Vương Phi Mười Ba Tuổi

Chương 105: Chương 105: Gió thổi mây phun (5)




“Oanh.” Một ngọn lửa cao ngất đột nhiên bùng lên giữa núi rừng, cỏ cây nơi đây vốn tươi tốt, giờ bị đốt, hoả lực đương nhiên kinh người, nháy mắt, lửa đã lan ra đồng cỏ, hướng về chỗ Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cùng đám người kia đánh nhau.

Trên đỉnh núi, bạch bào phất phời, Độc Cô Dạ lạnh lùng nhìn lửa đang cháy lớn, hắn ra tay, không giống Tuyết Thánh quốc, vừa phiền phức vừa vô dụng, hắn làm, là một kích mất mạng.

Phía sau, tiếng vó ngựa vang lên, Long kỵ vệ của Hiên Viên Triệt sắp tiến tới đây.

Thân ảnh màu trắn nhìn thoáng qua lần cuối cùng thân ảnh xanh biếc dưới kia, sắp bị đại hoả bao vây, rồi lạnh lùng xoay người, biến mất trong núi rừng.

Lửa, lửa cháy thông thiên, nháy mắt lan tràn.

Đang chém giết bên dưới, Hiên Viên Triệt liếc mắt nhận ra, thấy đại hoả phô thiên cái địa xa xa, nhất thời sắc mặt đại biến.

“Có người phóng hoả.” Hiên Viên Triệt lên tiếng, sắc mặt xanh mét.

Chỗ bọn họ, phần lớn là cây cối đồng cỏ, nếu bốc cháy, đây là tuyệt hẳn tất cả đường lui.

“Đừng nhìn.” Tiếng quát lạnh như băng, không mang chút độ ấm chợt vang lên, Lưu Nguyệt đứng phía trước không hề quay đầu lại, nhưng tốc độ càng nhanh hơn.

Không nhìn vào đại hoả như núi sắp ập đến, Lưu Nguyệt chỉ chú tâm vào trước mặt, nếu muốn tránh ngọn lửa này, vậy trước tiên phải thoát ra khỏi Tu La trường chém giết này đã, nếu không, tất cả chỉ là nói nhảm.

Hiên Viên Triệt vừa nghe, lập tức hiểu được, không nói tiến nào, trường kiếm trong tay phi múa như cuồng phong, sát khí tứ phía.

Vết thương trên người càng lúc càng nhiều, người ngã xuống dưới tay cũng càng lúc càng đông, tốc độ càng nhanh hơn, áp lực phía trước dần yếu đi.

Tóc đen bay trong gió, ánh lửa hồng ẩn ẩn chiếu tới người Lưu Nguyệt, nhìn như màu máu.

Hoả thế càng lúc càng lớn.

Gió núi thổi tới, lại càng khiến ngọn lửa cháy mạnh hơn, đảo mắt cái đã bừng lên ngập trời, cực kỳ hung hang lan tràn.

Nhiệt độ nóng bỏng đã toả tới đám người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, cực nóng, nóng như có thể đốt huỷ hết tất cả vật ngán đường.

“Đi.” Một kiếm khảm kẻ cuối cùng, vòng vây đã bị phá, Lưu Nguyệt rống to một tiếng, điên cuồng chạy ra.

Hiên Viên Triệt theo sát phía sau, phản thủ ngăn trường đao chém tới, ôm lấy Lưu Nguyệt, thân hình phi nhanh về phía trước, thoát ra khỏi vòng vây.

Một khi vòng vây đã bị xé rách, muốn ngăn cản bọn họ, là chuyện không có khả năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.