Vương Phi Muốn Làm Nông

Chương 27: Chương 27: Cô có thai rồi




Dịch: Lãnh Nhân Môn

“A Ninh.” Giang Bắc Trạm ôm chặt lấy Giản Ninh, nhưng rồi không nói thêm gì nữa.

Giản Ninh dựa vào lòng hắn, hít thở thật sâu, ép mình tỉnh táo lại: “A Trạm, em tùy hứng quá rồi. Bây giờ chúng ta đều đã ở trong ván cờ, chẳng ai chỉ lo thân mình được cả.”

Giang Bắc Trạm đặt lên trán Giản Ninh một nụ hôn mang đầy thương tiếc. Cô quá lý trí, quá thông minh, nhưng càng như thế thì hắn lại càng đau lòng.

Xe ngựa lắc lư trên đường nhưng quyết tâm trong lòng Giang Bắc Trạm lại kiên định hơn bao giờ hết. Họ về đến phủ công chúa, ngay khi xe ngựa sắp dừng, hắn bỗng hỏi vô cùng nghiêm túc: “A Ninh, ta muốn làm chủ ván cờ này, em có sợ không?”

Giản Ninh hơi sửng sốt, nhìn thật sâu vào đáy mắt Giang Bắc Trạm, nhìn thấy trong ấy làsự kiên nghị và quả quyết vô hạn.

“Em không sợ.” Giản Ninh không phải là người cổ hủ, nếu chồng cô muốn làm thì cô nhất định sẽ ủng hộ hắn thôi.

“A Ninh, đợi đến khi ta nắm được mọi thứ trong tay, chúng ta sẽ về Tây Nam, sống cuộc sống của riêng mình.” Từ nhỏ hắn đã không thích vị trí kia, bởi vì muốn lấy được nó phải trả giá quá nhiều, mà hắn thì không muốn đánh đổi.

Giản Ninh không trả lời câu nói ấy, vì chính cô cũng không biết phải đáp lại ra sao.

Quyền lực như một thứ thuốc gây nghiện mà muốn cai là chuyện vô cùng khó. Cô không đáp lại là muốn cho Giang Bắc Trạm một đường lui, cũng là để lại đường lui cho chính bản thân mình.

“Công chúa, đến nơi rồi ạ.” Ngoài xe ngựa, cung nhân cung kính thưa lên.

Giang Bắc Trạm vén rèm xe cho Giản Ninh rồi dìu cô bước xuống.

Nhìn ba chữ “Phủ công chúa” trước mắt, trong lòng Giang Bắc Trạm sục sôi nỗi kích động cuộn trào, nhưng cuối cùng hắn vẫn nén lại.

Dù con đường phía trước có như thế nào, hắn cũng quyết không phụ Giản Ninh.



Đêm xuống, Giang Bắc Trạm và Giản Ninh thức trắng bàn bạc, Giản Ninh còn viết ra một bản kế hoạch tỉ mỉ, khi họ trao đổi xong xuôi thì trời đã sắp sáng rồi.

Giang Bắc Trạm ôm lấy Giản Ninh an ủi hồi lâu, rồi quả quyết mặc áo ra đi, không hề do dự.

Hắn không biết khi mình vừa đứng lên thì Giản Ninh cũng tỉnh. Cô bình tĩnh nhìn hắn mặc xong quần áo, bỏ đi mà chẳng quay đầu.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Giản Ninh không nén nổi dòng nước mắt tuôn rơi.

Từ trước tới nay cô không phải là người yếu ớt, nhưng lúc này đây cô mới hiểu rằng… thì ra mình cũng biết khóc.



Hôm sau, cả kinh thành rộ lên tin đồn công chúa lâm bệnh nặng. Các thế lực lớn trong thành rục rịch hành động, có người còn cho kẻ dưới đến hỏi thăm nhưng tất cả đều bị từ chối khéo.

Hoàng đế ở trong cung nghe được tin này thì lập tức phái thái y đến chữa trị cho Giản Ninh.

Thái y được hạ nhân dẫn vào phòng Giản Ninh. Lúc này cô đang nằm trên giường, thân mình gầy gò, sắc mặt tái nhợt.

Vừa chạm vào cổ tay Giản Ninh thì thái y đã ngây ra, nhất thời không thể nào tập trung được. Không phải tại ông không đủ bình tĩnh, mà bởi tin tức này thực sự quá là...

“Thế nào?” Giản Ninh thấy thái độ kì lạ của thái y thì hoài nghi hỏi.

Thái y vội vàng quỳ xuống, cầu xin: “Xin công chúa cho lui hết kẻ hầu đi ạ.”

Giản Ninh nhìn cổ tay mình một chút, sau đó hạ lệnh cho kẻ hầu người hạ lui xuống.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, thái y mới ngẩng đầu, nói từng chữ: “Thưa vương phi, người có thai, đã ba tháng rồi ạ.”

“Mang thai?” Giản Ninh chẳng kìm lòng nổi mà xoa tay lên bụng mình, con của cô và A Trạm đang ở đây sao?

Nhưng Giản Ninh chỉ xúc động một lát rồi bình tĩnh lại ngay. Cô lạnh nhạt nhìn thái y trước mặt: “Vì sao ông lại cho ta biết tin này?”

Sau khi được phong làm công chúa, cô đã hiểu rằng hoàng đế tuyệt đối không cho phép mình và Giang Bắc Trạm ở bên nhau. Lão cũng sẽ không cho cô sinh đứa bé này.

Thế mà đúng lúc này, thái y lại nói cho cô biết… cô đã mang thai.

Vô số điểm đáng ngờ chồng chất khiến cho cô không thể không hoài nghi. Hơn nữa ông ta lại gọi cô là “vương phi”, chứ không phải là “công chúa”.

“Thưa vương phi, thần nhờ ơn huệ của vương gia mới được như ngày hôm nay. Thần không thể báo ơn, nhưng nhất định sẽ bảo vệ cốt nhục của vương gia ạ.” Tuy chỉ là một thái y cỏn con, nhưng ông cũng biết có ơn phải báo.

Giản Ninh nhìn ông đăm đăm, thu hết cảm xúc trên nét mặt ông vào tầm mắt, cuối cùng mới nói: “Nếu đã như vậy, ông lui xuống trước đi.”

“Vi thần xin cáo lui.” Thái y khom lưng rời đi, khi đến cửa phòng, ánh mắt ông càng thêm quả quyết.

Các thế lực lớn trong kinh thành đều hiểu rằng, nếu Thái tử lên được ngôi cao thì chỉ có những điều kiện khắt khe hơn đang chờ đợi họ.

Nhưng hoàng đế Đại Lịch chỉ có hai đứa con trai, hoàng tử thứ hai là Giang Bắc Trạm không có lòng tranh ngôi hoàng đế, người khác có muốn giúp hắn cũng chẳng biết phải giúp thế nào.

Thế mà trong ngày hôm ấy, tất cả bọn họ đều nhận được một phong thư vô danh. Thư được đặt trong thư phòng, lặng lẽ như thể ma quỷ ra tay vậy.

Xem xong thư, sắc mặt của gia chủ các gia tộc lớn đều trở nên nghiêm túc.

Sau một khoảng trầm mặc đằng đẵng, bọn họ nhao nhao kéo nhau ra ngoài.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, kinh thành đã nổi sóng to.



Trong Đông cung, thái tử phi mặc trang phục hoa lệ rúc vào lòng thái tử: “Điện hạ, Bắc Vương phi kia có bản lĩnh cao cường như thế thật sao?” Thái tử phi là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã xem thường các thương gia hèn kém nên rất nghi ngờ danh tiếng của Giản Ninh.

Thái tử không để ý tới nàng ta, chỉ đăm đăm nhìn về phía trước, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Thái tử phi thấy thế thì trong lòng ngùn ngụt lửa ghen tuông.

Nàng ta là con cưng của trời, cao quý xiết bao, thế mà thái tử này dám lạnh nhạt với nàng làm vậy. Nàng nhất định sẽ bắt gã phải trả giá đắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.