Gió thổi ấm áp, lá xanh đung đưa.
Trăng treo lẳng lặng trên cao, ánh sao lấp lánh.
Nhưng trong đêm yên tĩnh này, đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ màn đêm yên tĩnh của bộ lạc.
Ngay sau đó toàn bộ lạc đều xôn xao.
Trong căn phòng đá, nơi ở của nữ nhân xinh đẹp.
“Thủ lĩnh, không xong rồi, không xong rồi…”
Tiếng kêu hoảng loạn từ xa truyền đến, nghe có cảm giác vô cùng lo lắng.
Nữ nhân xinh đẹp đang mỗi tay ôm một đứa ngủ, nghe thấy có tiếng ồn, nhướng mày, ngồi nhổm dậy, trầm giọng hỏi: “Hoảng loạn như vậy là có chuyện gì?”
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc bị đẩy ra một chút, dụi dụi mắt, lắc lắc cái mông nhỏ, xoay người ngủ tiếp.
Nhưng hai tai đã dựng lên lắng nghe.
Người hầu rất nhanh xông vào nơi ở của nữ nhân xinh đẹp, lớn tiếng nói: “ Hồi bẩm thủ lĩnh, Khố Trách chết rồi.”
Nữ nhân xinh đẹp sửng sốt, ra đến mép giường nâng màn treo lên nói: “Khố Trách đã chết?”
“Vâng, vừa nãy thê tử của Khố Trách đến, muốn thả Khố Trách đang thụ hình ra, khi đến đó lại phát hiện hắn đã chết rồi.”
Người đó nói khá nhanh, hiển nhiên là rất khiếp sợ.
“Đại trưởng lão bọn họ đã đi qua rồi, thủ lĩnh Người xem…”
Lời hắn còn chưa nói hết, nhưng mà ý tứ rất rõ ràng.
Nữ nhân xinh đẹp trầm ngâm trong nháy mắt, tiện tay lấy chiếc áo đầu giường khoác lên người.
Sau đó quét mắt qua nhìn Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc gương mặt đỏ bừng đang vùi đầu ngủ say, thấy hai đứa nhỏ không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Lập tức trầm giọng nói: “Ta cũng đi xem xem.”
Dứt lời, nhanh chân đi ra cùng với tên người hầu kia.
Căn phòng đá nhanh chóng yên tĩnh lại.
Mà bên ngoài lúc này càng ngày càng náo loạn.
Nữ nhân xinh đẹp đi rồi, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc giả vờ ngủ, cùng lúc mở mắt, nhìn nhau.
“Trốn đi không?” Hiên Viên Ngọc mở cái miệng nhỏ nhắn, không phát ra tiếng nói với Hiên Viên Huyền.
Lúc này, bộ lạc ăn thịt người hỗn loạn, bên cạnh chúng cũng không có người, hơn nữa vừa hay trời tối, chính là cơ hội tốt để trốn đi.
Sau khi Hiên Viên Huyền đảo tròn con ngươi đen láy một vòng, lại lắc đầu.
“Còn nhớ Âu Dương sư phụ dạy thế nào không?”
Hiên Viên Huyền cũng không phát ra tiếng, nhấp nháy môi nói với Hiên Viên Ngọc.
Hiên Viên Ngọc thấy vậy đảo tròn mắt mấy lần, đã hiểu.
Lúc này, hai đứa liếc nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười tươi chỉ hai đứa mới hiểu, tay nắm tay, chui vào trong chăn, ngủ tiếp.
Hơn nửa đêm mà còn ồn ào đánh thức con nít dậy, đây là không có đạo đức.
Trong doanh trại, cả đêm náo loạn gà bay chó sủa.
Chắc rằng ngoài Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc thì không ai ngủ ngon cả.
Trên người Khố Trách ngoài trừ vết thương do hình phạt thì không có vết thương nào khác.
Mà qua kiểm nghiệm của Vu y trong bộ lạc, cũng không phải là trúng độc.
Nhưng hắn lại chết, đây quả thực là việc hết sức kỳ quái.
“Thủ lĩnh, Người nhất định phải làm chủ cho Khố Trách nhà chúng ta, Khố Trách bị oan a.
Thủ lĩnh, nhất định là tên tạp chủng nhà Lý gia này hại chết Khố Trách nhà chúng ta, nhất định là vậy, thủ lĩnh, Người phải làm chủ cho chúng ta, làm chủ giúp chúng ta a.”
Ngoài hình thất đơn sơ, thê tử của Khố Trách nước mắt nước mũi tùm lum quỳ xuống nắm lấy vạt áo nữ nhân xinh đẹp, không ngừng gào khóc.
Mà những trưởng lão đứng phía sau nàng, mặt mày nghiêm trọng.
“Nhà Khố Trách các ngươi đừng có mà đổ oan cho ngươi khác, ta tại sao lại muốn hại Khố Trách chứ?
Hắn với ta không oán không thù, ngươi cho ta một lý do gì mà hại hắn đi.”
Nam nhân cao lớn thô kệch nhà Lý gia cũng quỳ gối phía bên kia của nữ nhân xinh đẹp, đỏ mặt tía tai thét lên giận dữ.
“Chính là ngươi, chắc chắn là ngươi, không có lý do hại Khố Trách chúng ta sao, ngươi chính là nhìn trúng vị trí của Khố Trách, nóng lòng muốn thay thế, liền hạ thủ, thủ lĩnh…”
“Buồn cười, hiện tại ta đã ngồi lên vị trí thủ lĩnh đó rồi, ta còn có ý đồ gì với Khố Trách chứ, hắn chỉ là một tù nhân thôi mà.”
Nam nhân Lý gia kia vừa vội vừa giận, vẻ mặt lại thêm châm chọc.
Thê tử của Khố Trách nghe vậy, tức giận nói: “ Chỉ dựa vào ngươi mà muốn ngồi lên vị trí thủ lĩnh, mơ tưởng. Thủ lĩnh sớm đã đồng ý với ta, ngươi chẳng qua chỉ là tạm thay thế, hôm nay vị trí thủ lĩnh sẽ trả lại cho Khố Trách nhà ta.
Nhất định là ngươi không cam lòng, sau đó giết hại Khố Trách nhà chúng ta.
Ngươi lòng lang dạ sói, thủ lĩnh, Người nhất định phải làm chủ cho chúng ta, làm chủ cho chúng ta a.”
Những người trong bộ lạc vốn vây xung quanh đây, vừa nghe thê tử Khố Trách nói vậy, lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về hướng Lý gia.
Đây không phải là không cam lòng, muốn mưu sát sao.
Những người xung quanh đều trừng mắt nhìn nam nhân thô kệch nhà Lý gia đó.
Mà nam nhân này lại đang tức đến nghẹn họng, lúc này mặt mày âm trầm, lớn tiếng nói: “Tốt lắm, ngươi nói ta vì nguyên nhân này mà ra tay.
Như vậy ta hỏi mọi người, hôm nay vị trí dẫn đầu sẽ trả lại cho Khố Trách, các ngươi còn có ai biết?
Có ai nghe qua chưa?”
Lời vừa nói xong, những người xung quanh lập tức không lắc đầu thì cũng lùi ra sau một bước.
Rất hiển nhiên, ai cũng không biết.
Mà chỉ có đám Đại trưởng lão gật đầu.
Nam nhân Lý gia kia vừa nhìn thấy, liền căm tức nhìn thê tử Khố Trách hét lớn: “Trừ mấy người trưởng lão nhà Khố Trách ra, người trong tộc ai cũng không biết.
Tin tức này rõ ràng không lộ ra ngoài.
Vậy ngươi nói, từ đâu mà ta có thể biết được chức vụ này sẽ trả lại cho Khố Trách chứ?
Ta có thiên lý nhãn, hay là tai ta thính? Có thể nghe được lời hứa hẹn của thủ lĩnh nói với ngươi?
Nhà Khố Trách, trượng phu ngươi chết rồi, ta rất thông cảm.
Thế nhưng, ngươi dựa vào cái gì vu khống ta?
Ta ở bộ lạc này nhiều năm như vậy, tận trung với thủ lĩnh, chưa phạm qua sai lầm, lòng trung thành của ta trời cao chứng giám.
Ngươi không nên bởi vì ta thừa nhận Khố Trách từng nói lời bất kính với thủ lĩnh.
Ngươi liền ghi hận trong lòng, người nhà Khố Trách nhà ngươi bụng dạ thật khó lường.”
Một phen rống to vừa nhanh vừa vội, lại đưa ra lý do đầy đủ.
Lời vừa nói xong, ánh mắt mọi người xung quanh vốn đang nhìn chăm chăm nam nhân Lý gia, lập tức nghi ngờ nhìn thê tử của Khố Trách.
Thê tử của Khố Trách thấy vậy vừa tức vừa giận.
Nhưng không thể xả ra được.
Đúng rồi, việc thủ lĩnh phục chức lại cho Khố Trách, chuyện này ngoài trừ nàng và thủ lĩnh ra thì chỉ có cha thân là Đại trưởng lão biết.
Những người này đều kín miệng như vậy, căn bản không tiết lộ ra ngoài.
Từ đâu mà nhà Lý gia biết rồi hại Khố Trách chứ?
Điều này thật sự là có chỗ không thông.
Thê tử của Khố Trách, nhất thời tức giận hận thù chồng chất, lại thật sự không thể phản bác được gì, trong phút chốc tức đến đỏ mặt, mắt trợn trắng.
Mà đúng lúc này, hai thân hình nho nhỏ chen chúc trong đám người, đủng đỉnh đi đến bên nữ nhân xinh đẹp.
Chính là Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc mới tỉnh ngủ.
Thê tử Khố Trách đột nhiên nhìn thấy Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc, trong đầu đột nhiên lóe lên.
Không đúng, lúc đó còn có hai đứa nhóc này nữa.
Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là bọn chúng, nhất định vậy.
Thù mới hận cũ cộng lại, khiến cho thê tử Khố Trách không hề nghĩ đến việc đứa trẻ ba tuổi làm sao có thể giết người, liền nhận định sự việc như vậy.
Ánh mắt hung ác, thẳng tắp khóa chặt Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc.
Nữ nhân xinh đẹp thấy thê tử Khố Trách bất chợt hung ác nhìn qua như vậy.
Không khỏi đưa mắt nhìn theo ánh mắt của nàng ta, vừa lúc Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc đang đi về phía nàng, không khỏi nhíu mày.
“Khố Trách gia, việc của Khố Trách Bổn tộc trưởng sẽ tìm ra nguyên do, cho các ngươi một công đạo.
Nhưng mà, ngươi nếu là giận chó đánh mèo nói bậy, thì đừng trách Bổn tộc trưởng cho ngươi đẹp mặt.”
Dứt lời, giơ tay kéo Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc qua, đây chính là bảo bối dưỡng nhan của nàng, ngoại trừ nàng ra, ai dám động tới.
Nhà Khố Trách nghe vậy không nói gì, chỉ cúi đầu.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc thấy vậy, liếc nhìn nhau, trong mắt hai đứa lóe lên tia sáng.
Khố Trách chết rồi, vị trí đầu lĩnh đó chỉ có thể đưa cho Lý gia.
Nhưng nhóm người Đại trưởng lão đó há dễ dàng bỏ qua.
Trong bộ lạc sóng ngầm cuồn cuộn.
Qua vài ngày sau.
“Thật đói.”
Ngồi trong căn nhà đá, Hiên Viên Ngọc vuốt cái bụng nhỏ, lắc lắc khuôn mặt: “Ca ca sao vẫn chưa trở lại nữa, Bối Bối thật đói.”
Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh quan sát đồ vật nghe vậy, buông vật trong tay xuống, liếc nhìn Hiên Viên Ngọc.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, đồng ý nói: “Hôm nay đi thật chậm.”
Từ lúc có Hiên Viên Ngọc và Hiên Viên Huyền.
Hai tên tiểu tử này tích cực bưng thức ăn cùng bưng trà cho nàng, tuy rằng còn chậm chạp vụng về, nhưng cảm giác được phục vụ thật là tốt, nàng tự nhiên cũng thích hưởng thụ.
Bình thường thì đã sớm trở về rồi, thế nào mà hôm nay giờ này còn không thấy tung tích?
Nữ nhân xinh đẹp nhướng mày, chẳng lẽ có người dám ra tay với đồ của nàng.
Lập tức đứng phắt dậy lớn tiếng nói: “Đi, chúng ta đi tìm ca ca ngươi.”
“Được a, ca ca chắc là ăn vụng, chúng ta đi bắt ca ca ăn vụng, hi hi.”
Hiên Viên Ngọc lập tức nở nụ cười, từ ghế nhỏ nhảy xuống.
Kéo tay nữ nhân xinh đẹp, liền đi ra ngoài.
Mà lúc này, Hiên Viên Huyền đang đi đến phòng bếp bưng chén canh, hai tay nâng lên đang chuẩn bị đi về, vừa lúc nửa đường gặp phải thê tử Khố Trách.
Thê tử Khố Trách vừa thấy Hiên Viên Huyền, nét mặt tức giận và thù hận liền lộ ra.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi đợi đó, ta tuyệt đối không để cho ngươi thoát dễ dàng như vậy đâu.”
Nói xong liền nhấc chân lên đi, nàng sợ rằng nếu nàng không đi, nàng sẽ không khống chế được mà giết đứa trẻ này mất, mà thủ lĩnh và cha nàng đã cho nàng cảnh cáo, nói không được động đến hai đứa nó.
Bọn họ không ai tin rằng hai đứa nhóc này lại giở trò quỷ.
Nhưng nàng tin, nhất định là hai đứa nhóc chết tiệt này, nhất định vậy.
Đang cầm bát canh, Hiên Viên Huyền nhìn thấy thê tử Khố Trách sắp đi xa.
Khuôn mặt trắng ngần nhỏ nhắn đột nhiên cười, giọng nói nũng nịu non nớt: “Nữ nhân xấu xí, muốn hại chết chúng ta sao.”
Vừa nói thế xong, thê tử Khố Trách đã đi qua rồi, đột nhiên quay người trở lại, nhấc Hiên Viên Huyền lên.
Trong đôi mắt lộ ra sát khí lạnh thấu xương nói: “Ngươi nói cái gì?”
Hiên Viên Huyền ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, thấp giọng cười nhẹ nói: “Ai bảo hắn dám bắt chúng ta, đáng chết lắm.”
Lời vừa nói xong, thê tử Khố Trách giật mình một cái, sau đó giận tím mặt.
Điên cuồng hét lên một tiếng: “Quả nhiên là các ngươi, quả nhiên là…”
Trong lúc phẫn nộ không khống chế được, nhấc Hiên Viên Huyền lên liền hung hăng ném tới bên tảng đá: “Ta giết ngươi…”
“Ca ca…”
Lời vừa ra miệng, tiếng Hiên Viên Ngọc ngọt ngào vừa lúc vang lên, nó đang đi tới cùng nữ nhân xinh đẹp.
Liếc mắt nhìn thấy tình huống như vậy, nữ nhân xinh đẹp sắc mặt tái xanh, cổ tay lật một cái, một sợi roi bắn ra, tóm lấy Hiên Viên Huyền sắp bị ném xuống tảng đá kéo trở lại.
Mà Hiên Viên Huyền, còn chưa rơi xuống đất đột nhiên chu cái miệng nhỏ, phun ra một ngụm máu hồng, nghiêng đầu liên hôn mê.
Đây là trúng độc, nữ nhân xinh đẹp mặt mày càng ngày càng xanh mét.
Liếc mắt về phía sau lưng nàng, thê tử Khố Trách giống như vừa ném bát canh mà Hiên Viên Huyền uống xuống đất, mảnh vỡ nằm rải trên đất.
Nước canh vốn trắng như tuyết, lúc này đã chuyển sang màu đen đen.
“Ca ca…”