Hoa đào tháng ba nở khắp thiên hạ.
Gió xuân phất phơ cành liễu, mây trắng muôn hình vạn trạng.
Cảng biển Đông hải Thiên Thần, một con thuyền đang dập dềnh trên biển xuôi dòng đi đến phương Bắc.
Thuyền buồm có hai tầng, dài khoảng mười trượng, không tinh xảo, nhưng lại thực dụng, trên thuyền chở nhiều thương nhân và hàng hóa, đang giong buồm ra khơi.
“Oa, thật đẹp, thật đẹp a.”
Trên tầng lầu trên thuyền, có rất nhiều thương nhân qua lại, hai đứa nhỏ Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc đang giơ bàn tay nhỏ nắm lấy mép thuyền, nhón chân ráng nhìn từ khe thuyền ra bên ngoài.
Cả một vùng trời đều là nước biển, một tấm màn trời xanh thẳm, làm mát cả trời đất.
Một thế giới hoàn toàn mới đang hiển hiện trước mắt bọn họ.
Một thế giới mà bọn chúng mới chỉ nghe nói qua, nhưng chưa đến bao giờ.
Biển lớn, đúng là biển lớn, là biển lớn nơi Âu Dương sư phụ ở, đẹp quá.
Hai đứa nhỏ dán chặt mắt vào khe thuyền, dường như muốn nhào ra ngoài, trong mắt đều là cảm thán, kinh ngạc, thật là đẹp a.
Sau lưng, trên thuyền, Độc Cô Dạ đang ngồi trên ghế, thưởng thức rượu nhạt, thản nhiên nhìn hai đứa nhỏ.
Trong ánh mắt có chút suy nghĩ sâu xa.
Hai khuôn mặt trắng ngần dưới ánh mặt trời càng thêm thu hút, rất xinh đẹp.
Nhưng mà, vẻ đẹp này lại làm cho hắn có cảm giác chúng rất giống với một người trong trí nhớ của hắn.
Không nói được giống chỗ nào, nhưng lại cảm giác được như vậy.
Một cái nhăn mày một tiếng cười, có khi chỉ là bóng dáng thoáng qua tầm mắt, cái cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện.
Một chặng đường dài, giờ mọi người đã đến gần với ranh giới Ngạo Vân quốc trước kia, băng ngang qua một nửa Trung Nguyên, cuối cùng cũng tới đây, sau đó bắt thuyền hàng vượt biển, suốt đoạn đường này cảm giác đó càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn.
Độc Cô Dạ thưởng thức rượu, nhìn hai đứa nhỏ khuôn mặt luôn mang nụ cười, vui vẻ hạnh phúc, trong mắt hiện lên một thoáng ôn nhu.
Có lẽ, chính vì điểm giống nhau này.
Hắn càng cưng chiều hai đứa nó, càng quan tâm hơn.
Nếu thật sự hai đứa nhỏ này không ai cần nữa, vậy hắn dẫn theo chúng cả đời, có lẽ cũng là sự lựa chọn không tệ, Độc Cô Dạ nhàn nhạt quét mắt qua khuôn mặt vui vẻ của Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc một cái.
Mà lúc này, hai tên nhóc lần đầu tiên nhìn thấy biển cả kia, sớm đã bị biển khơi hào hùng cuốn hết tâm trí rồi, đang rất hưng phấn.
“Ca ca, ca xem. Cá, có cá kìa, con cá thật to quá.”
Hiên Viên Ngọc hưng phấn kéo áo Hiên Viên Huyền.
Mà Hiên Viên Huyền thì đang nắm chặt mạn thuyền, hai cái chân nhỏ không ngừng nhảy lên, từ khe thuyền nhìn ra ngoài, kích động nói: “Oa oa, có chim bay kìa, màu trắng, nhiều ghê, nhiều ghê…”
“Ca ca, ca xem chỗ đó kìa…”
“Nhìn kìa, nhìn kìa, Bối Bối muội xem kìa…”
Hai đứa nhỏ đã hưng phấn đến mức quên cả trời đất rồi.
Mà mấy thương nhân đang đi dạo trên thuyền kia, thấy hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, cũng không khỏi ngừng lại cách đó không xa cười cười nhìn chúng.
Có người liền dứt khoát bế chúng lên, để chúng xem cho rõ.
Hai đứa thấy vậy lại càng hưng phấn hơn.
“Lại gặp nhau rồi.”
Trong tiếng kêu la hưng phấn của hai đứa nhỏ, một giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó có một người thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Dạ, cười cười với hắn.
Một thân hồng y, đó không phải là cô gái hồng y luôn đi theo thì còn ai nữa.
Từ Bắc Mục theo tới Trung Nguyên, từ Trung Nguyên theo đến đây, kiên nhẫn như vậy, Độc Cô Dạ đã không còn biết nói gì nữa.
Lần này, vốn là hắn từ Thứ Lê quay về làm một số việc.
Không ngờ nửa đường gặp phải cô gái hồng y kia, liền bị dây dưa đến bây giờ.
Không đến mức khó chịu chán ghét, nhưng hắn cũng hiểu ý tứ của cô ta, cô gái này từ trước đến giờ không hề che dấu tình cảm của mình.
Chỉ là tình cảm cả đời của hắn đã dùng hết, không muốn lại một lần nữa trải qua cảm giác đó, cũng không có khả năng thử đi tiếp một lần nữa.
Tình cảm kia dành cho hắn cũng uổng công mà thôi.
Độc Cô Dạ không quay đầu lại, thậm chí không nhìn cô gái hồng y, vẫn duy trì tư thế cũ, chậm rãi uống rượu.
Cô gái hồng y thấy vậy cũng không thất vọng, lại càng không tức giận, dường như sớm đã quen rồi.
Cười nhẹ phe phẩy quạt trong tay nói: “Chọn con đường này, là ngươi muốn đi Bắc Mục? Đi Thứ Lê, hay là đi Mạc Hà sao?”
Dứt lời, cũng không mong Độc Cô Dạ trả lời, mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng không có việc gì làm, cứ đi cùng ngươi là được rồi.”
Độc Cô Dạ nghe thấy lời này, lạnh lùng dời mắt qua cô gái hồng y, sau đó không có biểu hiện gì, quay đầu lại, tiếp tục uống rượu.
Mà cô gái hồng y cũng không để ý, phe phẩy quạt, cười xinh đẹp.
Lần này đi Thứ Lê hay Mạc Hà đều không phải là một hành trình ngắn.
Trái tim cô đơn lạnh lẽo này, nàng cũng sẽ ủ ấm giúp cho hắn.
Gió biển thổi qua, một mùi ẩm ướt đặc trưng chỉ có biển mới có theo gió bay lên.
Cảm giá thật là khoan khoái.
Trời đất bao la, đại dương mênh mông.
Một trái tim cô đơn có cứng đầu đến mấy, trong trời đất bao la rộng lớn này, cũng sẽ có một cách nào đó khiến cho nó ấm áp trở lại.
Cô gái hồng y mỉm cười, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy bầu rượu trong tay Độc Cô Dạ, rót cho mình một ly, động tác rất hào sảng.
Mang theo sự hào phóng đặc trưng của nữ nhân dị tộc.
Độc Cô Dạ khẽ nhíu mày.
“Dạ Dạ, thúc mau xem, có …”
Hiên Viên Ngọc được hai người thương nhân bế lên đang hưng phấn, quay đầu lại vẫy tay với Độc Cô Dạ, muốn kêu hắn tới xem, liền nhìn thấy cô gái hồng y như âm hồn bất tán kia.
Mặt mày đang hưng phấn liền khựng lại, Hiên Viên Ngọc chu cái miệng nhỏ lên.
“Ca ca…” Kéo tay Hiên Viên Huyền đang phấn khích không ngừng khua tay múa chân, Hiên Viên Ngọc trề môi về phía cô gái hồng y.
Hiên Viên Huyền thấy vậy quay đầu nhìn theo hướng nhìn của Hiên Viên Ngọc.
Hai hàng mày nhỏ liền nhíu chặt lại.
Hai thương nhân đang ôm Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc thấy vậy cười nói: “Sao vậy, hai tiểu bảo bối, sao đột nhiên mất hứng vậy?”
Hai tiểu bảo bối dễ thương này, không thích hợp với vẻ mặt phụng phịu.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn cô gái hồng y, tức giận phùng má, như hai con ếch nhỏ.
Thật không biết xấu hổ, lại đến nữa.
Dạ Dạ đã nói không thích nàng ta, nàng ta lại theo tới, đáng ghét, thật là đáng ghét.
Cô gái hồng y nhận thấy Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nhìn qua, liền cười, nhưng không hề tránh né, ngược lại còn giơ ly rượu về phía Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc, cười khiêu khích với hai đứa nó.
Tuy rằng so đo với hai đứa con nít thế này thật quá mất phong độ.
Nhưng chọc tức hai đứa nhóc kia cũng vui.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc trừng mắt, sau đó quay phắt lại, nhìn nhau.
Hai mắt híp lại, ẩn chứa nụ cười hồ ly.
“Thúc thúc, bỏ chúng con xuống, chúng con muốn đi đến chỗ cha.”
Mắt Hiên Viên Ngọc cong lên như một viên đá màu đen, cười ngọt ngào với thương nhân đang bế mình.
Thương nhân kia lập tức cười vui vẻ, để Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc xuống.
Mà cô gái hồng y cách đó không xa nên đương nhiên cũng nghe được câu nói này của Hiên Viên Ngọc, xém chút nữa là phun ra cả ngụm rượu.
Cha? Không phải là ám chỉ Dạ Dạ sao?
Hai đứa nhóc này muốn làm cái gì?
Hai đứa nhỏ Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc chân vừa chạm đất liền chạy bổ nhào tới phía Độc Cô Dạ.
Sau đó trước mắt tất cả mọi người, một trái một phải ngồi lên đùi Độc Cô Dạ, ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha.”
Độc Cô Dạ chết lặng…
Nhưng không hổ là kẻ lạnh lùng, khuôn mặt băng sơn vạn năm cũng không thay đổi, một tiếng cha này đã khiến cho hắn kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức làm hắn biến sắc.
Chỉ cúi đầu nhìn hai đứa nhóc này lại muốn làm trò gì đây.
Mà ẩn nấp cách đó không xa, Vân Triệu và Ma Yết hóa trang thành thuyền viên đang chuẩn bị đồ đạc, vừa nghe thấy lời này xong, cả hai đều sơ ý sẩy chân đụng ầm vào nhau.
Hai chóp mũi đụng thật mạnh vào nhau, đau khiến cho đầu óc muốn choáng váng.
Cha, thật quá cường đại, dám cả gan gọi như vậy.
Trên thuyền, Hiên Viên Ngọc trèo lên ngồi trên đùi Độc Cô Dạ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nói: “Cha, mẹ ở phía trước, chúng ta lập tức có thể tìm được mẹ phải không cha?”
Độc Cô Dạ nhíu mày, không nói gì.
Hiên Viên Huyền đang đứng bên chân Độc Cô Dạ lập tức tiếp lời, không ngừng gật đầu nói: “Cha nói rồi, mẹ đang ở điểm dừng chân phía trước đợi chúng ta.
Cả nhà chúng ta sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi.”
Hiên Viên Ngọc nghe vậy nắm tay nhỏ lại, mặt mày sáng lạn nói: “Thật là nhớ mẹ, muốn được mẹ ôm một cái quá.”
“Ca ca cũng nhớ mẹ lắm.”
Không biết có phải là đột nhiên nhớ lại mấy tháng rồi không gặp Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hay không, mà hai đứa đang nói thì đột nhiên mắt đỏ lên.
Bộ dạng nhỏ nhắn đó, lúc này thật đáng thương.
Khiến cho mấy thương nhân máu lạnh xung quanh, hầu như đều muốn đi lên, ôm chầm lấy hai đứa nhỏ an ủi một chút.
Độc Cô Dạ thấy vậy, biết là hai đứa nhỏ nhớ mẹ của chúng rồi.
Lập tức, chầm chậm giơ tay, xoa đầu hai đứa.
Động tác nhẹ nhàng, khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt, lại như người thật sự làm cha, không tiếng động an ủi hai đứa nhỏ, trong lúc đó bản thân cũng tự chìm trong cảm xúc của mình.
Hiên Viên Ngọc thấy vậy hai mắt liền đỏ lên.
Sau khi cười ngọt ngào với Độc Cô Dạ, liền quay đầu về phía cô gái hồng y đang cười cười như đang xem bọn chúng diễn trò.
Cái miệng nhỏ mím lại, hai mắt lộ ra vẻ chán ghét, bĩu môi nói: “Cô thật đáng ghét, cứ bám lấy cha ta.
Cha đã nói là dẫn chúng ta đi tìm mẫu thân của chúng ta, cô còn không chịu rời đi.
Đáng ghét, cô muốn cha ta bỏ mẹ ta, thật đáng ghét.”
Lời này của Hiên Viên Ngọc vừa nói ra, Hiên Viên Huyền lập tức tiếp lời: “Chúng ta đi tìm mẹ, rồi cả nhà chúng ta mãi mãi sẽ ở bên nhau.
Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này.
Không cần cô, chúng ta không muốn cô đâu, cha cũng không cần cô, cô đi đi, đi đi.”
Dứt lời liền đùng đùng chạy đến, đôi tay nhỏ bé đẩy cô gái hồng y ra.
Lời nói hai đứa nhỏ tuy giọng còn ngọng nghịu, cũng không quá rõ ràng và hợp lý.
Nhưng người xung quanh nghe xong đều hiểu.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người cô gái hồng y.
Khinh bỉ có, kinh ngạc có, chán ghét có, khinh miệt cũng có.
Có mấy người phụ nữ rất yêu mến hai đứa nhóc này, thậm chí còn bắt đầu cúi đầu mắng chửi.
Cái đồ hồ ly tinh chia rẽ gia đình người ta.
Thật không biết xấu hổ a…
Đủ các từ ngữ phát ra, bay lên không trung.
Đối với những ánh mắt không tốt đẹp như vậy, cho dù cô gái hồng y trầm ổn bình tĩnh hơn người, cũng không chịu nổi những ánh mắt chán ghét đó.
Thu lại vẻ cười trên mặt, cô gái hồng y đằng đằng sát khí giơ ngón cái với Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc.
Giỏi, giỏi lắm, tuổi còn nhỏ như vậy, lại chơi nàng một chiêu như vậy, đủ ngoan độc, đủ chính xác.
Mà Độc Cô Dạ hiển nhiên là cưng chiều bọn chúng, không tính ra tay giúp nàng giải vây.
“Các ngươi đợi đó cho ta.”
Một tiếng uy hiếp nho nhỏ, cô gái hồng y đứng phắt dậy, xoay người rời đi.
Hôm nay lại thua trong tay hai đứa nhóc này, chờ đó, xem sau này ta xử lý hai tên nhóc quỷ các ngươi như thế nào đây.
Nhìn cô gái hồng y cứ như vậy rời đi, hơn nữa sau này trên thuyền này cũng khó mà tiếp xúc với Dạ Dạ, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc quay đầu nhìn nhau, giơ tay nhỏ,vỗ vào nhau một cái.
Dám giành người với bọn chúng à, hừ.
Độc Cô Dạ thấy vậy sắc mặt chưa đổi, nhưng tận sâu trong ánh mắt lóe lên, thật thông minh.
Ở đằng xa, Vân Triệu và Ma Yết choáng váng thấy vậy, nhìn nhau một cái, trong mắt hai người cùng hiện lên một từ, hồ ly, hai con hồ ly hiểm ác a.