Vương Phi Muốn Làm Nông

Chương 22: Chương 22: Phát cháo cho dân




Dịch: Lãnh Nhân Môn

“A Ninh, ta…” Giang Bắc Trạm nhìn Giản Ninh như vậy liền cất lời, muốn xin lỗi cô.

Giản Ninh đưa tay che miệng hắn: “A Trạm, chàng đã làm tốt lắm rồi.”

Chuyện này không phải là lỗi của hắn, chỉ vì hắn là người trong cuộc mà thôi. Cô đã đem lòng yêu thương người đàn ông này thì nguyệnở bên hắn đồng cam cộng khổ.

“Vương phi.” Giọng nói của Trương Giang vang lên ngoài cửa. Giản Ninh vội vàng thu tay lại rồi ngồi ngay ngắn: “Vào đi.”

Cô vừa dứt lời thì Trương Giang bước vào. Vào đến nơi, gã cung kính thưa: “Tham kiến vương phi.”

“Không cần đa lễ. Ta gọi ngươi tới đây là để nhờ ngươi tìm vài binh sĩ biết nấu cơm, bảo bọn họ vào bếp chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mọi người.” Bọn họ đến cứu nạn thiên tai nên đem theo rất nhiều lương thực, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì chỗ lương thực này còn lâu mới đủ.

Trương Giang không phải là kẻ ngốc, nghe Giản Ninh nói xong thì tựa hồ đã hiểu ra điều gì. Quay đầu nhìn đám thị nữ đang hầu ngoài cửa phòng, gã nhếch mép cười, dường như vừa nảy ra cách để dạy dỗ các cô một trận.

“Vâng.” Trương Giang cung kính nhận lời, toan quay người rời đi thì Giản Ninh lại nói: “Điều động một đội người đi thông báo cho các thôn trấn gần đây, bảo họ rằng chúng ta có lương thực.”

Bây giờ Giản Ninh nắm trong tay mấy vạn binh sĩ, lại có Giang Bắc Trạm bảo vệ cạnh bên, nên chẳng phải lo lắng gì đến an toàn của mình cả.

Trương Giang sững sờ một chút rồi lập tức chắp tay, cúi đầu xuống: “Vâng.”

Nhận lệnh xong, gã rảo bước đi ngay.

Gã vừa ra ngoài thì Giang Bắc Trạm đã bước đến đóng cửa lại rồi nhìn Giản Ninh bằng ánh mắt đầy tha thiết: “A Ninh, có gì cần ta giúp đỡ không?”

Giản Ninh đảo mắt mấy vòng, thật thà đáp: “Chàng với em cải trang rồi ra ngoài một chút đi.” Cô muốn đi xem thử miền đồi núi này có gì để ăn không, sau đó khảo sát tình hình ruộng đất xung quanh một chút. Bây giờ đã sắp vào hè, gieo hạt hay cấy cày đều hơi muộn, nhưng dù sao cũng hơn là không làm gì cả.

“… Được.” Giang Bắc Trạm định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt tràn ngập chờ mong của Giản Ninh thì lại chẳng nỡ lòng nào.

Thế là hai người thay quần áo đơn giản rồi chuồn ra từ cửa sau, lánh khỏi binh sĩ bảo vệ bên ngoài, đi thẳng lên trên núi.

Khi họ bình an lên đến sườn núi thì mặt trời đã ngả bóng về Tây. Giản Ninh quẹt mồ hôi trên trán, ngồi nghỉ trên tảng đá.

“A Ninh, em thấy cái này có ăn được không?” Giang Bắc Trạm tinh mắt nhìn thấy trên mặt đất có một loài cây lạ, bèn khều nó lên trước mặt Giản Ninh rồi hỏi với vẻ mong chờ.

Giản Ninh nhận lấy nhìn kĩ hồi lâu, trong mắt lấp lánh tia sáng.

Khoai sọ. Đây là khoai sọ! Nhưng không hiểu sao nơi này nhiều khoai sọ như thế mà chẳng có ai ăn.

Cô đã từng trải qua những tháng ngày đói khổ kinh hoàng, nếu phát hiện ra món này ăn được thì tại sao không ăn cơ chứ?

Giản Ninh ôm mối nghi hoặc, thả khoai sọ trong tay xuống rồi tiếp tục lên núi.

Đi thêm một đoạn nữa, Giản Ninh thấm mệt, Giang Bắc Trạm thấy bốn bề vắng vẻ, bèn dứt khoát cõng cô lên lưng. Giản Ninh cũng không từ chối, trong mắt cô thì đàn ông cõng phụ nữ là lẽ đương nhiên ở đời mà.

Chỉ tiếc họ đi một quãng xa cũng không tìm thấy thêm thứ gì ăn được nữa.

Giản Ninh hơi thất vọng, thấy trời đã tối, cả hai trở về thành.

Vừa vào đến cổng thành, họ đã thấy vô số nạn dân xanh xao vàng vọt, đờ đẫn dật dờ hướng tới nha môn.

Nhìn tình cảnh này, quyết tâm của Giản Ninh càng thêm kiên định. Cô nhất định phải thay đổi nơi này, nhất định phải cải thiện cuộc sống cho người dân nơi đây!

“Đi thôi.” Trong mắt Giang Bắc Trạm cũng đong đầy xúc động. Tất cả những nạn dân này đều là con dân Đại Lịch của hắn, ấy vậy mà dưới vòm trời tươi sáng, bọn họ lại chẳng được ấm no. Giờ phút này đây, lòng hắn dâng trào căm phẫn.

Nhưng hắn biết căm phẫn ai đây? Người ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn là cha hắn, dù chẳng thân thiết vẫn chung giọt máu đào, không có cách nào thay đổi được.

Trở lạ nha môn, Giản Ninh không đi cửa sau mà nghênh ngang bước vào từ cửa trước. Binh lính thủ vệ nhìn thấy Giản Ninh xuất hiện ở trước cổng lớn thì vẻ mặt ai nấy đều cực kì phức tạp, bởi vì lẽ ra cô đang ở trong phủ cơ mà!

Nhưng bọn họ chỉ hồ nghi chứ không ai dám đi hỏi thẳng Giản Ninh. Giản Ninh khoan thai đi vào bếp thì thấy trên bếp đang bắc mấy chiếc nồi lớn, trong nồi là cháo hoa nấu đặc đang sôi lăn tăn.

Nạn dân đang bị các binh sĩ ngăn lại ở bên ngoài. Bọn họ hít hà mùi thức ăn đang lan tỏa, vẻ mặt vặn vẹo đến kì dị.

“Sắp được chưa?” Giản Ninh đi tới trước nồi, lấy thìa khoắng một vòng rồi khẽ gật đầu: “Có thể phát cháo rồi, mọi người chuẩn bị một chút đi.”

“Vâng.” Hỏa đầu quân đỏ bừng hốc mắt. Đây là quê nhà của bọn họ. Từ khi tham gia quân ngũ đến nay họ chưa được trở về, ai ngờ khi về lại phải chứng kiến mảnh đất quê hương trở thành như vậy.

Giản Ninh nhìn thấy vẻ mặt ấy, hơi nghĩ ngợi một chút, đoạn nói: “Khi các ngươi làm xong việc thì có thể đi tìm người nhà, nhưng nhất định phải xin cấp trên cho nghỉ đã đấy.”

Lúc này Giản Ninh rất cần người, cho nên cô phải có được lòng của họ. Bọn họ thật lòng thật dạ nghe lời cô thì chuyện sau này mới dễ dàng.

Hỏa đầu quân không ngờ Giản Ninh sẽ nói như thế. Cậu chàng đứng sững ra hồi lâu, không biết phải làm sao.

“Còn không mau tạ ơn Vương phi đi.” Giang Bắc Trạm nắn cuống họng, nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.