Vương Phi Mau Lên Giường

Chương 2: Chương 2




Ba ngày sau, thân thể Phong Triệt không khỏe bởi vì say rượu cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn, phụ nữ hai người thuê “Phong Viễn tiêu cục” bảo vệ, xe ngựa chậm rãi đi về phía cửa đông kinh thành, lên đường về quê.

Cho dù là toàn gia rời kinh, cũng chỉ có hai rương đồ được chất trên xe ngựa, một chút quần áo tùy thân được mọi người mang trên tay.

Trừ xe ngựa chở hành lý, Phong Gia còn ba chiếc xe ngựa, một chiếc là gia chủ Phong Triệt ngồi, một chiếc do Phong Phân và nha hoàn cận thân Tiểu Quả ngồi, còn chiếc còn lại sử dụng cho tạp dịch thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Ra roi thúc ngựa lên đường, mãi cho đến khi cách xa kinh thành vài trăm dặm, phụ nữ Phong Triệt mới hoàn toàn thả tâm.

Bình an vô sự, bọ họ cuối cùng cũng cách xa địa phương nguy hiểm kia.

“Cha, xem ra Ký vương làm người thật không sai, đưa cho chúng ta một phần lễ thật lớn.”

Nhìn mặt mày nữ nhi bảo bối ngồi bên cạnh mình hớn hở, biểu tình trên mặt Phong Triệt cũng buông lỏng: “Cái nha đầu này thấy tiền là sáng mắt.”

“Tiền là thứ tốt a.”

Phong Triệt không nhịn được dạy nữ nhi một câu: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.” (Thứ cho kiến thức hạn hẹp của ta)

Phong Phân che giấu nụ cười trên mặt, nghiêm trang nói với phụ thân: “Nữ nhi không trộm không giành, đây là đệ tử của ngài đưa thôi.”

“Hoàn hảo chúng ta sợ bóng sợ gió, vi phụ thật sự sợ Ký vương nhìn trúng ngươi.” Đến giờ nghĩ lại hắn vẫn còn cảm thấy sợ, hắn chỉ có một nữ nhi bảo bối, nếu gả vào Hoàng gia, nhất là gả cho nam tử có tính nết như Ký vương, hắn sợ hàng đêm không thể an giấc.

Phong Phân cười một tiếng: “Xem cha kìa, diện mạo nữ nhi bình thường, sao có thể lọt vào mắt Ký vương.”

“Ở trong mắt cha, Phân Nhi tốt nhất thiên hạ.”

“Trong mắt con, cha cũng tốt nhất.”

Hai cha con khích lệ lẫn nhau, sau đó nhìn nhau cười, một bức tranh phụ từ tử hiếu, hình ảnh phụ nữ ấm áp vui vẻ.

Phong Triệt vỗ vỗ tay nữ nhi nói: “Chạy mấy ngày đường, tay chân già cõi này của vi phụ phải chịu tội, cũng may lộ trình tiếp theo của chúng ta không cần chạy nhanh như vậy nữa.”

Phong Phân gật đầu, cười nói: “Đúng nha, cuối cùng chúng ta cũng có thể tùy tiện du sơn ngoạn thủy chạy từ từ về quê rồi.”

“Đi ra khỏi nhà, con cũng thu liễm tính tình lại, không thể ngang bướng.”

“Nữ nhi hiểu.”

Với Phong Triệt thì nữ nhi bảo bối của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều, có đôi lúc hành động cử chỉ không giống với cô nương gia, chỉ trừ điểm này ra, nữ nhi làm gì nói gì, hắn cũng đều nhắm một mắt, mở một mắt.

Dưới sự dạy dỗ của hắn và thê tử, tính tình nữ nhi cực kỳ tốt, sau khi hồi hương, hắn nhất định tìm cho nữ nhi một vị hôn phu xứng đáng, cũng khiến cho thê tử ở trên trời được an nghĩ, không cần lo lắng hôn sự của nữ nhi.

Phân Nhi năm nay mười tám rồi, nếu không phải thê tử qua đời lúc nữ nhi ở tuổi cập kê, nữ nhi cũng không bởi vì giữ đạo hiếu ba năm mà bỏ lỡ thời giờ.

Nghĩ đến thê tử, Phong Triệt ưu sầu, thê tử mất vì bệnh, thay vì một nhà ba người cùng nhau hồi hương, hôm nay chỉ còn lại hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

"Cha. . . . . ."

Phong Triệt hồi hồn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nữ nhi, không khỏi cười: “Không có việc gì.”

“Cha, người lại nghĩ đến nương?”

“Đúng vậy.” Phong Triệt cũng không dối gạt: “Nếu như cha có thể từ quan sớm một chút, thì nương con có thể trở về cùng với chúng ta rồi.”

“Nương vẫn luôn ở cùng với chúng ta.”

Phong Triệt gật đầu, không nhịn được liếc mắt nhìn về phía sau đoàn xe, linh cữu thê tử đang ở phía sau, coi như bọn họ cùng nhau hồi hương rồi.

Phong Phân cũng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhấc màn xe hỏi: “Đến trạm dịch còn xa lắm không?”

“Còn hơn mười dặm nữa.”

Nàng nhìn sắc trời nói: “Đến dịch trạm chúng ta tìm một chỗ ngủ trọ lại đi.”

"Dạ, tiểu thư."

Thấy nữ nhi hạ màn xe xuống, Phong Triệt không nhịn được hỏi: “Hôm nay còn sớm như vậy mà sao lại tìm nơi ngủ trọ?”

Phong Phân làm nũng tựa vào người phụ thân: “Mấy ngày nay gấp rút lên đường, cha rất mệt nha, hôm nay chúng ta tìm nơi ngủ trọ sớm một chút, ngày mai lên đường sớm, sớm nghỉ chân, như vậy sẽ không vất vả.”

“Vẫn là nữ nhi tốt nhất a.” Phong Triệt không nhịn được cười.

“Tất nhiên, con là tiểu áo bông tri kỷ của cha chứ sao.” Vẻ mặt Phong Phân rất đắc ý.

Phong Triệt dù sao cũng lớn tuổi, hôm nay đã gần bảy mươi, thân thể có chút ăn không tiêu, lặn lội đường xa như vậy, hắn đang nói chuyện với nữ nhi trong chốc lát đã ngủ mê man trong xe ngựa xóc nảy.

Phong Phân cẩn thận cầm chăn mỏng đắp cho phụ thân, sau đó im lặng ngồi một bên canh chừng.

Nàng đau lòng phụ thân, nếu không phải vì nàng, lão nhân gia ông ấy cũng không cần gấp rút lên đường như vậy, cũng may bắt đầu từ ngày mai bọn họ có thể từ từ đi rồi.

Đoàn xe chạy lộc cộc trên quan đạo, thỉnh thoảng làm tung bụi vàng, Phong Phân nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thưởng thức phong cảnh dọc đường.

Rời xa kinh thành, giống như con chim sổ lồng, nàng cảm thấy cả người đều thoải mái.

Thời gian trôi qua cực nhanh, thời điểm Phong Phân nhìn thấy một dãy núi phía xa, Đại Thụ ở bên ngoài xe lên tiếng: “Tiểu thư, đã đến trạm dịch.”

Phong Phân quay đầu lại nhìn lão phụ thân vẫn đang ngủ, không khỏi khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Trước tiên để mọi người đi vào an bài đi.”

"Vâng"

Nàng quay người lại, do dự một chút, mới đưa tay đẩy đẩy phụ thân, nhẹ giọng gọi: “Cha, chúng ta đến trạm dịch rồi.”

Sau khi gọi mấy tiếng, Phong Triệt cuối cùng cũng tỉnh lại: “Đến?”

“Dạ, cha đừng vội xuống xe, vừa mới tỉnh, ngồi lại một chút, tí nữa nữ nhi đỡ cha đi xuống.”

“Được, cha nghe lời Phân Nhi.”

Mặc dù Phong Triệt đã từ quan, nhưng bởi vì nhiều năm đảm nhiệm chức Thái Phó, lại từng là Hàn Lâm Đại học sĩ, quan lại trạm dịch đều không dám chậm trễ, cho nên bọn họ một đường đi tới, cũng không bị làm khó gì.

Nhưng hôm nay hình như gặp phải một chút phiền toái nhỏ, thời điểm Phong Phân đỡ phụ thân xuống xe đi vào trạm dịch, Dịch thừa nói cho nàng biết không có biệt viện để nghỉ ngơi.

“Nếu đã như thế, vậy thì an bài riêng ra đi, chỉ phiền toái Dịch thừa đại nhân an bài cho người của chúng tôi ở cùng một chỗ.” Đoàn người bọn họ không coi là nhiều, nhưng tuyệt đối cũng không tính ít, nhưng phòng không đủ cũng không còn biện pháp, Phong Phân có thể thông cảm điểm này.

Dịch thừa đi về phía trước một bước, hạ thấp giọng nói: “Lão đại nhân, hôm nay có vị Lưỡng Quảng đốc phủ nghỉ trong dịch quán, xin ngài thứ lỗi.”

Phong Triệt cười cười: “Không sao, theo lời của nữ nhi mà làm thôi.”

“Thật cảm tạ lão đại nhân có thể thông cảm.”

Phong Phân đỡ phụ thân đi vào phòng dịch quán an bài cho bọn họ, tự tay hầu hạ phụ thân rửa mặt, đưa cho hắn ly trà.

“Con đi bảo Dịch thừa chuẩn bị cho cha chút thức ăn, cha ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút.”

"Tốt."

Dịch thừa thấy Phong Phân tự mình tới đây yêu cầu, vội vàng sắp xếp người làm thức ăn đưa qua.

Thanh danh của vị Phong đại nhân cáo lão hồi hương này, nhân phẩm cực tốt, từng làm Thái Phó, nội tình rất sâu, tự nhiên hắn sẽ không chậm trễ.

Đợi đến khi phụ thân dùng xong cơm tối, để nguyên y phục đi ngủ, Phong Phân mới dẫn Tiểu Quả quay về phòng mình, bảo Tiểu Quả lấy nước rửa mặt.

Kết quả đợi hơn nửa ngày không thấy Tiểu Quả trở lại, nàng có chút lo lắng, ra cửa gọi Đại Thụ, bảo hắn đi xem có chuyện gì xảy ra.

Không lâu sau, Đại Thụ dẫn Tiểu Quả trở lại, chỉ là hai gò má của Tiểu Quả sưng đỏ, vừa nhìn đã biết bị người khác đánh.

“Chuyện gì xảy ra?” Sắc mặt Phong Phân lập tức trầm xuống, nàng cho Đại Thụ lui xuống, để cho hắn đi lấy nước.

Mặt Tiểu Quả uất ức, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư ngài không biết, nô tỳ đi lấy nước, kết quả đụng phải nha hoàn cận thân của cái gì tiểu thư Lưỡng Quảng đốc phủ, rõ ràng nàng đến sau, lại đoạt lấy nước ấm nô tỳ pha sẵn, nô tỳ biện bạch đôi câu, nàng lại ra tay đánh người.”

Phong Phân không khỏi lắc đầu: “Cái nha đầu này, ta nói bao nhiêu lần rồi, bên ngoài đừng cùng người tranh chấp, lùi một bước trời cao biển rộng, đưa cho nàng một chút thì có sao, ngươi càng muốn tranh với người ta, nhìn đi, chính mình chịu tội thôi.”

“Nhưng nha hoàn kia quá ỷ thế hiếp người, nô tỳ giận quá thôi.”

“Giận thì như thế nào, người ở dưới mái hiên thì luôn cúi đầu.” Phong Phân xoay người lấy ra cái bình sứ từ trong cái hộp trên bàn: “Lại đây, ta giúp ngươi bôi thuốc, tránh cho ngày mai ngươi mang khuôn mặt này ra ngoài dọa người.”

“Tiểu thư, ngài không giúp nô tỳ hả giận à?”

“Thật đáng tiếc, tiểu thư nhà ngươi không phải đại hiệp có tuyệt kỹ, không báo được thù.”

“Bọn họ không phân rõ phải trái.”

“Đạo lý nói với người biết phân rõ phải trái, đụng phải người không nói lý, ngươi giữ im lặng là được, cũng đỡ lãng phí lời lẽ, cuối cùng còn bị người đánh.”

Tiểu Quả mâm mê môi, khuôn mặt không cam lòng, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Trong chốc lát, Đại Thụ mang nước nóng trở về, sau đó lui ra ngoài.

Tiểu Quả hầu hạ tiểu thư nhà mình tắm rửa thay quần áo, sau đó đốt đèn ngồi một bên thêu khăn tay, bồi tiểu thư đọc sách.

Phong Phân chỉ đọc được vài trang, nghe bên ngoài dịch quán ồn ào náo nhiệt, chắc hẳn có người đến.

Nàng vốn không để trong lòng, nhưng cuối cùng động tĩnh cũng ầm ỉ đến nơi nàng, Dịch thừa nói khách quý đến đây, phải dọn ra tiểu viện bên ngoài, cứ như vậy, Phong gia không thể không đi theo nhân viên.

Điều này cũng không có gì không thể chấp nhận, thời điểm Phong Phân muốn gật đầu đồng ý, lại có chuyện xảy ra.

“Dịch thừa, ngươi thương lượng với nàng cái gì? Chỉ cần khiến cho nàng đi ra đưa phòng cho bổn tiểu thư là được.”

Phong Phân nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ diễm lệ quyến rũ, quần áo đắt tiền đang nhìn mình coi thường, nàng khẽ mỉm cười, mềm nhẹ nói: “Vị cô nương này, mọi người đều tá túc ở đây, ta dọn ra ngoài chính là nhân tình, nếu ta không đi cũng là chuyện đương nhiên.”

“Ngươi dựa vào cái gì mà đánh đồng với bản tiểu thư, ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhi của một Thái Phó tiền nhiệm thôi, nhìn ngươi một dạng nghèo kiết hủ lậu, có biết ta là ai không? Ta là Liễu Diên, nữ nhi của Lưỡng Quảng đốc phủ Liễu Trung Tường.”

Lúc này Phong Phân hiểu được, thì ra người ta tới cửa để bới lông tìm vết a: “Cô nương, mọi người nữ tử khuê các, không cần coi rẻ người khác, đạo lý nên biết tự trọng rồi mới được người tôn trọng.”

“Dịch thừa mau để cho nàng đưa phòng cho bổn tiểu thư.” Liễu Diên căn bản không để ý tới. Nghe tỳ nữ báo lại với nàng có người không biết nhìn tướng, dám giành nước cùng với nàng, nghĩ đến đã muốn giáo huấn đối phương, hôm nay có cơ hội, nàng tất nhiên không bỏ qua.

Trên mặt Dịch thừa đầy vẻ khó xử, trán toát ra mồ hôi lạnh.

Phong Phân cũng không muốn làm khó Dịch thừa, nói: “Phụ thân ta lớn tuổi, vả lại đã ngủ, đổi phòng nữa lại không tốt, không bằng dọn hai gian phòng ở nơi khác cho Liễu cô nương đi.”

Dịch thừa tự nhiên muôn vàn cảm tạ, nhưng Liễu Diên không chịu.

“Ngươi dám cò kè mặc cả với bổn tiểu thư?!”

Phong Phân mỉm cười: “Ta rõ ràng đang nói chuyện với Dịch thừa đại nhân.” Chính ngươi mới tự mình đa tình như vậy a.

“Phốc!” Đột nhiên có người bật cười, mọi người lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thoáng chốc biểu tình Dịch thừa khổ không thể tả: “Vương gia, ngài có gì phân phó?”

Phong Phân vừa nhìn thấy mặt, tâm nhất thời căng thẳng, tại sao Ký vương lại ở đây?

Ánh mắt Long An Khác quét qua mọi người, khóe miệng nâng lên nụ cười hài hước, nói: Bổn vương nghĩ muốn đến đây vấn an Thái Phó, không ngờ gặp phải tràng diện này, ngược lại hiếm thấy vô cùng.”

Vẻ mặt Liễu Diên khẽ biến, lập tức mỉm cười, thướt tha duyên dáng đi đến, hướng Long An Khác phúc thân vấn an, tư thái như một đóa kiều hoa khiến trong lòng Phong Phân dâng lên khó chịu.

Từ điêu ngoa ngang ngược nhanh chóng biến thành nhu tình như nước, nàng học không được, cũng không muốn học.

Long An Khác không nhìn Liễu Diên đang hành lễ, chỉ nhìn vẻ mặt trấn định của Phong Phân, cười nói: “Sư muội, thật không có ý định tiếp đón sư huynh sao?”

Đã nói đến nước này, Phong Phân chỉ có thể uất ức hành lễ: “Dân nữ gặp qua Vương gia.” Sư muội thì quên đi, nàng không với cao nổi.

Long An Khác đi lên mấy bước, ánh mắt lạnh lùng quét qua Dịch thừa: “Thái Phó lớn tuổi rồi, chịu không được quấy nhiễu, nói chuyện cũng nên tránh đi, tại sao để người ta la hét ầm ĩ ở chỗ này?”

Lời này rõ ràng đứng về phía Phong gia, Dịch thừa đổ mồ hôi lạnh cả người, liên tiếp cáo lỗi: “Do hạ quan làm việc không chu toàn, hạ quan sẽ làm cho bọn họ rời đi.”

Từ đầu đến cuối cũng không được nhìn đến, sắc mặt Liễu Diên khó coi, nhưng không tiện phát tác, chỉ có thể oán hận rời đi, bất quá, trước khi đi nàng hung hăng trừng mắt nhìn Phong Phân một cái.

Phong Phân cảm thấy mình thật sự rất oan uổng, quả thực tai bay vạ gửi a.

Người khác đều đã rời đi, đáng tiếc người Phong Phân hy vọng đi nhất lại không đi.

Phong Phân liếc mắt nhìn phòng của phụ thân, do dự một chút mới nói: “Gia phụ đã ngủ rồi.”

Long An Khác gật đầu hiểu: “Thái Phó đi đường rất mệt mỏi, Bổn vương cũng không quấy rầy.”

“Đa tạ Vương gia.” Phong Phân nói lời này thật lòng.

“Nếu Thái Phó ngủ rồi, không bằng sư muội bồi Bổn vương nói chuyện một lát, dùng chút cơm thôi.”

Phong Phân khó tin mở to mắt.

"Sư muội không vui?"

“Điều này không hợp lễ.” Phong Phân vội vàng thu liễm cảm xúc lộ ra, quy củ trả lời.

“Nhưng một mình Bổn vương dùng cơm thật nhàm chán.” Ánh mắt Long An Khác vô tình quét về phía phòng Phong Triệt.

Đây là uy hiếp trắng trợn a! Nếu nàng không đồng ý sẽ kêu phụ thân nàng tỉnh lại sao?

Trong lòng Phong Phân mắng nam nhân này vô lại, cắn răng nói: “Dân nữ cung kính không bằng tuân lệnh, mời Vương gia.”

Long An Khác vui mừng gật đầu: “Bổn vương cũng biết sư muội là người thông minh.”

Phong Phân nắm chặt ống tay áo, làm sao bây giờ, nàng rất muốn đánh người?

“Kính Vương gia đi trước, ta có chút chuyện cần xử lý.”

Long An Khác liếc nhìn nàng, lúc này nàng mặc quần áo rộng thùng thình, tóc dài dùng một dây buộc tóc đơn giản thắt lại sau lưng, nghĩ đến vốn định đi ngủ, ăn mặt như vậy đúng là không thích hợp ở chung với một ngoại nhân như hắn, trang điểm lần nữa thật cần thiết.

“Được rồi, Bổn vương ra tiền viện trước, sư muội đừng để cho Bổn Vương trông chờ mỏi mắt a.”

Phong Phân âm thầm hít sâu, mỉm cười lễ phép: “Vương gia quá lo lắng.” Thật rất muốn đánh người a.

Đưa mắt nhìn Vương gia âm hiểm rời đi, Phong Phân dẫn Tiểu Quả trở về phòng thay y phục, chỉ búi tóc đơn giản, mang vài món trang sức đơn giản đi dự tiệc, trên đường đi nàng âm thầm bảo chính mình phải thật bình tĩnh.

Thời điểm Long An Khác thấy Phong Phân lần nữa, vẫn kinh diễm một chút, quả nhiên dưới đèn xem mỹ nhân, mỹ nhân càng đẹp hơn ba phần.

Khí chất nữ nhi Thái Phó này không tầm thường, dung mạo cũng thuộc thượng thừa, mặc dù chưa từng thấy nàng mang phục sức hoa lệ, nhưng mộc mạc nhẹ nhàng như vậy cũng có một phen ý nhị khác, ước chừng bởi vì nàng vừa mới tắm rửa không lâu, Long An Khác có thể ngửi thấy hương vị thanh lương trên tóc nàng truyền đến, mơ hồ có mùi vị bạc hà.

“Sư muội mau tới đây ngồi, Bổn vương cũng không biết sư muội thích ăn gì, nếu không hợp khẩu vị, cũng xin su muội dùng một chút.” Hắn lên tiếng.

“Vương gia khách khí, dân nữ đã dùng qua bữa tối.” Cho dù là cao lương mỹ vị, đối mặt với ngươi cũng nuốt không trôi, không có khẩu vị.

Long An Khác giống như không nghe thấy lời nàng, gấp mấy món ăn bỏ vào trong bát trước mặt nàng, ôn hòa nói: “Sư muội nếm thử một chút.”

Phong Phân không biết nói gì.

Ăn, nàng thật sự không đói bụng, không ăn, đường đường Vương gia tự tay gắp thức ăn cho nàng, có thể bỏ qua mặt mũi của người ta sao?

Cuối cùng, Phong Phân chỉ có thể bất đắc dĩ cầm đũa lên, gắp một miếng bỏ vào miệng, từ từ nhai nuốt.

Long An Khác ăn một chút, sau ngước mắt nhìn người đối diện: “Trước đó vài ngày Bổn vương cho người mang lễ vật đến cho sư muội, sư muội có hài lòng không?”

“Khiến Vương gia hao tổn.”

“Chút này nọ thôi, không đáng nhắc tới, có thể khiến cho sư muội vừa lòng mới quan trọng.”

Phong Phân hơi đỏ mặt, cái này không phải nói nàng tham tiền sao?

Long An Khác thấy thế tâm tình rất tốt, dù trong dịch quán làm cơm canh sơ sài hắn cũng cảm thấy vô cùng mỹ vị.

Có thể khiến cho một nha đầu miệng lưỡi sắc bén trở nên vụng về, cảm thấy rất có thành tựu.

“Sư muội, cùng uống một chén?”

Chân mày Phong Phân cau lại, không đồng ý mà nhìn hắn một cái.

Long An Khác không để ý cười một tiếng, tự nhiên uống một hơi cạn sạch ly rượu của mình: “Rượu này do Bổn vương mang từ trong cung ra ngoài, mùi vị rất tốt.”

“Dân nữ không uống rượu được.”

“Ngược lại ta suy nghĩ không chu toàn.”

Bữa cơm này, Long An Khác dùng rất vui vẻ, đợi hắn chậm rãi ăn xong, thời gian đã là canh ba, hắn không khỏi có chút xin lỗi nói: “Không nghĩ đến đã trễ thế này, thật ngượng ngùng.”

Phong Phân nhẫn nại chờ vị Vương gia này từ bi thả nàng rời đi.

Long An Khác uống một hớp trà súc miệng, nhìn nàng nói: “Thời gian không còn sớm, Bổn vương gọi người đưa sư muội trở về.”

“Dân nữ cáo lui.”

"Đi thong thả."

Mãi cho đến khi rời khỏi viện, Phong Phân mới cảm thấy không khí trở nên tươi mát, ở cùng một phòng với người nọ thật sự khiến cho người ta áp lực, bất an.

Trở lại phòng mình, Phong Phân đơn giản lau tay mặt, lên giường nghỉ ngơi.

Nàng tưởng rằng mình sẽ khó ngủ, kết quả vừa ngã đầu xuống gối là ngủ mất, ngủ thẳng tới bình minh.

Ngày hôm sau, phụ nữ Phong Triệt thức dậy cũng không sớm, mặc dù mặt trời chưa lên cao, nhưng mặt trời cũng lên không thấp, một số người ngủ trọ ở trạm dịch đã lên đường sớm.

Dĩ nhiên, trong này không bao gồm Long An Khác.

Thời điểm thấy thiên kim Đốc phủ kia, Phong Phân cũng xác định trong này tuyệt đối không bao gồm cái gì Lưỡng Quảng đốc phủ đại nhân, người này lúc này chưa khởi hành, căn bản lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!

Nàng cũng không quên Ký vương là vị hiền tế tốt.

Phong Phân bồi phụ thân dùng điểm tâm, thời gian cũng đã là giờ tỵ, bọn họ kiểm tra lại nhân số chuẩn bị tiếp tục lên đường.

“Thái Phó, xin dừng bước.”

Phong Triệt nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Long An Khác bỏ lại Lưỡng Quảng đốc phủ đang nói chuyện cùng hắn đi về phía này, tâm không khỏi nhảy lên, vị Vương gia này lại muốn làm cái gì?

Buổi sáng tỉnh lại hắn nghe chuyện Ký vương lôi kéo nữ nhi bồi hắn ăn cơm, sớm biết như thế, bất luận thế nào hắn cũng kêu người khác gọi mình dậy.

Ai, lớn tuổi, ngủ quá sâu.

Long An Khác vừa nhìn thấy vẻ mặt Phong Triệt có chút cảnh giác, trong lòng không nhịn được có chút buồn cười, người khác ước gì gả nữ nhi làm vợ hắn, ngược lại người này chỉ sợ không kịp trốn.

Hắn làm người thất bại như vậy sao?

“Cựu thần gặp qua Ký vương điện hạ.”

“Thái Phó không cần đa lễ.” Long An Khác vừa đỡ Phong Triệt dậy, vừa hướng Phong Phân vừa hành lễ xong nói: “Sư muội cũng đừng đa lễ như vậy, làm vậy có vẻ chúng ta không thân cận.”

Phong Phân thiếu chút nữa hộc máu, ai muốn thân cận với hắn à? Hắn thật nhìn không ra hay giả bộ không biết?

Người này rõ ràng cố ý!

Nàng không đáp lại, giữ im lặng đứng bên cạnh phụ thân.

Phong Triệt đúng lúc lên tiếng: “Không biết Vương gia kêu cựu thần có chuyện gì?”

Vẻ mặt Long An Khác tùy ý nói: “Lần này Bổn vương vốn rời kinh không có mục đích, đã sớm nghe nói quê hương Thái Phó sơn minh thủy tú, là một địa phương sinh ra nhiều nhân tài, muốn theo Thái Phó đến xem một chút, không biết có quấy rầy Thái Phó hay không?”

Phong Triệt cẩn thận từ chối: “Quê hương cựu thần thâm sơn cùng cốc, làm gì có địa phương sơn minh thủy tú, Vương gia nghe người ta đồn bậy rồi.”

Vẻ mặt Long An Khác lộ vẻ kinh ngạc: “Đồn bậy?”

Phong Triệt gật đầu khẳng định: “Đúng vậy?”

Long An Khác nghi ngờ nói: “Nhưng có thể dưỡng ra nhân vật như Thái Phó và sư muội, làm sao mà thủy thổ không tốt được? Cùng sơn ác thủy (khỉ ho cò gáy) sinh ra điêu dân, không phải sao?”

Bị nói như vậy, Phong Triệt nhất thời cứng họng.

Đúng lúc đó, Liễu Trung Tường đi tới: “Hạ quan xin bồi tội với Phong đại nhân, tối hôm qua tiểu nữ vô ý quấy rầy thanh tịnh lão đại nhân, thứ tội thứ tội.”

“Đại nhân khách khí rồi, chưa nói tới quấy rầy.”

“Vị này chắc hẳn Phong tiểu thư, thật không hổ do một tay lão đại nhân nuôi dạy, nhìn khí phái thần vận toàn thân, không biết nhưng cho phép người ta?” (Câu này mình không hiểu để thế nào, hix)

Phong Triệt nghe vậy rất muốn cho tên khốn này một quyền, thật sự không mở bình thì không biết trong bình có gì: “Thê tử qua đời, tiểu nữ giữ đạo hiếu, hôm nay hiếu kỳ vừa mới qua.”

“Thì ra là như vậy a.”

Trong lòng Phong Phân mãnh liệt trừng mắt, ngay cả suy nghĩ muốn khinh bỉ đối phương cũng không muốn, chuyện này chỉ cần người hơi có tâm thì sẽ biết có được hay không.

Nào biết được Liễu Trung Tường chuyển một cái, giống như lơ đãng nói: “Nói như thế tuổi Phong tiểu thư cũng không còn nhỏ, lão đại nhân cần phải thay tiểu thư nắm chặt mới đúng.”

Trong lòng ngực Phong Triệt nhất thời đổ một ngụm ác khí, khuê nữ ta tuổi xuân sắc, làm sao tuổi tác không nhỏ?

Nhưng mà trong nội tâm Phong Phân lại hận không để cho Ký vương có cùng quan điểm với Lưỡng Quảng đốc phủ, nàng thật sự là gái lỡ thì, trăm ngàn lần đừng có ý đồ với nàng, cám ơn!”

“Đa tạ đại nhân hảo tâm nhắc nhở, nguyên bản lão hủ tính trở về nhà sẽ tuyển chọn cho nữ nhi một hiền tế.”

Long An Khác nghe vậy không khỏi mỉm cười, Thái Phó đang nói cho hắn biết đừng đánh chủ ý lên người khuê nữ hắn a.

“Thì ra là vậy, ngược lại hạ quan quá lo lắng.”

“Diên Nhi, tới đây, con chào hỏi Phong tỷ tỷ đi, cái này xem như nhận thức.”

Phong Phân bắt đầu có chút không kiên nhẫn, vị đốc phủ đại nhân đã xong chưa a? Bọn họ không gấp rút lên đường, coi như người khác cũng không gấp rút sao?

Bên kia Liễu Trung Tường đang chỉ vào nữ nhi giới thiệu với Phong Triệt: “Đây là tiểu nữ Diên Nhi, không biết thiên kim lão đại nhân xưng hô thế nào?”

Phong Triệt không nhịn được âm thầm hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn nở nụ cười đối phó: “Tên tiểu nữ có một chữ Phân, vũ phần có phân.”

“Mau hành lễ với Phân Nhi tỷ tỷ.”

“Muội muội mau đứng lên, không dám nhận.” Phong Phân vội vàng đỡ lấy vị đại tiểu thư kia, trong lòng không kiên nhẫn tới cực điểm.

Lúc này Long An Khác cười chen miệng: “Thì ra tên sư muội có một chữ Phân a.”

Trong lòng phụ nữ Phong Triệt cùng nhau hận một tiếng.

Phong Phân vịn cánh tay phụ thân, mang theo mấy phần làm nũng nói: “Cha, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta phải lên đường rồi, bằng không sẽ không có chỗ qua đêm.”

Phong Triệt gật đầu tán đồng: “Phân Nhi nói rất đúng.” Nói với vị Đốc phủ đại nhân không khiến người yêu thích kia: “Phụ nữ lão hủ còn phải lên đường, cũng không hàn huyên với đại nhân nhiều được, cáo biệt.”

“Lão đại nhân bảo trọng.”

"Bảo trọng."

“Thái Phó.” Long An Khác lại cười ra tiếng, ngăn bước chân Phong Triệt: “Lúc trước Bổn vương nói muốn đồng hành cùng với Thái Phó, bây giờ Thái Phó muốn bỏ Bổn vương lại sao?”

"Cựu thần không dám."

“Sư muội không vui khi đồng hành với Bổn vương sao?”

Thình lình bị người hỏi một câu như vậy, Phong Phân vội vàng đáp: “Vương gia nói quá lời.”

Long An Khác hài lòng cười: “Như vậy Thái Phó đồng ý cho Bổn vương cùng đồng hành rồi.”

Phong Triệt cảm thấy miệng đầy hoàng liên nhả không ra: “Không biết Vương gia chuẩn bị khi nào lên đường?”

Long An Khác nói: “Nếu Thái Phó và sư muội đều đã chuẩn bị xong, vậy chúng ta lên đường đi.”

“Mời Vương gia.”

“Đi thôi.” Long An Khác thần thanh khí sảng đi ra ngoài trạm dịch.

Phụ nữ Phong Triệt liếc mắt nhìn nhau, cùng thở dài trong lòng, rốt cuộc vẫn không thể nào bỏ lại vị Vương gia làm việc bốc đồng này.

Liễu Trung Tường bóp cổ tay đầy tiếc hận, không thể làm cho Ký vương trở thành hiền tế của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.