Tể tướng phủ Nam Tống, quả là không uổng phí công phu.“Nếu đã vậy….” Đuôi mắt Âu Dương Vu Phi đảo qua nụ cười của Lưu Nguyệt, khóe miệng không khỏi cũng cười.Tể tướng phủ tự mình đến cửa, cần gì phải đau khổ nghĩ cách nữa.Gió xuân khoan khoái, trăm hoa đua nở.Âu Dương Vu Phi mang hai gã sai vặt Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, đi vào tể tướng phủ Nam Tống.Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.Một bộ tài tử phong lưu, một thân tài hoa kinh thế.Vào ở tể tướng phủ nửa ngày, Âu Dương Vu Phi đã bồi dưỡng tình cảm rất tốt với Lí tể tướng, khiến hắn cảm thán nhân tài, nhân tài. Lại còn màn nhảy múa vờn điệp hôm qua, thần hồ kỳ kỹ (tài nghệ hoặc thủ pháp hết sức cao minh), càng khiến cho Lí tể tướng tin rắng Âu Dương Vu Phi là thần đồng, khó gặp trên đời, đối đãi lại càng trang trọng.Ngay cả hai gã sai vặt của Âu Dương Vu Phi, cũng được cho phép có thể tùy ý đi lại trong tể tướng phủ.Cành liễu câu trăng giữa trời cao.Ánh sáng bạc từ trên trời rơi xuống, rọi qua đình đài lầu các, tản ra hơi thở âm lãnh mà cao quý, chiếu rọi cả một vùng đất mông lung huyền mĩ.Âu Dương Vu Phi bị Lí tể tướng mời đi dùng trà uống rượu, Tây Đình viện được sắp xếp cho Âu Dương Vu Phi ở, giờ chỉ còn lại Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.Trăng lên cùng sao, hai bóng người dưới ánh trăng mờ ảo, nhẹ như báo bay ra ngoài.Ban ngày Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt giả bộ lạc đường, đi loanh quanh khắp tể tướng phủ, bởi vì tể tướng đặc chuẩn không cho ai cản đường bọn họ.Cuối cùng Đông Đình kia lại bị người ta chặn lại, không thể đi vào, nói là bên trong là chỗ ở của gia quyến, nhưng phong cách và trận thế bảo vệ kia, nhìn sao cũng không thấy giống chỗ ở của gia quyến Lí phủ.Quang minh chính đại thăm dò thực hư, buổi chiều, hai người liền động thủ.Thân như chớp, bay vút qua đình đài lầu các, tể tướng phủ mặc dù đề phòng sâm nghiêm, nhưng đề phòng mạnh nhất là ở chung quanh phủ, mà không phải ở bên trong, không dưng để cho Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cực kì tiện lợi tiến vào vòng phòng thủ lỏng lẻo.Bay nhanh qua, lên xuống vài cái, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đã đến gần Đông Đình.Ẩn thân ở trên xà nhà hình bát giác, qua ngọn đèn leo lắt nhìn vào bên trong, một bóng dáng ánh lên cửa sổ, dưới ngọn đèn dầu khiến cho Lưu Nguyệt nhìn rất rõ ràng, Hách Liên Vân Triệu.Nhanh chóng nháy mắt ra dấu cùng Hiên Viên Triệt phía sau, Vân Triệu ở trong tể tướng phủ, trong miếu hòa thượng kia nhất định chính là Độc Cô Dạ.Hai người nhìn nhau, còn chưa làm được gì, ánh lửa trong đình viện tắt ngấm, Vân Triệu lui trái lui phải, hình như là đi ngủ.Ngửa đầu nhìn trăng, mới qua ngọn cây, sớm như vậy? “Chờ một chút.” Hiên Viên Triệt làm khẩu hình miệng không tiếng động với Lưu Nguyệt.Lại ngủ sớm như vậy, đối với người tập võ mà nói là quá sớm, đề phòng một chút.Lưu Nguyệt trả lại cho Hiên Viên Triệt một ánh mắt, nàng có để ý.Hai người bò lổm ngổm trên xà nhà bát giác, lẳng lặng nín thở.Ánh trăng trong trẻo, mịt mờ.Đang nín thở, Đông Đình đã tắt đèn kia, đột nhiên trong đêm tối có bóng người nhoáng lên một cái, vô cùng chuẩn xác tránh né tuần tra, nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi về phía chính viện của tể tướng phủ.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt trốn trên xà nhà bát giác, nhìn tất cả rất rõ ràng, hai người cùng liếc nhau, đều nhíu mày.Đây là ý gì?Nhìn bóng dáng kia có vẻ giống Vân Triệu, nhưng cũng không giống lắm, từ Đông Đình này chạy thẳng ra chính viện, có cái gì mà ban ngày Vân Triệu không thể quang minh chính đại mà đi vào, lại phải dùng đến thủ đoạn này?Con ngươi nhanh chóng chuyển động, Hiên Viên Triệt đột nhiên kéo tay Lưu Nguyệt, túm lấy Lưu Nguyệt xoay người đuổi theo bóng đen kia.Hắn muốn xem Hách Liên Vân Triệu muốn làm gì?Qua mặt hồ trong xanh, lướt qua núi giả, không bao lâu, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đã đuổi theo bóng đen kia đi vào sau chính viện tể tướng phủ, nơi này nhìn giống như từ đường, lại có vẻ không giống, nhưng vô cùng tinh mỹ túc mục.Ánh trăng mờ mịt, trong đêm tối dao động, vây lấy bóng dáng ma mị.Né qua người tuần tra, ẩn vào trong Vu lâu.Hiên Viên Triệt rón rén lật ngói lưu ly của mái nhà lên, cùng Lưu Nguyệt nhìn một mắt vào trong khe hở, nhìn vào bên trong.