Vương Phi Mười Ba Tuổi

Chương 446: Chương 446: Phá kén thành điệp 4




Đòi tiền sao, vậy tất cả dễ xử lý, nàng cũng không hy vọng nợ người ta bất kì ân tình gì, lấy tiền vẫn là biện pháp tốt nhất.

“Đi theo ta, sẽ không để các ngươi thiếu một xu.” Thu hồi hoá đơn trong tay, Lưu Nguyệt xoay người đi ra ngoài cốc.

Nàng ở chỗ này quá lâu rồi, nàng sớm đã chờ không nổi nữa.

“Đi Thiên Thần tìm Hiên Viên Triệt? Ta khuyên ngươi không nên là tốt nhất.” Thanh âm cười khẽ nhàn nhạt, lập tức cắt ngang bước đi của Lưu Nguyệt, làm dừng lại cước bộ.

Mặt mày nghiêm túc, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người, nheo mắt nhìn Vu Phi thong dong, cả người bao phủ bởi một chút sát khí lúc ẩn lúc hiện.

Bây giờ lộ ra mục đích ban đầu rồi, có ý tứ gì?

Vu Phi thấy vậy một điểm hoảng sợ và biến sắc cũng không có, chậm rãi lấy ra từ trong lòng một quyển sách dúm dó, phe phẩy trước mặt Lưu Nguyệt : “Ngươi mang đến.”

Lưu Nguyệt nhíu mày, quyển sách kia….

Nàng nhớ rõ nàng luôn luôn nắm chặt trong tay, hoá ra thực sự vẫn cầm ở trong tay ở trong tay.

“Ngươi khẳng định ngươi muốn tìm hắn giúp ngươi trả thù? Còn muốn tiếp tục liên lụy hắn?” Âu Dương Vu Phi chậm rãi lật từng trang của cuốn cổ thư, vẻ tươi cười không giảm.

“Con cháu sở hữu dòng máu chính thống, tấm tắc, thật là nhân vật đầy quyền lực, thật khiến người ta thèm muốn, dược liệu trân quý ta đây cấp cho không hề lãng phí, ngươi nhất định có năng lực trả nợ.”

Chép chép miệng, Vu Phi chậm rì rì tiếp tục nói : “Nhưng thời điểm mười tám tuổi bị đón về, ngươi còn có hai năm, ta tính toán ngươi nếu như quay về bên cạch Hiên Viên Triệt, hai năm này đủ để hắn chết hơn mười lần, Thiên Thần kia có thể diệt được bao nhiêu lần.”

Bấm bấm ngón tay, Vu Phi gật gù đắc ý tựa như hắn tính toán như thần.

“Tính toán cái gì tính toán, người chỉ có một sinh mệnh, còn có thể chết bao nhiêu lần.” Tiểu Hoa chép chép miệng, đi tới bên cạnh Vu Phi, ngón tay chỉ trên một trang cổ thư nói : “Con cháu mang dòng máu chính thống, không được tự ý lấy người ngoại tộc, nếu làm trái, họa diệt tộc.

Nơi ấy thật giỏi bao che khuyết điểm, không phải người nhà, phản sát đối phương.”

“Quyền lực hay sức mạnh, ngươi có bản lĩnh chống lại thử đi.” Khóe miệng Tiểu Hỉ Thước vểnh lên trời, nói cho Hoa Ngọc Long không thể phản bác.

Hoa Ngọc Long ngay tức khắc quơ nắm tay : “Ngươi có bản lĩnh ngươi…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.