Vương Phi Mười Ba Tuổi

Chương 340: Chương 340: Màu lam mê tình (9)




Sương mù màu lam mỏng manh nhè nhẹ bay, nhè nhẹ thản nhiên, thoạt nhìn hoàn toàn không có gì ngăn cản.

Bước nhanh vọt vào chướng khí, vài cái xoay người, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên biến đổi, chướng khí màu lam nhạt đang mỏng manh, toàn bộ nồng đậm lên.

Trong khoảnh khắc liền biến thành thâm lam, toàn bộ bao phủ ở quanh thân.

Trước mắt một mảnh mơ hồ, liền như bước vào sương mù buổi sáng sớm của mùa đông, ngay lập tức trong lúc đó nhìn xuống bàn tay không thấy năm ngón tay, trước mắt chỉ có một mảnh nồng đậm màu lam.

Lưu Nguyệt không khỏi khẽ nhíu mày, xem ra chướng khí này so với trong tưởng tượng còn lợi hại hơn, thật nồng đậm.

Chân không ngừng di chuyển, Lưu Nguyệt quay người một phen giơ tay nắm lấy cánh tay người ở phía sau, túm chặt lấy hắn liền đi lên phía trước, những người khác nàng không bận tâm, Hiên Viên Triệt bất cứ thời điểm nào nàng cũng không thể buông tay.

Bất quá nho nhỏ chướng khí, đám người Mộ Dung Vô Địch cũng hiểu biết độc dược, lao tới hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.

Chướng khí càng ngày càng đậm, cơ hồ làm cho trước mắt người ta là một mảnh màu lam, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cái loại cảm giác nặng trịch này, rất là không tốt.

Nắm thật chặt bàn tay Hiên Viên Triệt , đem Hiên Viên Triệt nắm chặt.

Năm ngón tay vừa thu lại, Lưu Nguyệt đột nhiên trong lòng giật mình, không đúng, cảm xúc này không đúng.

Từng bước dừng lại, Lưu Nguyệt phi nhanh dùng sức nhéo nhéo nắm tay đang cầm, không đúng, không phải tay của Hiên Viên Triệt , không phải.

Nàng đối Hiên Viên Triệt rất quen thuộc, ngón tay nắm chặt nhanh, lập tức liền cảm giác ra sai lầm.

“Hiên Viên. . . . . .” Há mồm liền hô.

Tiếng vừa mới ra, một tay lập tức nhanh chóng cực kỳ bưng kín miệng của nàng, cùng thời khắc đó Lưu Nguyệt cũng cảm giác được trong óc một khoảng ông ông chướng khí bị hút vào, tiến vào thân thể.

Chau mày, Lưu Nguyệt đẩy tay che miệng nàng ra.

Chết tiệt, như thế nào là Độc Cô Dạ, tay lạnh như băng, tốc độ phản ứng nhanh như vậy, trừ bỏ theo sát sau nàng, Độc Cô Dạ, không thể có người thứ hai.

Bỏ ra bắt lấy tay Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt nhíu nhíu mi, đột nhiên hướng mặt đất quỳ xuống sờ soạng.

Không thể phát ra âm thanh, mà muốn báo hiệu cho người khác biết vị trí của mình , không hẳn cứ phải la thật lớn mới được.

Sờ soạng mặt đất , một vùng đất khô lá cây phủ , một tảng đá cũng đều không có, một chỗ đất cứng rắn cũng đều không có. (Nguyệt tỷ định dùng đá xếp thành ký hiệu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.