gia, tiểu nhân không dám tự tiện làm chủ.”
Triệu Như Hi nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, hóa ra đều là ý tứ của Vương gia, nàng không thể không hoài nghi, Sa Lãng Thần để nàng phải ăn rau
một tháng qua, chẳng lẽ là muốn chỉnh nàng?
Nàng trầm ngâm một
lúc liền trực tiếp đi vào trong phòng bếp. Sau khi nhìn sơ qua nguyên
liệu nấu ăn xong, nàng liền quyết định tự mình làm vài món đồ ăn.
Cuộc đời của nàng chỉ có hai điều, một là yêu múa, hai là thích ăn, Đã chịu
đựng hơn một tháng, nàng không muốn lại bạc đãi dạ dày của mình nữa.
Cầm mấy nguyên liệu cần để nấu ăn, đầu tiên nàng ngâm phấn đông vào nước
lạnh, lại ngâm nấm hương vào nước để làm mềm, sau đó cầm dao băm nhỏ
gừng và ớt.
”Vương Phi, ngài làm cái gì vậy?” La Minh Mậu ngạc nhiên nhìn nàng.
”Ngươi đã không dám tự tiện thay đổi món ăn, ta đây tự mình làm, như vậy ngươi cũng không tính là vi phạm mệnh lệnh của Vương gia.”
Nàng vừa
nói, tay cũng không rảnh rỗi, cầm lên thịt bò đã băm xong bỏ vào nồi,
vớt nấm hương đã mềm lên xắt nhỏ lại, đặt chung với gừng và ớt đã băm
nhỏ lúc nãy.
Lại lấy hai khối đậu hủ cắt thành miếng nhỏ ngâm
vào nước ấm, tiếp theo cắt nhỏ măng cắt thành lát, sau đó cầm lấy củ cải ở một bên cắt thành nhỏ vụn, tiếp tục đánh đều hai quả trứng để qua một bên để dùng. Cuối cùng nàng lấy cải trắng đã ngâm xong cắt thành nhiều
khúc đặt trong một cái khay khác.
Tính tới tính lui đã đủ nấu bốn món ăn, Triệu Như Hi đi tới trước lò bếp, kêu một hạ nhân tới nhóm lửa.
Hạ nhân thuần thục nhóm bếp lên, trước tiên nàng xào củ cải khô, rồi đổ trứng đã đánh tốt vào chiên lên.
Món thứ hai là cải trắng xào, món thứ ba là vớt phấn đông đã mềm lên, trộn
gừng băm, thịt băm, ớt băm lẫn với nhau, bỏ thêm ít gia vị vào là món mì thịt băm hoàn thành.
Món cuối cùng là đậu hủ Ma Bà, trước tiên
nàng trộn gừng băm, thịt băm, ớt băm và tiêu vào nhau, cẩn thận bỏ vào
một ít gia vị, lại đem đậu hủ đang ngâm nước để vào hầm trong nước khoai lang là xong.
Trăn Nhi và Uyển Uyển ở một bên nhìn nàng nhanh
nhẹn làm bốn món thức ăn cũng không hề lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì lúc
trước tiểu thư vì Diệp thiếu gia, từng chuyên tâm học trù nghệ, chỉ có
chút kỳ quái là, hôm nay tiểu thư làm đồ ăn trong đó có hai món các nàng chưa từng thấy qua.
La Minh Mậu đứng nhìn ở một bên thắc mắc,
nhịn không được chỉ vào hai món ăn trong đó hỏi: “Vương Phi, hai món này là món gì?” Mùi thơm kia tỏa ra làm con sâu tham ăn trong người hắn kêu gào, hắn rất muốn nếm thử mùi vị món ăn đó như thế nào.
”La sư
phó không biết sao? Đây là con mì thịt băm, đây là đậu hủ Ma Bà.” Triệu
Như Hi có chút ngoài ý muốn, hắn không phải là bếp trưởng sao, làm sao
mà ngay cả hai món ăn nổi danh như vậy cũng không biết?
”Mì thịt băm? Đậu hủ Ma Bà? Tiểu nhân chưa bao giờ nghe nói qua.” La Minh Mậu cảm thấy hổ thẹn vì kiến thức hẹp hòi của mình.
Thấy vẻ mặt hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm hai món ăn kia, Triệu Như Hi nhất
thời hiểu được, chắc là nơi này không có hai món ăn này. Nàng lấy một ít đồ ăn chia ra bỏ vào hai cái chén, đưa cho hắn: “Đây là cho La sư phó
nếm thử.”
”Đa tạ Vương phi.” Hắn tự tay nhận lấy, chia ra nếm vài ngụm, ánh mắt nhất thời tỏa sáng khen: “Ăn ngon.”
Sau khi mỉm cười gật đầu với hắn, nàng phân phó Uyển Uyển các nàng bưng thức ăn rời đi.
Không lâu sau, việc Triệu Như Hi tự mình xuống phòng bếp nấu cơm đã có người đến bẩm báo với Sa Lãng Thần.
”Vương gia, hôm nay Vương phi tự mình đến phòng bếp yêu cầu La sư phó đổi món
ăn, cũng tự mình vào bếp làm vài món ăn.” Vương phủ tam quản sự Nhâm
Khang cung kính khoanh tay, đứng trước mặt hắn bẩm báo.
Nghe vậy, Sa Lãng Thần trầm ngâm một chút mới hỏi: “Thân thể nàng như thế nào?”
Lúc trước, Nhạc Bình hầu cố ý giấu diếm chuyện Vu Nguyệt Oanh cùng tình
lang bỏ trốn, cuối cùng uống thuốc độc tự tử, giả vờ tung tin ra bên
ngoài là nàng bị nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe.
Trên thực tế hắn đã sớm biết được việc này, sở dĩ chưa nói ra, chẳng qua là vì Vu Nguyệt Oanh còn có giá trị lợi dụng.
Hắn sai người chuẩn bị dược thiện này cho nàng ăn cũng không phải muốn
chỉnh nàng,chỉ là muốn giữ lại mạng của nàng, không muốn nàng vừa gả vào Tĩnh An vương phủ đã bị kịch độc quấn thân mà chết.
Nhâm Khang cung kính bẩm báo: “Điều dưỡng hơn một tháng, thân thể Vương Phi xem ra cũng không có gì đáng lo ngại.”
Sa Lãng Thần nhẹ gõ lên tay vịn khắc hoa trên ghế dựa, thản nhiên nói:“Vậy bảo phòng bếp làm theo yêu cầu của nàng, có thể đổi món ăn.”
”Vâng.”