Ba ngày sau kết thúc chặng đường của hai thầy trò nhà Minh Nguyệt nơi chúng ta dừng chân là Dược môn nằm trên đỉnh núi Thất Phong ở phía Bắc Thiên Long quốc . Xuất hiện trước mắt nàng hiện giờ là một ngọn núi lớn với 7 đỉnh núi cao chót vót ( thế ms gọi là Thất Phong) .
Khắp nơi đều là sương mù tím lượn lờ từ chân núi tới đỉnh chỉ thấy thấp thoáng sau làn sương mù tím mờ ảo là 7 đỉnh núi thấp thoáng
Một nơi đẹp là vậy tiên cảnh là vậy nhưng trong mắt người đời nơi đây như một cấm địa . Chẳng có người nào sau khi đi vào mà vẫn còn toàn thây đi ra ( ôi sao mà dã man thế)
Các bạn tò mò vì sao ư đơn giản nơi đây là địa bàn của Dược môn thần bí người đời chỉ biết có sự tồn tại của Dược môn chứ chẳng hề biết nó ở chỗ nào . Vì muốn giữ bí mật các môn chủ đời trước đã trồng một loại thảo dược xung quanh bìa rừng mà sau khi nở hoa sẽ tiết ra khói độc màu tím nguy hiểm. Chỉ có người trong môn phái mới có thuốc phòng độc được đặc chế của môn phái để tránh trúng độc .
Cho nên những người ngoài kia không hề biết nơi bọn họ gọi là cấm địa tử vong kia chính là nơi mà môn phái bí ẩn nhất giang hồ Dược môn cư trú.
“Đồ đệ ngoan đây chính là nơi món phái của chúng ta Dược môn lừng lẫy giang hồ đó “ lão sư phụ vừa vuốt râu đắc ý cười
-Oa nơi này thật đẹp . Nàng mở to đôi mắt đen đầy tán thưởng.
- Con đừng thấy nó đẹp mà nhầm nếu đi vào không cẩn thận là mất mạng như chơi đó . Nơi này khắp nơi đều là kịch độc không có thuốc giải độc môn thì chỉ có chết thôi con biết chưa.
- Bây giờ con uống viên thuốc này lại chúng ta cùng lên núi về môn phái của chúng ta . Lão già cười đưa cho nàng một viên thuốc màu đỏ au như máu.
Nàng nhận lấy không ngần ngại bỏ viên thuốc vào miệng nuốt xuống rồi đi cùng lão sư phụ lên núi nơi nàng sẽ ở và học tập trong thời gian sắp tới.
Nàng cùng lão sư phụ bước vào trong rừng đầy sương mù tím. Xuyên qua làn sương tím xuất hiện trước mắt nàng là một cánh đồng hoa và các loại thảo dược. Ở giữa là một lối đi xuyên qua cánh đồng .
-Oa đẹp thật không ngờ sau cánh rừng độc dược lại có một nơi đẹp thơ mộng như vậy a. Nàng trầm trồ khen ngợi
Tất nhiên đây là Dược môn đó đồ đệ ak . Lão già vuốt râu tự sướng
Sau khi đi qua cánh đồng thảo dược trước mắt hai thầy trò là một bậc thang cao nhìn không thấy điểm cuối . Hai thầy trò cùng nhau bước lên bậc thang mới đầu còn bình thường nhưng đi được một lúc nàng bắt đầu cảm thấy mệt “ cao gì mà cao dữ vậy đi mãi không hết cứ kiểu này chắc chết sớm mất thôi “ .
Sau một hồi ca bài ca mang tên “trời ơi “ thì cũng đến được nơi cần đến Dược môn đích đến của hai thầy trò trong chuyến đi lần này.