Vương Phi Mười Ba Tuổi

Chương 40: Chương 40: Thánh vật




Hiên Viên Triệt nghe xong liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, cũng không phản đối.

Hôm nay Liễu hoàng hậu hạ độc Lưu Nguyệt, chính là lấy từ trong mấy cái bình này, mà nếu đã dùng độc dược nơi này, không lý nào lại cho Lưu Nguyệt sử dụng giải dược trong này được.

Mà giải dược trong này, khi dùng, chắc chắn sẽ dùng cho đối tượng….

“Chặt cỏ phải chặt tận gốc, nếu không gió xuân thổi tới sẽ tiếp tục nảy sinh.” Lưu Nguyệt cầm lấy lọ giải dược cuối cùng, ngắm nghía một phen, đột nhiên ngón tay buông lỏng, bình nhỏ liền rơi xuống.

Cổ chân nhấc lên, bình nhỏ tưởng như sắp vỡ vụn giữa sàn đột nhiên vững vàng dừng trên mu bàn chân Lưu Nguyệt.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, khoé miệng tươi cười, hảo mưu kế, hảo thủ đoạn.

Trong mắt chợt loé qua tia thị huyết, Lưu Nguyệt chậm rãi cười cúi xuống cầm lấy cái bình nhỏ.

Ngón tay miết thành bình, Lưu Nguyệt thân hình còn chưa kịp đứng lên, ánh mắt đột nhiên đảo đến tận cùng bên trong, dưới chân bàn, có một quyển sách.

Lưu Nguyệt thấy vậy ngửa đầu nhìn Hiên Viên Triệt cười nói: “Nhà chàng sao đến nông nỗi này?”

Cư nhiên, chỗ giấu trân bảo quý giá, lại dùng sách lót chân bàn.

Hiên Viên Triệt thoáng nhìn theo tầm mắt Lưu Nguyệt, sau quay đầu trừng mắt nhìn nàng nói: “Đó là bí kíp quái lực loạn thần gì đó, không xài được.”

Quái lực loạn thần, Lưu Nguyệt vốn định đứng lên, nghe vậy, ngồi phục xuống, lấy tay rút ra, nàng muốn nhìn xem quái lực loạn thần như thế nào.

“Lấy âm ngự thú?” Lưu Nguyệt tuỳ ý lật lật, hơi kinh ngạc đọc lên.

“Bí kíp đó nói về việc lấy âm nhạc chỉ huy dã thú, trăm năm trước, tổ tông ví nó như thánh vật, trăm năm sau, phụ hoàng xem nó như rác rưởi, không ai có thể luyện thành, hoàn toàn chỉ là thứ giả dối hư ảo, giả thần giả quỷ hết chuyện này đến chuyện khác.” Hiên viên triệc cực kỳ khinh thường.

Lưu Nguyệt nghe vậy hơi hơi nhướng mày.

Lấy âm ngự thú, đây có điểm hơi quá sức tưởng tượng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không làm được.

Ví dụ, nàng rất rõ ràng, âm thanh nếu đạt tới một độ cao nhất định, liền có lực lượng kinh thiên, không phải chỉ cần lớn, mà phải có một điểm giới hạn, như âm nữ cao opera, chấn vỡ chén thuỷ tinh, cũng không phải chưa từng xảy ra.

Nếu âm thanh có lực công kích cao như vậy, chuyện thông qua nó chinh phục hoặc khống chế sinh vật khác, cũng không phải chuyện không thể, chẳng qua là cần tìm ra điểm giới hạn đó thôi.

“Đi thôi.” Hiên Viên Triệt thấy mọi chuyện cũng đã xong, lập tức giữ chặt Lưu Nguyệt, đi ra ngoài.

Lưu Nguyệt thuận tay đem cuốn sách nhét vào trong lòng, liền bước đi theo ra ngoài, khi rảnh rỗi, nàng cũng thử luyện xem, nàng biết nguyên bản Mộ Dung Lưu Nguyệt này kỹ thuật đánh đàn không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.